Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 891: Đường Về Nhà

- Người trẻ tuổi, tuy rằng hiện tại chúng ta rơi vào thế yếu, nhưng ngươi cũng đừng quá mức.
Một tên lão tổ Thiên Nhân tộc có bối phận cao nhất mở miệng, trầm giọng nói:
- Những điều kiện khi nãy ngươi đưa ra chúng ta đều đã làm theo, bây giờ ngươi còn có yêu cầu gì?
- Lão nhân gia đừng nóng giận. Ngươi nhìn các ngươi, đều già như thế rồi, động một chút là tức giận, chẳng trách tuổi thọ lại ngắn như thế. Thực ra chỉ là làm chút việc nhỏ mà thôi, không cần tức giận như vậy.
Từ Khuyết tận tình khuyên nhủ.
Sắc mặt tái nhợt của đám lão tổ lúc này mới hơi chút hòa hoãn.
- Được, nếu là việc nhỏ, vậy ngươi nói đi, chỉ cần không phải quá đáng, lão phu đều có thể đáp ứng, những thứ này đều là chút lòng thành.
Lão tổ Thiên Nhân tộc bối phận cao nhất gật gật đầu, nhìn Từ Khuyết nói.
- Ô, vậy thì đơn giản rồi. Thực ra cũng không thể nói là chút lòng thành, hẳn là trung đẳng đi.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, cười nói:
- Yêu cầu cuối cùng này của ta chính là các ngươi hãy thả lỏng thần thức, ta sẽ thả ít đồ vào, yên tâm, ta bảo đảm chỉ ở bên ngoài, tuyệt đối không đi vào!
Bạch!
Trong nháy mắt, tất cả lão tổ Thiên Nhân tộc đều choáng váng, tỏ vẻ lờ mờ.
Mở thần thức ra?
Thả ít đồ vào?
Hắn không phải là muốn gieo linh chú thần hồn, chưởng khống sinh tử sao?
Đậu xanh!
Điều này còn là ý trung đẳng gì nữa?
Thế này căn bản là ý siêu cấp luôn rồi?
Còn chỉ ở bên ngoài, không đi vào! Ngươi coi chúng ta là cái gì?
Đám lão tổ tức giận đến mức cả người phát run, một ngụm máu nóng đã dâng lên yết hầu, suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
Thực sự là có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhịn, khinh người quá đáng!
"Ầm!"
Trong khoảnh khắc, tất cả đám lão tổ Thiên Nhân tộc đều bạo phát ra một luồng sát ý, gắt gao nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
- Chuyện này...
Khương Hồng Nhan cũng là bị một màn này làm giật mình, nàng có chút ngạc nhiên, lập tức dở khóc dở cười lắc lắc đầu.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Từ Khuyết lại đưa ra yêu cầu này, không giết đối phương, ngược lại muốn gieo thần hồn linh chú trong thần thức đối phương.
Chuyện này còn tàn nhẫn hơn việc giết đối phương, dù sao đây giống như là muốn đem đối phương làm nô bộc để sai bảo.
- Gào, quả nhiên là Khuyết ca, chiêu thức tàn nhẫn của ngươi thật nhiều!
Husky thấy thế thì cười trên sự đau khổ của người khác kêu thành tiếng, nó luôn thích xem tình cảnh loại này, càng loạn càng kích động.
Ầm!
Lúc này, toàn bộ bốn phía tràn ngập một luồng sát ý khủng bố.
Vài tên lão tổ Thiên Nhân tộc cầm đâu, vẻ mặt âm trầm, lạnh giọng hừ nói:
- Thiếu niên, ngươi như thế là quá mức rồi, thật sự muốn buộc chúng ta cùng ngươi không chết không thôi sao?
- Không chết không thôi?
Khóe miệng Từ Khuyết khẽ cong lên ý cười khinh bỉ, lắc đầu nói:
- Sợ rằng các ngươi còn không tư cách này.
- Làm càn!
Lão tổ có bối phận cao nhất rốt cục không nhịn được lớn tiếng quát lên, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Từ Khuyết:
- Thiếu niên, Thiên Nhân tộc ta ở nơi này đợi vô số năm tháng, ngươi thật sự cho rằng chúng ta chỉ có chút nội tình sao? Lão phu khuyên ngươi chớ quá mức, thấy được thì dừng, bằng không tộc ta không tiếc đánh đổi, vận dụng nội tình chân chính, ngươi cũng nhất định phải chết!
- Ôi, bây giờ ngươi vẫn còn dũng khí để uy hiếp ta à?
Từ Khuyết nhất thời vui vẻ.
Hắn đương nhiên biết Thiên Nhân tộc có nội tình, rất có khả năng không ngừng lại ở những thứ này.
Thế nhưng, vậy thì thế nào?
Bản bức thánh tung hoàng trong giới trang bức nhiều năm như vậy, ngay cả thánh thượng Thông Thiên Quốc là Đại Thừa kỳ đỉnh phong mạnh mẽ nhất mà ta còn không sợ, hiện tại lại sợ Thiên Nhân tộc các ngươi sao?
Dù cho các ngươi thật sự phái một tên Tiên Nhân Cảnh ra, bản bức thánh cũng vẫn có thể kéo các ngươi vào chỗ chết!
- Hừ, người trẻ tuổi, phải biết trên đời này luôn có nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, có một số việc, lão phu không muốn nói quá nhiều, hi vọng ngươi không nên phạm sai lầm.
Vị lão tổ Thiên Nhân tộc có bối phận cao nhất hừ lạnh nói, bắt đầu cậy già lên mặt.
- Người trẻ tuổi, chúng ta cũng khuyên ngươi một câu, Nhân tộc thì cần phải có giác ngộ của Nhân tộc, phải tự biết mình.
- Bộ tộc ta đối đãi với ngươi như vậy, đã là tôn trọng ngươi rồi.
Đám lão tổ còn lại cũng bày ra sắc mặt âm lãnh, trầm giọng nói.
Lúc này, bọn họ tuy rằng rất kiêng kỵ thực lực Từ Khuyết, nhưng vẫn xem thường Từ Khuyết như cũ.
Quan niệm về đẳng cấp chủng tộc đã thâm căn cố đế trong đầu bọn họ, không phải dùng thực lực là có thể làm hao mòn đi nhanh như vậy.
Bọn họ tin chắc Thiên Nhân tộc là chủng tộc chí cao vô thượng nhất, Nhân tộc cùng với những tộc loại khác đều là cấp thấp.
Vì thế, đối mặt với tư tưởng quan niệm không đúng của chủng tộc này, Từ Khuyết chỉ có một chữ, giết!
- Vốn dĩ ta còn lười giết các ngươi, dù sao giết các ngươi xong sẽ rất lãng phí thời gian, phải thu phục lại đám Phệ Thiên Ma Văn vừa mới sinh ra, nhưng hiện tại thì... các ngươi đã muốn chết, vậy ta tác thành các ngươi.
Vừa dứt lời, vèo một cái, hắn đột nhiên buông hai tay của chính mình ra.
Mười ngón vốn nắm lấy ngàn vạn tia chân nguyên, trong nháy mắt thả ra, hơn triệu con Phệ Thiên Ma Văn khôi phục tự do, vỗ cánh kích động, gây ra tiếng vang đinh tai nhức óc, khiến cho người nghe tê cả da đầu.
Ầm!
Sau một khắc, tất cả Phệ Thiên Ma Văn hóa thành một làn sóng màu đen to lớn, trực tiếp tuôn trào, bao phủ tất cả đám lão tổ Thiên Nhân tộc ở đây.
Đám lão tổ Thiên Nhân tộc hầu như còn không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị chìm nghỉm trong làn sóng Phệ Thiên Ma Văn.
- Aaaa!
- Tiểu súc sinh, ngươi...
- Ngươi chờ đấy, tộc ta nhất định cùng ngươi không chết không thôi!
- Đợi ba đại lão tổ của tộc ta thức tỉnh, Nhân tộc của ngươi nhất định máu chảy thành sông!
Từng tiếng gào thét và tiếng kêu thảm thiết đau đớn từ bên trong truyền ra.
Tất cả đám lão tổ Thiên Nhân tộc đều toàn lực phản kháng, nhưng đối mặt với số lượng Phệ Thiên Ma Văn lớn như vậy, bọn họ căn bản không khiêng kiên trì được bao lâu, dần dần bị thôn phệ, thi thể trở thành chất dinh dưỡng cùng đồ ăn của Phệ Thiên Ma Văn, từ đó sản sinh ra một đám tiểu Phệ Thiên Ma Văn.
- Giết một người là tội, giết vạn người là ác, giết trăm vạn người là hùng! Từ Khuyết ta giết chết vô số người, còn kém mấy lão già các ngươi sao?
Từ Khuyết nở nụ cười lạnh lẽo.
Đây là một kết cục rất khốc liệt, lúc bắt đầu hắn cũng không muốn làm như thế.
Dù sao Phệ Thiên Ma Văn kia, nếu không cẩn thận để một hai con lọt lưới ra ngoài, rất có thể sẽ thành đại họa, làm loạn thiên hạ.
Vì thế lúc ở bên ngoài, hắn tình nguyện tự mình mạo hiểm lẻn vào Thiên Nhân Các, cũng chưa từng nghĩ tới việc thả những con Phệ Thiên Ma Văn này ra để đối phó Thiên Nhân tộc.
Bởi vì dù hắn không tuân thủ quy củ, nhưng từ trước tới giờ hắn vẫn có một quy tắc, người không phạm ta ta không phạm người.
Cho dù hắn độc ác đến mức nào đi nữa, ít nhất hắn vẫn còn có điểm mấu chốt.
Nhưng tình huống bây giờ không giống, hư không ở khu vực này đã bị khóa lại, hắn căn bản không cần lo lắng Phệ Thiên Ma Văn sẽ chạy mất, thuần túy giống như lời hắn vừa nói, không muốn thả Phệ Thiên Ma Văn ra, chỉ vì ghét phiền phức mà thôi.
Giống như bây giờ, tất cả đám tộc lão Thiên Nhân tộc Đại Thừa kỳ đỉnh phong đều chết rồi, lại để lại số lượng lớn Phệ Thiên Ma Văn ở bên trong khu vực này tán loạn xung quanh, Từ Khuyết lại phải tốn chút tinh lực, bắt chúng nó về Túi Linh Thú.
...
Mà Khương Hồng Nhan cách đó không xa, giờ khắc này khuôn mặt vẫn bình tĩnh, không nhìn ra chút gợn sóng nào.
Nhưng trong lòng cũng bị hành động này của Từ Khuyết làm cho khiếp sợ.
Giết một người là tội, giết vạn người là ác, giết trăm vạn người là hùng!
Được lắm tiểu tử, quyết đoán như thế mới xứng đáng với thực lực của hắn.
Thế gian này, chỉ có hắn lừng lẫy, sẽ không có người thứ hai có thể so với hắn!
...
Cuối cùng, Từ Khuyết mở rộng tất cả Túi Linh Thú, thu tất cả Phệ Thiên Ma Văn ở khu vực này.
Cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện không có để sót con nào, hắn mới thu Túi Linh Thú lại.
Mà lúc này, cảnh giới của hắn, đã từ Hợp Thể kỳ tầng năm, trực tiếp tăng đến Hợp Thể kỳ tầng tám.
Khí thế cả người đột nhiên tăng vọt, đạo uẩn cũng hùng hậu thêm.
Nhưng kinh nghiệm thu được từ hơn mười tên cường giả Đại Thừa kỳ tối đỉnh, cũng chỉ có thể thỏa mãn hắn tăng cao thêm vài tiểu cấp.
- Xem ra càng đi về phía sau, càng phải dựa vào việc tự mình tu luyện, bằng không tiếp tục như vậy, sợ rằng cũng không có nhiều cường giả Đại Thừa kỳ cho mình giết như thế.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm nói nhỏ.
- Tiểu tử.
Lúc này, giọng nói Khương Hồng Nhan ôn nhu nhẹ nhàng truyền đến.
Từ Khuyết xoay người lại thấy nàng đang nhìn mình, trong đôi mắt đẹp mang theo ý cười ấm áp ý, mở miệng nói:
- Ta hình như đã phát hiện trận vị ở chỗ này.
- Cái gì?
Từ Khuyết ngẩn ra, lập tức nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói:
- Ngươi nói, là địa điểm sử dụng Phá Không Phù?
- Không sai.
Khương Hồng Nhan khẽ gật đầu, ánh mắt vừa vặn rơi vào vị trí đám lão tổ kia vừa chết đi.
Từ Khuyết cả kinh, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Cùng lúc đó, Husky cũng kinh ngạc thốt lên:
- Móa nó, chuyện này... đây chẳng lẽ chính là hư không giao điểm trong truyền thuyết, là lối vào để bước lên Tiên giới?
- Không.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ kích động khó có thể ức chế, run giọng nói:
- Đây, là con đường dẫn ta về nhà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận