Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1087: Phi Thăng Đến Rãnh Nước Bẩn

Từ Khuyết bị cuốn vào đường hầm hư không, trước mặt xuất hiện linh khí nồng nặc hùng hậu, so với Táng Tiên Cốc còn cường đại hơn vô số lần.
Nhưng bên trong đường hầm hư không này lại tràn ngập phong nhận sắc bén, từng tia gió lạnh giống như một lợi nhận, điên cuồng thổi qua trên người hắn, lưu lại từng tia máu.
Cũng may loại thương thế này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại tạo cho Từ Khuyết cơ hội rèn luyện thân thể.
Hắn mở ra công năng tự động khôi phụ của hệ thống, rồi tùy ý để sức mạnh thần bí này kéo mình vào trong đó.
Nhưng khiến hắn chấn động chính là bên trong đường hầm hư không, hắn có thể xem thế giới mà mình chuẩn bị tới, tràn ngập tối tăm và hắc ám, còn chưa đến nơi, đã cảm nhận được một luồng khí tức ngột ngạt rất cường đại.
Đáng sợ hơn chính là trên đường phố ở thế giới kia, có vô số nữ tu sĩ, đều thân không mảnh vải, hoặc là chỉ dùng một chút vải che lấp vị trí quan trọng, vô cùng mê hoặc.
Các nàng đứng trên đường phố, bày ra đủ dáng vẻ, hấp dẫn nam tu sĩ đi ngang qua, nếu có nam tử vừa ý, các nàng sẽ bị mang đi.
Từ Khuyết ở bên trong đường hầm hư không kinh hô thành tiếng, hô muốn xuống xe, nhưng trên thực tế lại rất kích động, cảm giác đến nơi này là đúng rồi.
Bởi vì tình cảnh này quá quen mắt, nhớ năm đó ở trên địa cầu đi học đại học, mỗi đêm đi ngang qua một số đường phố, cũng có thể thấy rất nhiều nữ tử ăn mặc trang phục thiếu vải, không ngừng hô "Tiên sinh, xoa bóp a", rồi hắn còn có thể hờ hững đi ngang qua.
Từ Khuyết cho rằng, chính mình năm đó đã đạt đến cảnh giới tối cao là "Giữa trăm khóm hoa, không một mảnh dính thân", thuật ngữ chuyên nghiệp gọi là "Không có tiền", tên gọi tắt là "Nghèo"!
Nhưng bây giờ nhìn thấy tình cảnh ở thế giới này, hắn rất ngơ ngác, bởi vì có một số nam nữ sau khi đi ra, nữ tử thì thỏa mãn, còn từ trong nhẫn trữ vật móc ra một ít tinh thạch có ánh sáng bao phủ, đưa cho nam tử.
Điều này khiến Từ Khuyết triệt để há hốc mồm.
Lâm Tiên Giới có bộ dạng này?
Chơi gái ngược trong truyền thuyết?
Đậu! Sớm biết nam tử Lâm Tiên Giới sướng như thế, hắn đã sớm đến rồi!
Từ Khuyết bên trong đường hầm hư không, không khỏi xúc động vạn phần.
Ầm!
Cuối cùng, dưới sức mạnh khổng lồ dẫn dắt, trước mắt Từ Khuyết đột nhiên tối sầm lại, đầu choáng váng, "Ầm" một tiếng, đột nhiên rơi trên mặt đất.
Đây là một quảng trường trống trải, giống như trung tâm của thành phố này, bốn phương tám hướng đều là đường phố, dưới vô số kiến trúc cổ phong, có rất nhiều nữ tử yêu diễm đang đứng, giống với lúc trước Từ Khuyết nhìn thấy trên đường hầm hư không.
Hắn đến rồi!
Hắn đến rồi!
- Oh yeah!
Từ Khuyết giơ nắm đấm lên, làm một động tác chúc mừng.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã phát hiện ra chuyện không đúng, mình đến đây dường như thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Khi hắn rơi xuống đất, bốn phía đột nhiên cùng bắn tới vô số ánh mắt, mang theo kinh ngạc, sau đó, hơn mười tu sĩ chen chúc vọt lên.
- Đạo hữu, ngươi mới tới sao?
- Đạo hữu đạo hữu, tại hạ Vương Thiên Niên, trời ạ! Xương cốt đạo hữu thật đặc biệt, tuyệt đối là nhân tài, không bằng gia nhập Đại Phương Hội chúng ta đi.
- Đạo hữu, đừng nghe tiểu tử kia nói bậy, Đại Phương Hội bọn họ ở nơi này hẹp hòi nhất, chỉ có Đại Khí Minh ta mới là thế lực hào phóng nhất, chưa bao giờ chèn ép người mình.
- Thối lắm, ngày hôm trước Đại Khí Minh các ngươi chết hơn năm mươi người, hiện tại còn dám ở chỗ này nói khoác không biết ngượng?
- Ta kháo, đó là vận may của chúng ta không tốt, gặp phải kiến chúa.
- Ngay cả kiến chúa cũng không thể đối phó, còn không ngại đến tuyển người mới? Đạo hữu, vẫn là đến Thiên Minh chúng ta đi, thực lực chúng ta hùng hậu nhất!
Từng tên tu sĩ chen nhau hô, đối đầu với nhau muốn cướp Từ Khuyết.
Từ Khuyết lập tức bối rối.
Cái gì mà Đại Phương Hội, Đại Khí Minh, tên những thế lực này làm sao lại low như thế?
Lân Tiên Giới này không khỏi quá kỳ quái đi, phải xem tông môn Bạch Thải Linh kia kìa, trực tiếp gọi là Dao Trì đấy.
Hơn nữa bọn họ còn nhắc tới kiến chúa, đây lại là thứ quái quỷ gì?
Rất nhanh, Từ Khuyết khôi phục lại vẻ trấn định, nho nhã lễ độ chắp tay với mọi người, trên mặt lộ ra nụ cười nhã nhặn nói:
- Chư vị, tại hạ mới tới, có thể cho hỏi một chút, nơi này có phải là Lâm Tiên Giới không?
- Lần Tiên Giới?
Mọi người ngẩn ra, rồi trên mặt lập tức lộ ra vẻ quái lạ, gật đầu cười nói:
- Nơi này đương nhiên là Lâm Tiên Giới.
- Ồ, vậy nơi này của chúng ta là nơi nào của Lâm Tiên Giới? Đúng rồi đúng rồi, làm sao để tới Dao Trì?
Từ Khuyết mừng rỡ hỏi.
Dao Trì?
Toàn trường mọi người lại độ sững sờ, mặt lộ vẻ vẻ nghi hoặc.
Lúc này, Vương Thiên Niên thuộc Đại Phương Hội chạy lên, vỗ vai Từ Khuyết nói:
- Đạo hữu, chuyện này để ta nói cho ngươi, Lâm Tiên Giới chúng ta chia làm Thiên Châu, Địa Châu, còn có một Huyền Hoàng Châu, ta đến từ Huyền Hoàng Châu, chưa từng nghe nói Dao Trì, xem ra đạo hữu ngươi nhất định là đến từ Địa Châu rồi.
- Hả? Không phải đâu, ta đến từ tứ đại châu.
Từ Khuyết một mặt mơ hồ nói.
Lâm Tiên Giới phân chia thành tam đại châu, cái này là lần đầu tiên hắn nghe nói, nhưng Huyền Hoàng Châu thì hắn biết, bởi trước đây nữ tử ở Đông Thắng Thư Viện đã nhắc qua, tam đại thư viện bọn họ đến từ Huyền Hoàng Châu.
Mà hiện tại nam tử gầy yếu gọi Vương Thiên Niên này cũng nói mình đến từ Huyền Hoàng Châu, bình thường mà nói như vậy, cũng chỉ có thể chứng minh nơi này không phải Huyền Hoàng Châu.
Sau đó, y lại nhắc tới Địa Châu, hiển nhiên nơi này cũng không phải Địa Châu.
Như vậy. . . chân tướng chỉ có một!
- Đạo hữu, chẳng lẽ nơi này là Thiên Châu?
Từ Khuyết tràn đầy tự tin hỏi.
- Thiên Châu?
Vương Thiên Niên há hốc mồm.
Mọi người tại đây cũng sửng sốt một chút sau, đột nhiên "Phốc" một tiếng, cười phá lên.
- Đạo hữu, ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta dám nói nơi này của chúng ta tuyệt đối không phải là Thiên Châu.
- Sai rồi, không chỉ phải là Thiên Châu, hẳn là không có người nào từng tới Thiên Châu đi.
- Đạo hữu, Thiên Châu chính là tồn tại đỉnh phong nhất ở Lâm Tiên Giới, cao cao tại thượng, chúng ta làm sao có thể đụng vào được?
Vương Thiên Niên cũng cười khổ nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết nhất thời hồ đồ, cau mày nói:
- Nếu nơi này không phải Thiên Châu, cũng không phải Địa Châu, lại không phải Huyền Hoàng Châu, vậy thì là nơi nào?
- Chúng ta à? Ngươi có thể sắp xếp một chút, Thiên Châu, Địa Châu, Huyền Hoàng Châu, xúy thủy câu (Dịch: rãnh nước bẩn)! Chúng ta nơi này, nhiều lắm cũng chỉ có thể tính là một rãnh nước bẩn mà thôi.
Vương Thiên Niên lắc đầu cười nói, tỏ vẻ tự giễu.
Rãnh nước bẩn?
Móa nó, bản bức thánh Độ Kiếp phi thăng, lại phi thăng tới rãnh nước bẩn? Chơi ta à?
- Đạo hữu, ngươi cũng đừng đùa giỡn với chúng ta nữa, nói nhanh lên một chút, ngươi đến từ nơi nào?
Lúc này, Vương Thiên Niên lại vỗ vai Từ Khuyết, nhiệt tình cười nói.
- Ai nói đùa với ngươi ngươi? Ta thực sự đến từ tứ đại châu, thực sự là xui xẻo, vừa phi thăng lại bay đến rãnh nước bẩn. . . ồ không đúng, nói đến rãnh nước bẩn của các ngươi vẫn là nơi tốt đó, nhiều tiểu tỷ tỷ như vậy. . . quả thực sảng khoái.
Từ Khuyết nói nói, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, ném cho Vương Thiên Niên một cái ánh mắt "Ngươi hiểu"!
Nhưng hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trên quảng trường đều ngây người, một mặt kinh sợ.
- Phi thăng?
- Ngươi. . . ngươi không phải người Lâm Tiên Giới?
- Móa, ngươi chính là phi thăng tới?
- Trời ạ, đạo hữu, ngươi không nói đùa chứ? Ngươi phi thăng thế nào lại bay đến nơi này?
- Nơi này sớm đã bị vứt bỏ rồi, không một ai có thể phi thăng tới đây được nữa!
Rất nhiều người cả kinh kêu thành tiếng, khó có thể tin.
Sau một khắc, mấy người thuộc Đại Khí Minh, Thiên Minh cùng với những thế lực khác, trong nháy mắt trở mặt, trực tiếp lắc đầu, xoay người rời đi.
Ngay cả Vương Thiên Niên mới vừa rồi còn kề vai sát cánh, một mặt nhiệt tình, ý cười cũng cứng đờ, lúng túng thu tay về, muốn rời khỏi.
- A, Vương huynh, chờ một chút đã.
Từ Khuyết vội mở miệng hô, hiện tại hắn nhất định phải hỏi rõ ràng, rốt cuộc mình đã đi đến nơi nào, làm sao mới có thể tìm được đám người Khương Hồng Nhan;
Nhưng lúc này Vương Thiên Niên lại như bị điếc, căn bản không để ý tới Từ Khuyết, tăng nhanh bước tiến rời đi.
- Ô! Dám không nhìn ta? Là ta không nhấc đao lên nên các ngươi coi thường sao?
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, rút ra một cây chủy thủ, thân hình loáng một cái, lẻn đến phía sau Vương Thiên Niên.
Xoạt!
Chủy thủ giống như một vệt sáng, bỗng nhiên đánh đến trước mặt Vương Thiên Niên, dừng lại trước yết hầu hắn.
Từ Khuyết đứng phía sau hắn, cười híp mắt nói:
- Vương đạo hữu, vội vã đi như thế làm gì, ta quyết định sẽ gia nhập Đại Phương Hội của các ngươi!
- Hả?
Vương Thiên Niên hiện lên vẻ khổ sở, một thân tu vi Nhân Tiên cảnh sơ kỳ, nhưng không có ý hoàn thủ chút nào, ngược lại xoay người đối mặt lại với Từ Khuyết, tỏ vẻ khổ sở nói:
- Đạo hữu, đừng mà, ngươi suy nghĩ một chút đi, Đại Phương Hội chúng ta kỳ thực không có chút hào phóng nào, hay là ngươi đi tìm Đại Khí Minh đi.
Từ xa lập tức truyền đến tiếng mắng của người Đại Khí Minh:
- Đại gia ngươi, Đại Khí Minh ta gần đây vừa chết hơn năm mươi người, đang vội làm tang sự, không tiện tuyển người mới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận