Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1597: Tra Hỏi

Bạch!
Trong nháy mắt, toàn trường lặng ngắt như tờ, không một tiếng động.
Cái này. . .
Xảy ra chuyện gì?
Đại nhân khủng bố như vậy. . . bị đánh bất tỉnh rồi?
Mấu chốt gia hỏa gõ ám côn kia. . .
"Ngọa tào!"
"Là Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết!"
Đến tận lúc này, mọi người mới nhìn thấy người ám toán Ung Hành, chính là Từ Khuyết.
Kỳ thật chuyện này không quá quan trọng, quan trọng là. . . một tên gia hỏa Đại La Kim Tiên, dựa vào cái gì ám toán một vị Tiên Vương cao giai?
Hơn nữa còn thành công, một côn đánh bất tỉnh nhân sự?
"Dám mở nhạc nền trước mặt Tạc Thiên Bang Kiều Phong ta? Đây không phải muốn chết sao?"
Cùng lúc đó, Từ Khuyết thu hồi hắc côn, lạnh giọng cười một tiếng, đồng thời nghiền ngẫm lướt qua đám người tam tông.
Mấy người Quản Lưu Mang cùng Tương Khánh, lập tức cảm giác tê cả da đầu.
Nhưng mà, Từ Khuyết không có xuất thủ với bọn họ, trái lại móc ra một cái túi thu nạp linh thú, nhấc Ung Hành đang hôn mê bất tỉnh lên, ném vào.
Mọi người nhìn thấy một màn này, cái cằm kém chút chạm đất.
Một tôn Tiên Vương cao giai.
Cứ như vậy bị hắn ném vào trong túi thu nạp linh thú?
Hắn không coi Ung Hành là người a!
Hơn nữa. . .
Hắn không phải tên Hoa Vô Khuyết ư?
Sao lại tự xưng Kiều Phong rồi? Chẳng lẽ đây mới là tên thật của hắn?
Không đúng!
Những chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là, đến cùng đã phát sinh chuyện gì?
Đau khổ nhịn lâu như vậy, mới chờ được vị Tiên Vương cao giai Thiên Môn kia đến, kết quả thế nào?
Nhớ lại một màn vừa rồi, có người không khỏi há miệng, có người run lấy ba chân.
Kinh khủng!
Vô cùng khủng bố a!
Hoa Vô Khuyết, thật chỉ là Đại La Kim Tiên?
Lúc trước hắn một chiêu đánh bại Tương Tuân, đám người còn có thể lý giải.
Dù sao Tương Tuân chỉ là Tiên Vương sơ giai, thời điểm đối mặt với thiên tài Đại La Kim Tiên, khó tránh khỏi có chút khinh địch, cộng thêm yếu thế không dám đánh.
Thế nhưng Ung Hành thì sao?
Y đến từ Thiên Môn.
Là một vị Tiên Vương cao giai!
Có được khí thế như hồng, thực lực bễ nghễ thiên hạ.
Vì sao ở trước mặt Hoa Vô Khuyết, cũng không có chút sức lực nào, chỉ có phần bị đánh?
"Ba ba ba!" Đột nhiên, Quản Lưu Mang đè Tương Khánh lại, hung hăng quất mấy bạt tay.
Tương Khánh hô to: "Mẹ nó, ngươi đánh lão tử làm gì?!"
Nghe nói như thế, Quản Lưu Mang không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ: "Chuyện này. . . chuyện này chẳng lẽ là thật? Đây. . . đây là mộng cảnh mới đúng!"
Đám người không còn gì để nói.
Ngươi tu luyện tới Tiên Vương, ngay cả mộng cảnh cùng hiện thực cũng không phân biết được hay sao?
Hơn nữa, cho dù muốn kiểm tra có phải đang nằm mơ hay không, sao không tự đánh mình?
Thanh Hồng Tông thật quá đáng thương.
Hiển nhiên, Quản Lưu Mang không nguyện ý tiếp nhận Ung Hành bị một chiêu miểu sát.
Thế nhưng hiện thực, vẫn luôn tàn khốc như vậy.
"Chuyện này sao có thể? Ung Hành đại nhân bại?" Hùng Bá gầm thét.
Thần sắc đám người tam tông xám như tro, không muốn tin một màn vừa rồi là thật.
Quản Thành Bình hung hăng xoa xao hai mắt, ngoài miệng lẩm bẩm: "Nhất định là đôi mắt đã rời bỏ ta! Chuyện này không có khả năng!"
Tương Khánh tê liệt ngồi trên mặt đất, nửa bên mặt bị Quản Lưu Mang quất sưng, nhưng miệng vẫn không ngừng nói: "Chấp nhận đi, tên Hoa Vô Khuyết kia quá quá cường đại."
Quản Lưu Mang đè ép sợ hãi trong lòng, ra vẻ trấn định: "Không sao, chúng ta vẫn có hy vọng, năm ngày sau, hắn nhất định phải chết."
Đám người nghe vậy không khỏi sững sờ, ngay cả Tiên Vương cao giai cũng bại trong tay Hoa Vô Khuyết, dựa vào mấy người các ngươi, có thể làm được trò trống gì?
Chỉ sợ Định Hạc Thành, sẽ triệt để rơi vào trong tay Hoa Vô Khuyết.
Đám tán tu xung quanh cũng không thể ngờ được, chỉ một tên Hoa Vô Khuyết, lại có thể nháo Định Hạc Thành lật trời.
Sau khi nghe Quản Lưu Mang nói thế, trong mắt Hùng Bá cùng Tương Khánh đều nổi lên một đạo tinh quang.
Đúng!
Năm ngày!
Chỉ cần năm ngày!
Vũ Nhu tiên tử sẽ giá lâm Định Hạc Thành!
Thực lực Vũ Nhu tiên tử có thể so với Tiên Tôn, huống hồ nàng tuần hành, sẽ có bốn vị Tiên Tôn đi theo thủ hộ.
Về phần Tiên Vương, nhiều vô số kể.
Chỉ cần chờ Vũ Nhu tiên tử đến, Hoa Vô Khuyết chết là cái chắc.
Cho nên hiện tại chúng ta chỉ cần đợi thêm mấy ngày là được.
Chúng ta không tin.
Ngươi mẹ nó còn có thể đối chiến Tiên Tôn?
. . .
Đâu đó bên ngoài Định Hạc Thành.
Ung Hành chậm rãi tỉnh lại, phát hiện chân mình bị cột chặt vào cành cây, đầu hướng xuống.
Y giật nảy mình, không dám suy nghĩ nhiều, chuẩn bị vận công giải trừ trói buộc, nào ngờ phát hiện mình không thể điều động linh lực.
"Tỉnh rồi?"
m thanh Từ Khuyết vang lên, ném tới một cục đá, giúp y chuyển động thân thể.
"Ngươi. . . là người phương nào?"
Ung Hành biến sắc, ra vẻ trấn định, trầm giọng hỏi.
Nghe thấy con hàng kia vẫn cố làm ra vẻ, Từ Khuyết rất khó chịu.
Vừa rồi để y trang một đợt bức, hiện tại trở thành tù nhân, còn dám tiếp tục trang? Căn bản không để Bức Thánh vào mắt.
Sau đó!
"A. . . a. . . đừng. . ."
Dưới cây vang lên trận trận âm thanh vui thích.
Sau nửa giờ, Ung Hành chỉ còn lại một cái quần cộc.
Khắp người đều là vết đỏ do Từ Khuyết lấy roi quật lấy.
Thậm chí ngay cả khuôn mặt tuấn dật cũng lưu lại vết máu đọng.
Từ Khuyết cắn đậu hủ thối, lắc đầu cười nói: "Chậc chậc chậc, miệng mồm cứng thật."
"Ngươi đừng hòng từ trong miệng ta đạt được bất kỳ tin tức gì!"
Nghe vậy, Từ Khuyết không khỏi cười lạnh, hắn lại không có biện pháp nào sao?
Không chút đắn đo. Từ Khuyết từ trong không gian hệ thống móc ra cái yếm.
Ung Hành nhìn vật phẩm trên tay Từ Khuyết, lộ ra vẻ khinh bỉ: "Buồn nôn!"
Từ Khuyết rất vô tội.
Đây là hồi báo sau khi hắn giải cứu các vị cô nương Xuân Phong Lâu, hắn có thể thề, chưa từng làm bất kỳ chuyện xấu nào.
"Thứ vô tri, ngươi biết cái gì?"
Từ Khuyết mắng một câu, sau đó phát động Độc Y Thuật.
Đây là dị năng năm đó ở Thiên Cung Thư Viện, từ trong hệ thống đùa ra, tính thực dụng rất cao.
Từ Khuyết đơn giản lật một cái, chọn trúng cái yếm nhỏ màu tím nhạt, trên mặt lộ ra nụ cười suất khí, nói: "Tiểu tử, ngươi giúp ta hỏi quần cộc kia một chút, bảo nó nói hết sự tình ở Thiên Môn ra."
Thấy một màn này.
Ung Hành bỗng nhiên có hơi sợ.
Thiếu niên trước mặt, không chỉ biến thái, mà đầu óc cũng có vấn đề a!
Hắn. . .
Hắn thế mà nói chuyện với một cái yếm!
Còn nói muốn hỏi thăm tin tức từ quần cộc của y.
Nhưng mà, mấy tức sau. . .
"Ồ? Vũ Nhu tiên tử năm ngày sau sẽ đến Định Hạc Thành?" Từ Khuyết cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn về phía Ung Hành.
Ung Hành biến sắc!
Chuyện này. . . sao có thể?
Sao hắn biết được. . .
Không, không đúng!
Nhất định là hắn đào được tin tức từ chỗ tam tông.
Nếu không. . .
"Ồ? Tám vị Tiên Tôn, ba mươi ba vị Tiên Vương đi cùng? Đây là muốn ta một mình đánh bốn mươi mốt người?"
"Ngươi. . . ngươi đến cùng dùng yêu pháp gì?"
Ung Hành không thể giữ bình tĩnh được nữa, hoảng sợ không gì sánh được.
Bình thường bên cạnh Vũ Nhu tiên tử chỉ có bốn vị Tiên Tôn hộ đạo, nhưng gần đây bởi vì một ít chuyện, cho nên mới tạm thời an bài tám vị Tiên Tôn thủ hộ, đây là bí mật Thiên Môn.
Cho dù là Ung Hành, cũng không biết được nguyên nhân cụ thể.
An bài như thế, ngay cả nội bộ Thiên Môn cũng không có quá nhiều người biết, gia hỏa trước mặt, sao lại biết?
Ung Hành không khỏi chăm chú nhìn quần cộc, chẳng lẽ thật là nó để lộ bí mật?
Mình đã mặc nó mấy trăm năm, cái quần này biết không ít a. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận