Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 756: Bại Lộ Thân Phận

Mật thất trong động phủ lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
Đông đảo tu sĩ đều trợn mắt ngoác mồm, trố mắt ngoác mồm, hoàn toàn ngây như phỗng.
Chẳng ai nghĩ tới, Từ Khuyết này đổi thành nữ trang cũng thôi đi, lại còn nói đến là đến, trực tiếp diễn xuất luôn.
Từ lúc tiến cung, liền độc chiếm ân sủng của hoàng thượng?
Hậu cung 3000 người đẹp, một mực ân sủng một mình ngươi?
Ngươi còn khuyên hoàng thượng phải cùng ban ân huệ?
Ôi ẹ ơi, hình ảnh kia không đành lòng nhìn thẳng nữa rồi,
...
Tẩm cung trong ảo cảnh.
Tử Hà tiên tử và tiểu quận chúa cũng là tỏ vẻ dại ra nhìn Từ Khuyết biểu diễn.
Người mỹ phụ đứng ngoài cửa hơi nhíu mày, trầm giọng nói:
- Ngươi là phi tử của hoàng thượng? Hừ, nói bậy nói bạ, vì sao ai gia chưa từng gặp qua ngươi?
Ai gia?
CMN, đây là thái hậu?
Từ Khuyết lập tức ngây người, có chút không kịp trở tay, tay cũng chậm chậm sờ soạng dưới thân, chuẩn bị móc súng lục ra bùm chíu bà thái hậu này luôn.
Nhưng vào lúc này, mỹ phụ kia lại lắc lắc đầu:
- Thôi, đều đi xuống đi. Ai gia không có tâm tình tính toán với các ngươi.
Ồ! Còn có chuyện tốt như thế?
Mắt của Từ Khuyết lập tức sáng ngời, tuy nói hắn không ngại giết thêm người, nhưng người mỹ phụ trước mắt này có thân phận bất phàm, dù sao cũng là một thái hậu, có thể không giết thì vẫn nên tận lực không giết, miễn cho còn chưa tìm được cơ hội mưu quyền soán vị, đã bị thiên quân vạn mã của người ta đạp chết rồi.
- Đa tạ Thái hậu.
Từ Khuyết lúc này đáp, nháy mắt cho Tử Hà tiên tử cùng tiểu quận chúa, ra hiệu cho các nàng đi mau.
Tiểu quận chúa lộ vẻ quẫn bách, muốn nói lại thôi, nhưng thấy Từ Khuyết dùng ánh mắt giục nàng rời đi, nàng cũng chỉ đành cúi đầu theo Tử Hà tiên tử đi ra khỏi tẩm cung.
Lúc này, thái hậu lại đột nhiên lên tiếng:
- Chờ đã, ngươi lưu lại.
Từ Khuyết vừa muốn xoay người, sau khi nghe vậy lập tức dưới chân cứng đờ, bởi vì thái hậu đưa tay chỉ vào hắn.
- Ây... thái hậu, sắc trời không còn sớm, không bằng ngươi đi ngủ một chút đi.
Từ Khuyết cười nói.
- Ai gia có lời muốn hỏi ngươi. Đóng cửa lại, sau đó đi lại đây.
Mặt thái hậu không chút thay đổi nói, giọng điệu giống như không thể phủ định, rất có khí thế.
Từ Khuyết chần chờ trong chốc lát, tạm thời đè xuống ý muốn giết người diệt khẩu, hướng Tử Hà tiên tử cùng tiểu quận chúa nháy mắt, để cho các nàng chờ ở bên ngoài.
Sau đó, "Kẹt kẹt" một tiếng, hắn khép cửa phòng lại, chuẩn bị nhìn xem thái hậu này muốn chơi trò gian gì.
- Nói đi, vì sao bắt cóc tiểu quận chúa, lại lẻn vào trong cung, ngươi đến cùng là có ý đồ gì?
Nhưng mà, cửa phòng vừa mới đóng lại, âm thanh của thái hậu liền từ phía sau lưng truyền đến.
Từ Khuyết lập tức sững sờ, xoay người lại.
Vị thái hậu xinh đẹp này, tay đã cầm một cây chủy thủ, đang đứng ở phía sau hắn.
CMN!
Từ Khuyết lúc này liền trừng mắt lên, hành động của vị thái hậu này cũng không bình thường a. Lại chơi trò dục cầm cố túng.
- Tiểu quận chúa thỉnh thoảng sẽ vào trong cung, ai gia sao lại không quen biết nàng? Ngày hôm nay ai gia cũng đã nghe chuyện, tiểu quận chúa bị một thư đồng bắt đi, lệnh truy nã đã sớm được hoàng thượng ban bố xuống, cho dù ngươi giả gái, nhưng sao lừa được con mắt của ai gia?
Thái hậu không hề sợ hãi, nhàn nhạt nói, ánh mắt cũng rất bình tĩnh nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết không khỏi nở nụ cười, nhún nhún vai nói:
- Thái hậu quả thật là lợi hại, thế nhưng ngươi cảm thấy dựa vào một cây chủy thủ, liền có thể uy hiếp được ta sao?
- Ai gia biết ngươi thân mang võ nghệ, bằng không cũng không thể từ vương phủ bắt tiểu quận chúa đi. Nhưng thuở nhỏ ai gia cũng có tập võ, ngươi có thể thử xem.
Thái hậu tỏ vẻ bình tĩnh nói.
Từ Khuyết lập tức vui vẻ, thuở nhỏ thái hậu có tập võ? Thú vị.
Hắn lắc lắc đầu:
- Thái hậu, nếu mọi người đều là người tập võ, cũng đừng động đao động thương, kỳ thực tại hạ cũng không có ác ý, chỉ là đến tránh đầu gió một chút mà thôi.
- Tránh đầu gió? Ngươi đúng là rất biết chọn địa phương.
Thái hậu cười lạnh.
- Thái hậu, thái độ này của ngươi không được đâu.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, chậm rãi ung dung từ trong lòng móc súng lục ra, ống hãm thanh vẫn còn lắp ở phía trên, hời hợt hướng cái ghế bên cạnh nã một phát.
Chíu!
Lạch cạch!
Viên đạn bắn trúng chân ghế, cả cái ghế lúc này bị tách ra, đổ xuống.
- Chuyện này...
Sắc mặt của thái hậu trong nháy mắt thay đổi, lộ vẻ kinh hãi.
Dù cho nàng tự tin có võ nghệ trên người, không kiêng kỵ Từ Khuyết.
Nhưng tận mắt nhìn thấy súng có lực sát thương mạnh mẽ như vậy, nàng cũng không có cách nào bình tĩnh.
Hơn nữa ánh mắt của nàng to lớn, lúc này liên tưởng đến loại binh khí này phi phàm, nếu có thể để cho quốc gia bọn họ nắm giữ, sợ rằng sau này cũng không cần lo lắng những quốc gia khác đến xâm lấn nữa, thậm chí còn có thể mở rộng quốc thổ dễ như ăn cháo.
Mà lúc này, Từ Khuyết hướng nòng súng nhẹ nhàng thổi một hơi, thuận thế ngồi lên trên một cái ghế khác, nòng súng nhắm thẳng vào nàng, cười dài mà nói:
- Thái hậu, bây giờ ngươi cảm thấy là chủy thủ của ngươi nhanh, hay là súng của ta nhanh?
- Vật này tên là súng sao?
Thái hậu mạnh mẽ trấn định lại, mở miệng dò hỏi.
Từ Khuyết cũng không trả lời, trực tiếp vỗ vỗ bắp đùi, cực kỳ bỉ ổi cười nói:
- Tới, ngồi ở đây ta sẽ nói cho ngươi biết.
Lời vừa nói ra, Thái hậu lập tức sầm mặt lại, trong mắt lóe ra hàn ý.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng rơi xuống cây súng trong tay Từ Khuyết kia, trên mặt lóe lên một chút vẻ do dự một rồi biến mất, tiếp đó, nàng thật sự cất bước đi tới, trực tiếp ngồi lên trên đùi Từ Khuyết.
Nhưng mà, lấy ánh mắt xem người của Từ Khuyết, lẽ nào không đoán được nữ nhân này là muốn tới gần để cướp súng.
Hắn thâm ý nở nụ cười, cố ý đem súng nhét vào đai lưng, tỏ vẻ khổ sở nói:
- Thái hậu, ngươi làm như vậy hình như không quá thích hợp? Ta cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, ngươi một lời không hợp liền ngồi lên, rất dễ dàng va chạm đấy.
- Va chạm gì? Có ý gì?
Thái hậu giả vờ tò mò hỏi.
Đồng thời, nàng duỗi tay nhỏ ra, nhẹ nhàng xoa ngực Từ Khuyết, giống như khiêu khích hắn, đang từ từ dời xuống dưới.
- Có ý gì? Cái này chỉ có thể hiểu, không thể nói bằng lời.
Từ Khuyết cười tủm tỉm đáp.
Nhưng trong lòng lại đang cười lạnh, loại thủ đoạn này, đời trước bản Bức Vương ở trên TV xem qua không biết bao nhiêu lần, ngươi cho rằng bản Bức Vương sẽ bị lừa sao? Nói đùa! Ôi ôi, xuống thấp thêm chút nữa, đúng, xuống chút nữa...
- Vậy ngươi có thể nói cho ai gia, ngươi đến cùng là ai hay không?
Thái hậu mở miệng hỏi dò lần nữa, muốn không ngừng phân tán sự chú ý của Từ Khuyết.
Đồng thời đây cũng là nghi ngờ trong lòng nàng, một người nắm giữ loại can đảm này, mà lại mang binh khí như vậy, tại sao lại ở trong vương phủ làm thư đồng lâu như vậy?
- Ta là Chí Tôn Bảo, thái hậu có thể gọi ta Bảo Bảo.
Từ Khuyết lộ ra nụ cười ngây thơ nói.
Bảo Bảo?
Dù cho thái hậu bình tĩnh như thế nào đi nữa, sau khi nghe được danh xưng này, khóe miệng cũng không khỏi co quắp một trận.
Nhưng động tác trên tay nàng không dừng lại, đã tìm tới bụng Từ Khuyết.
Năm ngón tay của nàng đột nhiên hạ xuống, bỗng nhiên tìm tòi, chộp tới súng lục ở đai lưng Từ Khuyết.
- A!
Từ Khuyết lúc này kinh hãi kêu thành tiếng, trợn to mắt, kinh ngạc nói:
- Thái hậu, ngươi... ngươi thật là, tại sao gấp gáp như vậy?
Thái hậu ý thức được không đúng, ánh mắt quét xuống, khẩu súng lục màu đen bên hông Từ Khuyết sớm đã biến mất không còn tăm hơi.
Mà chỗ nàng nắm, chính là...
"Vèo!"
Thái hậu vội vã đứng lên, lui lại phía sau, vẻ mặt lần nữa lạnh lẽo xuống, tỏ vẻ âm trầm nhìn Từ Khuyết, đã tức giận không thể nói ra lời.
Nàng rõ ràng, mình đang bị Từ Khuyết trêu chọc.
- Làm càn!
Thái hậu đỏ cả mặt, tức giận trách mắng.
Từ Khuyết lại tỏ vẻ vô tội nói:
- Thái hậu, ngươi đây là vừa ăn cướp vừa la làng đấy, người làm càn hình như chính là ngươi.
Nói xong, hắn lại cười lạnh một tiếng:
- Kỳ thực chút thủ đoạn này của ngươi, ta đã sớm nhìn thấu. Dù cho ngươi xinh đẹp thế nào đi nữa, dụ dỗ ta như thế nào đi nữa cũng vô dụng. Con gà con của ta một chút phản ứng cũng không có, thậm chí còn muốn cười.
Không có phản ứng?
Thái hậu nghe nói như thế, càng muốn nổi trận lôi đình.
Nàng vững tin đồ vật nàng vừa mới nắm kia, chính là quái vật khổng lồ cứng rắn như sắt, ngay cả tiên hoàng cũng không lớn như vậy.
- Haizz, Thái hậu, sao ngươi phải khổ như thế chứ?
Lúc này, cổ tay của Từ Khuyết vung lên, khẩu súng lục biến mất kia lại xuất hiện lần nữa, giống như ảo thuật vậy, làm cho thái hậu trợn to mắt.
- Ngươi không phải muốn cây súng này sao? Muốn không? Muốn thì ngươi liền nói ra, ngươi không nói ta làm sao biết ngươi muốn đây? Tuy rằng ngươi rất có thành ý, nhưng ngươi vẫn phải nói với ta là ngươi muốn. Ngươi có thật sự muốn không? Vậy ngươi liền cầm đi. Ngươi không phải thật sự là muốn chứ? Lẽ nào, ngươi thật sự không muốn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận