Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 930: Lo Lắng

Đêm đó, ba tên cường giả Thiên Nhân tộc ở dưới sự nghênh tiếp của tài phiệt Rothschild, rời khỏi Thái Bình Dương.
Từ Khuyết trắng đêm chưa ngủ, vọt thẳng ra khỏi khách sạn, chân đạp lôi đình, vòng quanh toàn bộ Hoa Hạ.
...
Ngày hôm sau, toàn bộ thế giới đều ồ lên.
Tài phiệt Rothschild vận dụng quyền thế, triển khai một hồi truyền hình trực tiếp ra thế giới.
Trong hình, ba tên Thiên Nhân tộc đứng trên không trung, hai tên nam tử có hình dáng tuấn lãng, con ngươi mang theo lam quang yếu ớt, nữ tử có vóc người ngạo nhân, dung nhan khuynh thành, nhìn xuống tất cả.
Bọn họ giống như thần linh, càng giống như thiên sứ đi ra từ thần thoại tây phương, đôi cánh trắng sáng như tuyết kia, thần thánh mà thánh khiết, đại diện cho chính nghĩa.
Vô số người phương tây đều thay đổi sắc mặt, khó có thể tin.
Thiên sứ trong tín ngưỡng nhiều năm của bọn họ, lại thật sự giáng lâm xuống Địa Cầu, bọn họ cho rằng đây là Thượng Đế phái tới cứu giúp bọn họ.
Hoa Hạ bên này cũng có chút ngạc nhiên, nhưng miễn cưỡng vẫn còn bình tĩnh, dù sao thần tiên đều đã xuất hiện, lại đến vài tên thiên sứ cũng rất hợp lý.
Người ở nước Nhật nhưng lại rất lo lắng, chuyện thứ nhất làm trước khi đi ngủ hoặc lúc rời giường, chính là hướng lên trời cầu khẩn, đọc thầm một câu "Mau tới đi, Siêu Nhân Điện Quang"!
Nhưng mà, hình ảnh vừa mới bắt đầu, ba tên Thiên Nhân tộc lại biểu diễn ra khí thế đáng sợ.
Đối mặt với màn ảnh, trong con ngươi của bọn họ hiện lên sát cơ, một tên nam tử Thiên Nhân tộc trong đó lạnh giọng mở miệng nói:
- Chúng ta chính là đứng đầu vạn tộc, giáng lâm xuống giới này, chính là vương của giới này! Đám giun dế các ngươi phải lấy đây làm vui mừng, linh khí ở một giới này thiếu thốn, căn bản không lọt được vào mắt chúng ta, vì thế chúng ta sẽ không chiếm lãnh địa của các ngươi, chuyến này chúng ta chỉ có một mục đích, chính là giết chết Từ Khuyết!
Nói đến đây, một nam tử khác mở miệng nói:
- Từ Khuyết lẻn vào lãnh địa của tộc ta, đánh lén sát hại vô số tộc nhân của ta, tội ác tày trời! Ngày hôm nay nếu hắn không tự mình tới đây, tự mình kết thúc ở trước mặt ta, chúng ta liền giết chết đám giun dế các ngưới, lấy đạo của người trả lại cho người!
Vừa dứt lời, nữ tử Thiên Nhân tộc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn ảnh nói:
- Từ Khuyết, ta biết bây giờ ngươi có thể nhìn thấy chúng ta, đừng nghĩ rằng có thể ngăn cản tất cả những thứ này, dù cho ngươi thả ra Phệ Thiên Ma Văn, chúng ta cũng có đủ thời gian hủy diệt giới này! Vì thế, ngày hôm nay qua đi, nếu ngươi không mang theo người phụ nữ kia tự mình kết thúc ở trước mặt chúng ta, chúng ta liền tàn sát Hoa Hạ trước!
Tất cả ngôn ngữ, đều hoàn chỉnh thông qua hình ảnh, lan truyền tới toàn bộ thế giới.
Các hãng truyền thông lớn tranh nhau đưa tin, đồng thời còn đánh lên phụ đề, qua lại tuần hoàn truyền phát tin, dù cho khu vực có ngôn ngữ không thông dụng, cũng đều hiểu rõ tình huống này!
Liền ngăn ngắn chưa tới nửa ngày, tất cả mọi người trên thế giới đều ngây người, sợ xanh mặt lại.
Người phương tây khiếp sợ không gì sánh nổi.
- Làm sao có khả năng?
- Bọn họ không phải đến cứu giúp chúng ta, mà là đến tàn sát!
- Không, nhất định là Từ Khuyết làm ra chuyện thương thiên hại lý, bằng không bọn họ sẽ không như vậy.
- Bọn họ nhất định là bị làm cho tức giận, thiên sứ đều là người thiện lương chính nghĩa! Bọn họ loại trừ Từ Khuyết, là đang tiến hành thẩm phán đối với tà ác!
- Không sai, hơn nữa bọn họ cũng chỉ nói là giết người Hoa trước, cuối cùng nhất định sẽ buông tha cho chúng ta!
...
Hoa Hạ.
- CMN, đây là bị điên à?
- Quả nhiên là sắp có đại chiến sao?
- Chuyện này không phải là trọng điểm, trọng điểm là ba tên thiên sứ này lại còn nói muốn tàn sát Hoa Hạ chúng ta trước!
- CMN, Từ Khuyết gặp phải phiền toái lớn rồi!
- Đậu phộng, các ngươi hoảng cái gì? Tạc Thiên Bang chúng ta xưa nay không hề biết sợ!
- Đều đã đến lúc nào rồi, còn Tạc Thiên Bang, đừng đùa nữa!
- Đùa cái rắm! Không phải chỉ là thiên sứ thôi sao? Đến! Nam nhi Tạc Thiên Bang ta một bầu máu nóng, sợ quái gì!
- Không sai, sinh tử coi nhẹ, không phục liền chơi!
- Tạc Thiên Bang trâu bò!
...
Nước Nhật.
- A!
- A a!
- Siêu Nhân Điện Quang, mau tới a!
...
Nhân dân các nơi trên thế giới đều đang bàn luận, có người kinh hoảng, có người lo lắng, đặc biệt là ở Hoa Hạ, hầu như đã rơi vào hỗn loạn.
Bởi vì ba tên Thiên Nhân tộc đã buông lời, mục tiêu đầu tiên chính là Hoa Hạ, chuyện này làm cho rất nhiều người ở Hoa Hạ đều cảm thấy bất an.
Người có bầu máu nóng thì lưu lại, người kinh hoảng đến cực điểm thì lại trực tiếp chạy tới sân bay, muốn ra nước ngoài chạy nạn, khiến các sân bay lớn bị tắc nghẽn, cũng không ít người cách không hò hét, hi vọng Từ Khuyết chủ động đứng ra nhận tội, không nên liên luỵ bọn họ.
Trên internet đối với chuyện này nghị luận ngất trời, không thể ngừng lại.
- Từ Khuyết, ngươi giết người của bọn họ, liền tự đi ra ngoài đi, đừng liên luỵ những dân chúng vô tội chúng ta!
- Đúng thế! Ai làm người nấy chịu!
- Lẽ nào ngươi muốn trốn tránh, để những người vô tội chúng ta đi đỡ đạn sao?
- Đậu phộng, ment trên, các ngươi có phải là bị ngốc không hả?
- Từ Khuyết còn chưa lên tiếng, chính các ngươi liền kêu gào, làm như là Từ Khuyết sẽ không ra mặt vậy.
- Lần này ta vẫn rất tin tưởng thực lực của Từ Khuyết. Cũng tin tưởng nhân phẩm của Từ Khuyết... Ạch, nhân phẩm thì thôi đi, ngược lại ta không tin hắn sẽ mặc kệ sinh tử của chúng ta!
- Không sai, Tạc Thiên Bang ta sẽ không có người nhát gan! Dù cho Từ Khuyết không ra mặt, lão tử cũng đi đối nghịch với thiên sứ tới cùng!
- Đừng hoảng hốt, lão tử không tin thần tiên của Hoa Hạ ta đánh không lại thiên sứ phương tây!
- Tạc Thiên Bang trâu bò, đến lúc đó tính thêm ta nữa!
- Cũng tính thêm ta nữa!
Phần lớn người đều lựa chọn đứng bên phía Từ Khuyết, bởi vì đối với "Thần Tiên" có tín ngưỡng rất sâu.
Nhưng vẫn còn có ít người cảm thấy chuyện này quá buồn cười, ở trong mắt bọn họ, thiên sứ mới là cường đại nhất, liền chen chúc tới các phi trường quốc tế lớn, muốn ra nước ngoài.
- Ha ha, đừng khôi hài nữa, thần tiên Hoa Hạ? Sao có thể so được với thiên sứ?
- Đúng thế! Người ta có ba thiên sứ, chúng ta chỉ có hai thần tiên, đánh như thế nào?
- Đám ngu đần các ngươi, liền ở lại quốc nội chờ chết đi, lão tử đã mua được vé máy bay, bây giờ liền xuất ngoại!
- Ha ha, ta cũng mua được.
- Ta nhận được tin tức, Hạ gia đã sớm đi trước rồi, bây giờ chúng ta đi cũng chưa muộn,
- Còn tưởng rằng Hạ gia là giặc bán nước nữa, không nghĩ tới bọn họ cơ trí như thế.
- Phí lời, Hoa Hạ quá không an toàn, vẫn là mau mau chạy đi, đời sau ta hi vọng làm một người Mỹ.
...
Cùng lúc đó, trong khách sạn ở Kinh Thành.
Từ Khuyết cùng Từ Phỉ Phỉ, cùng với Khương Hồng Nhan, từ lâu thông qua máy vi tính nhìn thấy tất cả.
Thiên Nhân tộc, bọn họ cũng nghe được.
Nghị luận trên internet, bọn họ cũng nhìn thấy.
Từ Phỉ Phỉ lo lắng như đốt, ôm cánh tay Từ Khuyết nói:
- Anh, thật bị anh nói trúng rồi, những tên thiên sứ này quá đê tiện, lại thật sự dùng chuyện này ra áp chế anh. Còn có những người trên mạng này nữa, quá đáng ghét, xuất ngoại thì thôi đi, lại còn mắng anh.
Từ trước khi đám cường giả Thiên Nhân tộc lên tiếng, Từ Khuyết cũng đã đoán được tính toán của bọn họ.
Ba tên Thiên Nhân tộc này biết rõ hắn có Phệ Thiên Ma Văn, còn dám hạ xuống, chính là muốn dùng tính mạng của Nhân tộc để uy hiếp hắn.
Thế nhưng, Từ Khuyết lại rất hờ hững.
Không phải hắn không để ý tới tính mạng của Nhân tộc, mà là hắn hoàn toàn có năng lực bảo vệ mọi người.
- Phỉ Phỉ, không phải đã nói cho em rồi mà, không cần lo lắng, em cho rằng tối ngày hôm qua anh đi ra ngoài đi dạo một vòng là làm gì cái gì?
Từ Khuyết xoa xoa đầu Từ Phỉ Phỉ, nháy mắt cười nói.
- A? anh... anh đi làm gì?
Từ Phỉ Phỉ sửng sốt một chút, tối hôm qua sau khi Từ Khuyết rời khỏi nơi đây, đến hừng đông mới trở về, nàng thật không biết đã phát sinh chuyện gì.
Khóe miệng của Từ Khuyết lập tức giương lên, cười hì hì:
- Anh đã phủ kín trận pháp toàn bộ Hoa Hạ, ba tên thiên sứ rác rưởi kia còn không phải Tiên Nhân Cảnh, còn muốn tàn sát, nằm mơ đi.
- Trận pháp?
Từ Phỉ Phỉ ngây người lần nữa.
- Không sai!
Từ Khuyết gật đầu, cười dài nói:
- Đoán chừng bọn họ nằm mộng cũng không nghĩ ra, ta ngoại trừ Phệ Thiên Ma Văn, còn có thượng cổ Hung trận! Khà khà, ta suốt đêm chạy đi bày xuống mười toà thượng cổ Hung trận, bây giờ toàn bộ Hoa Hạ chỉ có thể ra không thể vào, dù cho Tiên Nhân Cảnh đến cũng chỉ có thể ở bên ngoài nhìn! Ta muốn xem, bọn họ làm sao đi vào tàn sát!
- Chỉ có thể ra không thể vào? Vậy... những người xuất ngoại kia...
Từ Phỉ Phỉ lúc này trợn to hai mắt, lại nhìn những người còn đang khoe khoang mua được vé máy bay xuất ngoại đang nhắn tin trào phúng trên mạng, không khỏi lộ ra ánh mắt đồng tình.
- Phỉ Phỉ.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên mở miệng nói.
- Hả?
Từ Phỉ Phỉ ngẩn ra.
Từ Khuyết cười nói:
- Đêm nay nghỉ sớm một chút, ngày mai anh dẫn em đi trang bức!
Bạn cần đăng nhập để bình luận