Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 833: Ném Bọn Họ Đi

- Đồ hỗn trướng, còn muốn đi?
Từ Khuyết không chạy được vài bước, Đan Ma lão nhân đã lập tức gào lên một tiếng phẫn nộ.
Câu nói này rơi vào trong tai Từ Khuyết, chính là "Làm bộ xong còn muốn chạy"?
Xoạt!
Trong nháy mắt, trong tay Đan Ma lão nhân vọt lên một ngọn lửa màu xanh lam, muốn ném tới Từ Khuyết.
Từ Khuyết bỗng nhiên xoay người, cười lạnh nói:
- Làm sao? Ngươi còn muốn giết ta ở trước mặt Đại Phật sao? Đến đến đến, ta đứng bất động ở nơi này cho ngươi giết. Ngươi có gan thì động thủ đi!
Nói rồi, hắn còn hướng đầu về phía đó.
Toàn trường mọi người đều trợn to hai mắt, không khỏi thầm hô một tiếng vô sỉ.
Trong nháy mắt Đan Ma lão nhân cũng kịp phản ứng lại, đột nhiên ngừng lửa xanh trong tay lại, hai mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
Lời Từ Khuyết nói đã đánh thức y, quy củ của Tằng Đại Phật Gia mọi người đều rất rõ ràng, trước mặt Phật gia không thảo luận chuyện ở tục trần, chớ nói chi là giết người.
Dù sao đây không phải là vấn đề tính khí song phương cùng quy củ, nếu ngày hôm nay y động thủ giết Từ Khuyết, vậy chẳng khác gì là phá vỡ quy củ của Phật gia, giống như trực tiếp đánh vào mặt Phật gia.
Dù y là Đan Ma lão nhân, lúc này cũng không khỏi cân nhắc một thoáng, không cần thiết đắc tội với Phật gia.
- Hừ, ngày hôm nay lão phu nể mặt Phật gia, nhưng đời này ngươi đừng nghĩ có thể rời khỏi nơi này, bằng không lão phu sẽ giết ngươi!
Cuối cùng, Đan Ma lão nhân hừ lạnh một tiếng, con ngươi vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
- Đa tạ Đan Ma Đạo hữu.
Khuôn mặt Tằng Đại Phật Gia vốn căng thẳng, nghe thế thì hơi nới lỏng, gật đầu cười nói.
Theo lý mà nói, lấy thực lực cùng với thân phận địa vị của y, không đáng phải cho Đan Ma lão nhân mặt mũi lớn như vậy.
Nhưng Đan Ma lão nhân là Luyện Đan Sư mạnh mẽ nhất hiện nay bên trong Luyện Đan giới, là người có khả năng cứu con gái y nhất, vì thế nếu như Đan Ma lão nhân thật sự động thủ ở nơi này, y ngoại trừ trong lòng không thoải mái ra, ngược lại cũng sẽ không ngăn cản.
Nhưng lúc này, Từ Khuyết lại nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Cho ngươi cơ hội mà ngươi không giết ta, vậy được, giờ đến phiên lão tử đến giết ngươi!
Nói xong, hắn bỗng nhiên một quyền nắm lên, không chút do dự đánh tới Đan Ma lão nhân.
Cái gì mà trước mặt Phật gia không thảo luận chuyện tục trần, còn không thể giết người?
Dựa vào cái gì?
Bản bức thánh đi ra xã hội lăn lội, còn có thể sợ cái này?
Ầm!
Trong nháy mắt, một Bức Vương Quyền giá 20 ngàn điểm trang bức đánh ra ngoài.
Cự quyền màu vàng ngưng tụ trước mặt Đan Ma lão nhân, hư không vặn vẹo mang theo lực lượng kinh khủng, bay thẳng đến phía y.
- Cái gì?
Cảnh giới của Đan Ma lão nhân mới đạt tới Đại Thừa kỳ tầng ba, giờ khắc này nhìn thấy thế tới hung hăng của cú đấm, sắc mặt y nhất thời kịch biến, vội vàng lùi lại.
Đồng thời, Tằng Đại Phật Gia trên đài cao cũng thay đổi sắc mặt.
Một mặt là không nghĩ tới Từ Khuyết lại gan to bằng trời, dám động thủ ở chỗ này.
Mặt khác cũng không nghĩ tới thực lực của Từ Khuyết lại cường hãn như vậy, căn bản không phải Hợp Thể kỳ bình thường có thể sánh.
Mọi người ở đây trong nháy mắt sửng sốt tại chỗ, vẻ mặt dại ra.
Chẳng ai nghĩ tới, Đan Ma lão nhân vừa mới dừng tay, Từ Khuyết ngược lại muốn giết Đan Ma lão nhân, người này cũng quá hung hăng rồi?
Tu vi Hợp Thể kỳ lại chủ động ra tay đánh với Đại Thừa kỳ?
Hơn nữa nhìn khí thế của cú đấm này đã vượt qua thực lực nên có của Hợp Thể kỳ, thậm chí so với vô số cường giả Độ Kiếp kỳ còn đáng sợ hơn.
- Dừng tay!
Lúc này, Tằng Đại Phật Gia đột nhiên trầm giọng hét một tiếng.
Thanh âm hùng hậu như lôi, giống như Phạm Âm, thanh tịnh vi diệu, trong nháy mắt mạnh mẽ cản cự quyền màu vàng lại.
- Ồ?
Từ Khuyết không khỏi cả kinh.
Chỉ bằng một tiếng quát to lại có thế đỡ được Bức Vương Quyền?
Sao có thể?
- Tiểu tử, chớ làm loạn, Phật gia tu luyện theo phương pháp Phật môn, đạo Phạm Âm vừa nãy có thể tịnh hóa tất cả pháp quyết, trấn áp đạo uẩn.
Lúc này, Khương Hồng Nhan đã truyền âm lại đây, nhắc nhở Từ Khuyết.
Từ Khuyết mới phản ứng được, nói như vậy, khi nãy hắn cảm nhận được loại thanh tịnh kia cũng không phải là ảo giác, mà là Phật gia đạo uẩn, đạo của mình còn chưa đủ chất phác, bởi vậy mới bị hóa giải dễ dàng?
- Tiểu hữu, ngươi có ý gì?
Lúc này Tằng Đại Phật Gia đã nhìn về phía Từ Khuyết, lạnh giọng chất vấn.
Đan Ma lão nhân cũng ngừng lại, nổi trận lôi đình, cả người tức giận đến mức run rẩy, hận không thể lập tức đi lên giết chết Từ Khuyết.
Con ngươi Từ Khuyết híp lại, hai tay chắp sau lưng, hờ hững cười nói:
- Phật gia có quy củ của Phật gia, Tạc Thiên Bang ta cũng có quy củ của Tạc Thiên Bang, lão gìa này vừa rồi muốn giết ta, chẳng lẽ ta không thể hoàn thủ sao?
- Nơi đây chính là địa bàn của bản tọa, bất luận người nào đến đây đều phải dựa theo quy củ của bản tọa!
Tằng Đại Phật Gia lạnh lùng nói, ánh mắt hùng hổ doạ người.
- Xin lỗi, quy củ Tạc Thiên Bang chúng ta chính là, đi tới nơi nào, chúng ta sẽ trang bức đến đó. Bất luận thân ở nơi nào, quy củ của Tạc Thiên Bang mới là chí cao vô thượng.
Từ Khuyết nhún nhún vai, một mặt ung dung nói.
Tất cả mọi người có mặt đã không có gì để nói, hoàn toàn ngây người nhìn hắn.
Bao nhiêu năm qua họ chưa từng thấy có người nào dám ở trước mặt Phật gia hung hăng như vậy.
Huống hồ đây chỉ là một người trẻ tuổi có tu vi Hợp Thể kỳ, tên này bị điên hay là muốn tìm chết?
- Hừ, ngông cuồng! Ngươi...
Lúc này, Tằng Đại Phật Gia mở miệng răn dạy.
Nhưng không chờ y nói xong, Từ Khuyết đã trực tiếp ngắt lời nói:
- Ta ngông cuồng, đó là bởi vì ta có tư cách ngông cuồng. Phật gia, ngươi còn muốn cứu nữ nhi mình hay không? Nếu như không muốn cứu, vậy ngươi liền nói một tiếng, tại hạ bảo đảm không nói hai lời trực tiếp rời đi.
Tằng Đại Phật Gia nhất thời biến sắc, hơi trầm mặc một lát, bán tín bán nghi nói:
- Ngươi thật sự có biện pháp chữa khỏi bệnh của tiểu nữ?
- Hừ, Phật gia, ngươi tin tưởng tên tiểu tử ăn nói bừa bãi này sao?
Lúc này, Đan Ma lão nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét về phía Từ Khuyết, trầm giọng nói:
- Nếu Đan Ma ta còn không cứu được người, thế gian này không có người nào có thể cứu, ngươi chỉ là một tên tiểu bối, cũng dám ở chỗ này nói khoác?
Mọi người ở đây dồn dập gật đầu, tán đồng với lời nói của Đan Ma lão nhân, trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường, giống như trêu tức nhìn Từ Khuyết.
Vân Dương Tử trực tiếp mở miệng nói:
- Lão phu cho rằng Đan Ma Đạo hữu nói không phải không có lý, nếu Đan Ma Đạo hữu đều không có cách nào, thế gian này sẽ không còn người nào có thể giải quyết quái bệnh này.
- Không sai, trên phương diện luyện đan, Đan Ma Đạo hữu đúng là người có một không hai, không ai có thể sánh bằng.
Trác Phong cũng gật đầu.
Tất cả mọi người đều đứng về phía Đan Ma lão nhân.
Điều này khiến vẻ tức giận trên mặt Đan Ma lão nhân hơi giảm bớt, có chút tỉnh táo lại.
Y nhìn về phía Từ Khuyết, cười lạnh nói:
- Ngày hôm nay ở trước mặt mọi người, lão phu cũng không sợ nói ra, quái bệnh của tiểu Phật nữ, lão phu đến nay đều không nghĩ được biện pháp, khả năng duy nhất chính là tìm được tiên dược, để tiểu Phật nữ dùng. Ngươi nói ngươi có biện pháp có thể trị, trừ phi là lấy ra một cây tiên dược, bằng không lão phu xem ngươi trị như thế nào.
- Đúng rồi, ngươi nói ngươi có biện pháp giải quyết, vậy ngươi làm đi.
Lúc này, dưới đài lập tức có vài tên Luyện Đan Sư mở miệng hô, hoàn toàn là vì nịnh nọt Đan Ma lão nhân.
- Nếu chỉ nói mà không làm, vậy đừng ở nơi này tự làm mất mặt xấu hổ nữa.
...
- Các ngươi là một đám ngu xuẩn, căn bản không biết cái gì gọi là chứng kén ăn.
Khóe miệng Từ Khuyết lúc này giương lên, vung tay lên, móc ra một vật bé bé.
Chính là một cây kẹo que.
Hơn nữa đây không phải kẹo que bình thường, mà là vật phẩm độc nhất trong cửa hàng, có thuộc tính có thể làm cho trẻ nhỏ từ 15 tuổi trở xuống sau khi ăn vào sẽ yêu thích không buông tay.
- Tiểu Phật nữ, lại đây, cầm lấy để ăn đi, chớ khách khí với ca ca.
Từ Khuyết đưa kẹo que về phía tiểu Phật nữ.
Tiểu Phật nữ đã tỏ vẻ hiếu kỳ từ lâu, từ từ tiến tới gần, nhận lấy kẹo que rồi trực tiếp bỏ vào trong miệng ngậm.
- Chờ đã!
Tằng Đại Phật Gia sợ hết hồn, vật này hắn chưa từng thấy, nào dám để nữ nhi mình ăn như vậy, vạn nhất là độc dược thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng vẫn chậm một bước, sau khi tiểu Phật nữ há mồm ngậm kẹo que, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ hạnh phúc, hai mắt to híp thành một mảnh trăng lưỡi liềm.
Kẹo ngọt luôn có thể khiến người ta ngọt đến nội tâm.
Từ nhỏ Tiểu Phật nữ đã ăn các loại thiên tài địa bảo, nhưng xét đến cùng thì nàng chỉ là một đứa nhỏ phàm nhân, đối với loại đồ vật có khẩu vị lạ lùng lại đặc biệt này, nàng căn bản là không có chút năng lực phản kháng nào.
- Cha, vật này của đại ca ca ăn rất ngon.
Tiểu Phật nữ ngẩng đầu nhìn hướng về Tằng Đại Phật Gia, kẹo que trong miệng đều không nỡ lấy ra, tỏ vẻ mừng rỡ nói.
Nhất thời, Tằng Đại Phật Gia ngây người.
Đan Ma lão nhân sửng sốt.
Tất cả Luyện Đan Sư có mặt ở đây cùng với đoàn người vây xem đều há hốc mồm.
Tiểu Phật nữ... lại ăn đồ ăn?
Hơn nữa còn nói... ăn rất ngon?
- Phật gia, đây chỉ là một món ăn khai vị.
Lúc này, Từ Khuyết nhàn nhạt nở nụ cười.
Nhưng sau một khắc, ý cười trên mặt hắn đột nhiên hơi thu lại, trầm giọng nói:
- Hiện tại ta hỏi ngươi một câu, có muốn chữa khỏi bệnh cho nữ nhi ngươi hay không? Muốn, vậy nhanh ném mấy kẻ không có năng lực này đi hết cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận