Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1095: Bắt Người

- Dao Trì? Nơi này sợ là không phải tông phái ở Huyền Hoàng Châu, tuy rằng ta ở Huyền Hoàng Châu nhiều năm, nhưng không có cơ hội tiếp xúc với Địa Châu cùng Thiên Châu, vì thế chuyện này ta không có cách nào giúp ngươi. Trừ phi ngươi có thể tìm tới người tam đại thư viện, bọn họ kinh lịch ở một số nơi, có thể tiếp xúc được với người hai đại châu khác, có lẽ sẽ hiểu rõ nhiều chuyện hơn.
Nói đến đây, Lam Tâm Nguyệt lại khẽ lắc đầu, cười khổ nói:
- Nhưng người tam đại thư viện thì làm sao có khả năng lưu lạc tới nơi như thế này đây. . .
- Lưu lạc? Các ngươi làm sao lại đi tới nơi này?
Từ Khuyết không khỏi hiếu kỳ lên.
Hắn trên căn bản đã có thể xác định, Dao Trì không phải là thế lực ở Huyền Hoàng Châu.
Dù sao lúc trước hắn ở trước mặt đám người tam đại thư viện, đã tự xưng có quen biết với Dao Trì Thánh Nữ, kết quả những người kia đều rất khiếp sợ, nhưng Lam Tâm Nguyệt cùng Vương Thiên Niên lại không biết gì về Dao Trì cả, hiển nhiên Dao Trì không nằm ở Huyền Hoàng Châu.
Nhưng lúc này thấy vẻ mặt Lam Tâm Nguyệt, hắn lại hiếu kỳ đám người kia làm sao lại đến nơi như thế này, hơn nữa nhìn tình cảnh này thì rõ ràng là bị vây ở đây, khó có thể rời đi.
- Những người khác ta không biết, nhưng ta là do đi tìm đệ đệ ta, năm năm trước y cùng đệ tử Ly Hỏa Thư Biện đi ra ngoài rèn luyện, nhưng đắc tội với mấy người, bị đuổi giết đến Huyền Hoàng Châu đọa lạc cấm địa, cấm địa này ở Huyền Hoàng Châu là nơi không ai dám tiếp cận, sau khi ta nghe nói bọn họ đi nhầm vào đọa lạc cấm địa thì đuổi đến đây, muốn đi tìm bọn họ, không nghĩ tới vừa vào cấm địa, đã bị truyền tống đến nơi này.
Lam Tâm Nguyệt thấp giọng nói ra.
- Nói như vậy, các ngươi đã đi vào năm năm, đến nay đều không có cách nào rời đi sao?
Từ Khuyết hỏi.
Lam Tâm Nguyệt ngẩn ra, trong mắt xẹt qua chút tuyệt vọng, khẽ lắc đầu:
- Nơi này, muốn sống tiếp đều rất khó, huống chi là chạy đi đây? Từ đạo hữu, kỳ thực có một câu, ta không biết có nên nói hay không.
- Ngươi đều nói như vậy, vậy cứ nói nghe một chút đi.
Từ Khuyết trợn tròn mắt.
Lam Tâm Nguyệt mím mím môi, thấp giọng:
- Kỳ thực ta muốn khuyên ngươi một câu, không cần đi xung quanh hỏi thăm Dao Trì hoặc những chuyện khác, dù hỏi thăm được, cũng không thể rời khỏi nơi này. Ngươi hẳn là đã nghe nói, Thiên Minh là thế lực lớn nhất ở chỗ này, nhưng ngươi cũng không biết, minh chủ Lệ Thiên Tuân của bọn họ chính là cường giả Địa Tiên cảnh trung kỳ, cũng đã bị nhốt ở chỗ này hơn ba ngàn năm.
Nói đến đây, Lam Tâm Nguyệt lại thấp giọng một chút:
- Ngoại trừ những người bị chết kia, y xem như là người có tư lịch lâu đời nhất. Ngay cả y đều không có cách nào rời khỏi nơi đây, huống chi là chúng ta?
- Chuyện này thì không nhất định. Nói thật, rời khỏi nơi này cũng không thành vấn đề, thế nhưng cần tốn một chút thời gian, mặt khác cũng cần ngươi phối hợp.
Từ Khuyết nheo con ngươi lại nói.
Nếu như không tìm được cửa vào nơi này, vậy cũng chỉ có thể dựa vào Phá Không Phù rời đi mà thôi.
Trước đây ở ngoại thành phía đông, hắn đã thử dò xét qua, nơi này không có giao giới điểm hư không, vì thế chỉ có thể tự mình bố trí Hư Không Giao Giới Phù, nhưng hiện tại hắn cũng không có loại phù lục này, phải dựa vào vận may đi rút thưởng.
Lúc nào có thể rút được? Vậy thì không chắc rồi!
Vì thế bước thứ nhất là hắn cần vô số điểm trang bức, đến khi rút thưởng trúng được Hư Không Giao Giới Phù mới thôi.
Hơn nữa dù có Hư Không Giao Giới Phù, hắn còn phải giao Phá Không Phù cho Lam Tâm Nguyệt, dù sao Phá Không Phù chỉ có thể dẫn ngươi đi tới địa phương có địa chỉ rõ ràng, Từ Khuyết chưa từng tới Lâm Tiên Giới, cho nên muốn rời đi, cũng chỉ có thể để Lam Tâm Nguyệt dẫn hắn đi Huyền Hoàng Châu trước.
- Từ đạo hữu, ngươi. . . ngươi có biện pháp có thể rời khỏi nơi này?
Lam Tâm Nguyệt nghe thế thì sắc mặt khẽ thay đôi, khiếp sợ không gì sánh nổi, khó có thể tin.
Nàng tuy mới đợi năm năm, nhưng đã sớm nghe nói, xưa nay không có ai có thể rời khỏi nơi này, hiện tại Từ Khuyết lại nói có thể rời đi, nàng có thể không khiếp sợ sao?
Mấu chốt là tùy Từ Khuyết nói với vẻ rất hời hợt, nhưng ngữ khí cùng thần thái hoàn toàn không phải đang nói đùa, mà là lộ ra vẻ tự tin cùng nhàn nhã, giống như hắn chưa từng lo lắng chuyện không có cách nào rời đi.
- Tin tưởng ta, rời khỏi nơi này không có gì khó, chỉ cần một chút thời gian, đến lúc đó còn cần ngươi hỗ trợ. Nhưng hiện tại ngươi tốt nhất là đừng hỏi gì, đến thời điểm thích hợp, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.
Từ Khuyết nhàn nhạt nở nụ cười, bộ dáng cao thâm khó dò.
Cứ như vậy, hắn nói mấy câu khiến Lam Tâm Nguyệt kinh sợ, đã thu hoạch được mấy ngàn điểm điểm trang bức.
Sau đó, Lam Tâm Nguyệt cũng nhận lấy 20 hạt gạo sinh cơ mà Từ Khuyết cho nàng, vội vội vàng vàng tiến vào thành, muốn đi kéo dài tính mạng cho đệ đệ của nàng.
Từ Khuyết mới đến, cũng không có địa phương nào để đi, nên hắn liền đi theo.
Dọc theo đường đi, hắn lại từ trong miệng Lam Tâm Nguyệt miệng mà hiểu được càng nhiều chuyện liên quan tới Lâm Tiên Giới.
Hắn vẫn cho là tam đại châu Lâm Tiên Giới cũng giống tứ đại châu Tu Tiên Giới, cách nhau rất xa, khó có thể đến.
Nhưng Lam Tâm Nguyệt lại nói cho hắn, tam đại châu Lâm Tiên Giới, cũng không phải là cùng một cấp độ, chỉ có thể dùng thông đạo riêng biệt mới có thể đi lên.
Tại sao lại dùng từ "Đi lên"? Là bởi vì vị trí tam đại châu song song tồn tại.
Địa Châu đại lục nằm phía trên Huyền Hoàng Châu, dùng mắt thường căn bản không nhìn thấy, có người nói là xuyên qua vòm trời mới có thể đến. Thiên Châu cũng như thế, ở trên bầu trời Địa Châu.
Đổi cách nói khác thì đây chính là với một thế giới ba tầng, tầng thấp nhất là Huyền Hoàng Châu, tầng cao nhất là Thiên Châu, ở giữa là Địa Châu.
Đương nhiên, nếu như cộng cả thế giới bị vứt bỏ mà bọn họ đang sống hiện tại, là phải thành bốn tầng, tầng thấp nhất đương nhiên là địa phương này.
Từ Khuyết nghe xong những chuyện này, cũng đã có chút há hốc mồm.
Hiển nhiên đối với Lâm Tiên Giới, những điều hắn nghĩ vẫn quá đơn giản, thế giới này còn có rất nhiều thứ chờ hắn đi tìm hiểu, sau đó có khả năng lại một lần nữa bị khiếp sợ, một lần nữa há hốc mồm.
- Từ đạo hữu, ta đột nhiên nhớ tới. . .
Lúc này, vừa đi được một nửa thì Lam Tâm Nguyệt dừng lại nói.
Nhưng lời nói còn chưa dứt, ánh mắt nàng nhìn về phía trước, sắc mặt đột nhiên biến đổi, kinh hãi hô:
- Các ngươi làm gì thế? Mau thả đệ đệ ta ra!
Vèo!
Lam Tâm Nguyệt nháy mắt hóa thành một bóng mờ, bay nhanh về phía trước.
Lúc này, Từ Khuyết mới nhìn thấy, phía trước là một gian khách sạn, ở cửa có vài tên nam tử Nhân Tiên cảnh sơ kỳ, đang lôi một nam tử dáng người cao gầy, nhìn có vẻ bị bệnh có tu vi Bán Tiên cảnh, muốn đi ra ngoài.
Phía sau cùng đi ra là vài tên nam nữ trẻ tuổi, đều có tu vi Bán Tiên cảnh sơ kỳ, một mặt lo lắng cùng sợ hãi, giống như là đồng bạn của nam tử bị bệnh, nhưng lại không dám tiến lên ngăn cản.
Mà Lam Tâm Nguyệt mở miệng hét lớn, trong nháy mắt xông lên, tên nam tử xanh xao vàng vọt bệnh biến sắc mặt, đột nhiên dùng toàn lực hô lớn:
- Tỷ, ngươi đừng tới đây, ta không sống được qua ngày mai, muốn giết muốn chém tùy bọn họ!
- Ngươi câm miệng!
Lam Tâm Nguyệt bắn về phía trước, trừng nam tử bị bệnh một chút.
Sau đó lại nhìn về phía vài tên nam tử Nhân Tiên cảnh, trầm giọng hỏi:
- Mấy vị đạo hữu, các ngươi có ý gì? Hai tỷ đệ ta hình như chưa từng mạo phạm Kiếm Lâu Các các ngươi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận