Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 490: Dị Tộc Nguy Cơ

Vèo!
Hiếm thấy Husky có dáng vẻ nghiêm nghị như thế, sải chân chay về vùng đất trống phía trước, vung vẩy vuốt chó, dùng sức cào.
Từ Khuyết sửng sốt một chút, thân hình loé một cái rồi vội vàng đi theo:
- Ngươi phát hiện cái gì?
- Giống như có khí tức một loại trận văn, giống y hệt trận văn giam hần tôn!
Husky trả lời một câu, tiếp tục cào đất.
Rất nhanh, cát đá trên mặt đất bị đẩy ra, lộ ra một hòn đá khắc đầy phù văn.
Husky kêu lên:
- Mẹ nó, quả nhiên có trận văn, hơn nữa là vừa mới khắc xuống cách đây không lâu.
- Đây là một loại trận văn Truyền Tống Trận? ừ Khuyết cũng nhíu mày, dù sao hắn cũng có thân phận trận pháp sư, tuy rằng cấp bậc rất thấp, nhưng vẫn có thể nhận ra trên trận văn này có khí tức Truyền Tống Trận.
Husky gật gật đầu nói:
- Loại trận văn này bắt nguồn từ Cửu Long Trận, tuy rằng không phải chính thống, nhưng cũng rất bất phàm, đây là một loại Truyền Tống Trận song hướng. Rất rõ ràng, có người khắc trận văn ở chỗ này, để người bên ngoài đi vào, sau đó diễn ra một hồi đại chiến.
- Ngươi biết không ít nhỉ.
Từ Khuyết quái lạ liếc Husky một chút.
Không thể không nói, kiến thức của Husky ở một số phương diện cũng rất uyên bác, đặc biệt trên phương diện trận pháp, nó vẫn luôn không lộ ra trước mắt người đời, nhưng Từ Khuyết biết, nó biết không ít.
Nhưng mấu chốt trước mắt là Thiên Yêu bộ lạc, qua lời Husky nói không khó có thể hiểu được, trong Thiên Yêu bộ lạc khả năng đã xuất hiện nội gian, t ngoài hợp với kẻ địch, khắc trận văn để tiếp ứng ngoại địch xâm lấn.
Nếu là như vậy thì hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng tại sao Thiên Yêu bộ lạc có chín khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo mà vẫn bị công phá.
Hiển nhiên đám người Tô Linh Nhi không kịp chuẩn bị, bị đánh đến trở tay không kịp.
- Tiểu tử, từ khí tức trận văn này, có lẽ được khắc từ hai tháng trước. Xem ra ngươi tới chậm một bước rồi.
Lúc này, Husky lắc đầu nói.
Lông mày Từ Khuyết hơi nhíu, ánh mắt nhìn bốn phía, sau đó đột nhiên bình tĩnh lại, rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Mùi máu tanh ở nơi này cũng không quá nồng, mấy dặm xung quanh cũng không có một bộ thi thể nào, có lẽ bọn họ chỉ bị bắt giữ. Hoặc là... Chạy trốn ra ngoài rồi.
- Ồ, đúng vậy, dường như là một bộ thi thể cũng không nhìn thấy. Mẹ nó, hiện tại con người đều không nói đạo nghĩa như thế sao? Sau đại chiến còn hủy thi diệt tích.
Husky kinh ngạc nói.
Từ Khuyết khóe miệng giật giật, đạp một phát lên đầu Husky, mắng:
- Miệng chó không thể phun ra ngà voi, hủy thi diệt tích, nếu thế chỗ này chẳng phải sẽ có mùi máu tanh trùng thiên? Ngươi đừng ở chỗ này nói năng lung tung nữa, mau mau đi tìm xem có đầu mối gì hay không.
- Gào! Đừng đánh đầu ta!
Husky hú lên, sau đó cũng rất phối hợp chạy đi, bắt đầu tìm kiếm manh mối bốn phía xung quanh.
Nhưng dựa theo tính nết của nó, phân nửa là đang tìm bảo vật, muốn kiếm chút lợi.
Từ Khuyết cũng lười động nó, hắn thả thần hồn ra, nhanh chóng tìm kiếm trong đống phế tích.
Tuy hắn suy đoán đám người Tô Linh Nhi không bị giết, nhưng đó chỉ là suy đoán theo hướng tích cực thôi, vạn nhất thật xảy ra ngoài ý muốn, hắn rấtó tiếp thu kết quả kia.
"Ầm!"
Lúc này, một tiếng vang trầm thấp từ một chỗ không xa truyền đến.
Từ Khuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Husky dùng một chân đá nát một tảng đá lớn, từ dưới đóng phế tích lấy ra một khối Toái Thiết đen thui, tỉ mỉ quan sát một chút, vẻ mặt ghét bỏ như nhặt được đồ bỏ đi, chuẩn bị ném xuống.
- Dừng tay.
Từ Khuyết đột nhiên hô lên, con ngươi nhìn chằm chằm vào khối Toái Thiết.
Khối thép này hắn quá quen thuộc, là tinh thiết do hắn rèn luyện, mặt trên còn lưu lại một dấu phù văn, chính là vật liệu chủ yếu để chế tạo ra Thần Uy Sung Năng Pháo, hiện nay lại bị phá vỡ, rơi xuống đống phế tích.
Đây là người nào làm? Lại nắm giữ thần lực như vậy, có thể đánh nát cả Thần Uy Sung Năng Pháo?
Sắc mặt Từ Khuyết lập tức trở nên âm trầm.
Nhìn thấy khối Toái Thiết này, chứng tỏ tình cảnh của đám người Tô Linh Nhi còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng, nhưng bây giờ hắn căn bản không thể làm gì, ngay cả Tô Linh Nhi ở đâu hắn cũng không rõ ràng.
- Tiểu tử mau nhìn, nơi này có vết tích Truyền Tống Trận, tuy rằng bị đánh nát, nhưng bản thần tôn có thể tạm thời dựng lên.
Đột nhiên Husky kinh ngạc thốt lên, nó lại phát hiện ra manh mối dưới đống phế tích.
Vèo!
Sắc mặt Từ Khuyết cứng lại, nhanh chóng lướt về phía đó.
Dưới đống phế tích, quả thực có vết tích trận pháp, xung quanh có rất nhiều tro tàn Linh Thạch, là bị người dùng sức lớn đánh nát.
- Husky, nhìn xem trận pháp này đi tới nơi nào.
Từ Khuyết nhìn về phía Husky nói, nếu như Husky thật sự có trình độ trên phương diện trận pháp, thì nó hoàn toàn có thể tính ra.
Husky há miệng, sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết lại gọi nó làm chuyện này, nhưng lúc này nó cũng không phí lời, lập tức giơ móng vuốt sờ về phía mặt đất, một luồng huy mang hừng hực, bao trùm phế tích bên dưới.
Rất nhanh, vô số Linh khí ở bốn phía tụ lại, không ngừng ngưng tụ trên không trung, cuối cùng hình thành một toà trận pháp hoàn chỉnh.
Chỉ là trận pháp này chỉ có hình dạng chứ không thể sử dụng, chỉ là tạo nên dáng vẻ trận pháp lúc đó.
Nhưng chuyện này đủ khiến Từ Khuyết yên lặng, Husky này thế mà lại nắm giữ trình độ trận pháp bất phàm, thậm chí khả năng còn nắm giữ những pháp quyết khác, chỉ là nó vẫn không để lộ.
- Trận pháp này là đi về hướng đông nam, bên ngoài mấy vạn dặm.
Husky nhìn toà trận pháp này do Linh khí lâm thời tụ tập thành, vô cùng khẳng định nói.
Từ Khuyết cũng gật đầu, trận pháp được dựng lại dáng vẻ lúc đầu, hắn cũng có thể nhìn hiểu, đúng là đi về hướng đông nam.
Hơn nữa chỗ đó hắn còn từng đi qua, chính là tòa Yêu thành lúc trước lúc trước đăng cơ Vu Yêu Hoàng.
- Xem ra các nàng khởi động trận pháp, chạy trốn tới Yêu thành.
Từ Khuyết khẽ thở phào nhẹ nhõm, tối thiểu bây giờ còn có một chút hi vọng.
Husky lại lắc đầu nói:
- Tiểu tử, không nên ôm hi vọng quá lớn, trận pháp này bày xuống từ hai tháng trước, cho dù chạy trốn tới mấy vạn dặm bên ngoài, bây giờ có khả năng đã bị đuổi kịp từ lâu.
- Bày trận!
Từ Khuyết không nhiều lời, sắc mặt lạnh lẽo, trực tiếp chuyển ra một đống Linh Thạch, nhanh chóng dựng lên Truyền Tống Trận.
Husky ngẩn ra, tựa hồ cảm thấy rất xa lạ với trạng thái như thế này của Từ Khuyết.
...
Cùng lúc đó, bên trong Yêu thành cách xa mấy vạn dặm.
Một đám Dị tộc đang chờ trong tháp Vu Yêu Hoàng, ngoài cửa bày mấy khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo, có mấy cường giả Nguyên Anh kỳ tự mình khống chế một Thần Uy Pháo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn phía trước.
Ở trong tháp Vu Yêu Hoàng có vô số Dị tộc bị thương đang nằm, cả người chảy máu, nghiêm trọng nhất chỉ còn lại nửa thân thể, nhưng sức sống không đứt, đang thoi thóp thở dốc kêu rên.
Đây có lẽ là lần Dị tộc gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay, tất cả người của bộ lạc đều bị bức tới đây, gắt gao chống đỡ hai tháng.
Nhưng hiện tại, bọn họ đã sắp đến cực hạn.
Hai tháng qua vô số dị tộc đã chết trận, hiện tại còn một số người, phần lớn là người bệnh, nhưng không kiên trì được bao lâu.
- Ài, tộc ta sắp vong rồi.
Một lão giả cánh tay phải đứt rời tuyệt vọng thở dài nói.
Các Dị tộc khác chỉ trầm mặc không nói, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, nơi đó có vô số thi thể Yêu thú cùng với Dị tộc, mà phía sau còn có hàng ngàn hàng vạn đầu Yêu thú đang nhìn chằm chằm.
Chỉ có điều, đại chiến hiện tại tạm thời đình chỉ, bởi vì trên không trung có hai bóng người, mỗi người là vua của một phương, đang tiến hành quyết đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận