Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1053: Vô Đề

Từ Khuyết rất khiếp sợ, lúc nãy tiện tay bắt một cái, lại chộp tới một nữ bang chúng của Tạc Thiên Bang.
Mấu chốt là dung mạo của cô gái bang chúng này cũng quá không quá nổi bật, có lẽ là do nàng khoác áo bào đen có vẻ bằng phẳng, hoặc là do nàng mệt mỏi thoát thân quá nhiều năm, trên mặt đều là tro bụi cùng vết máu, khó có thể phân biệt ra được, nói chung mới vừa nhìn tới cũng không giống như là một cô gái.
- Khụ, hồi bẩm bang chủ, tiểu nữ tử Trương Tố Nguyệt.
Lúc này, nữ bang chúng tỏ vẻ lúng túng nói.
Từ Khuyết cười ha ha:
- Tên rất hay tên rất hay, được rồi, không cần phí lời, nói cho ta toàn bộ chuyện ngươi biết đi, ví dụ như những tin đồn gần đây về Táng Tiên Cốc.
- Táng Tiên Cốc. . .
Trương Tố Nguyệt ngẩn ra, lập tức kể ra chuyện ở Đông Hoang gần đây.
Dọc theo đường đi, Từ Khuyết cũng đã biết rõ tình huống đại khái.
Đám gọi là "Tiên Nhân" kia, lúc vừa bắt đầu cũng không phải là hướng về phía chín đại tuyệt địa như Táng Tiên Cốc mà đến, vẻn vẹn chỉ là bởi vì Huyền Chân đại lục phát sinh đại biến, dẫn đến hư không xuất hiện vỡ tan, ảnh hưởng tới gông xiềng đại trận ở tứ đại châu.
Sau khi trận pháp bị phá, đám "Tiên Nhân" này liền trong một đêm, từ trên trời giáng xuống, chiếm lĩnh lấy mấy địa bàn có linh khí đầy đủ, sau đó lại phát hiện ra chín đại tuyệt địa, đặc biệt là Táng Tiên Cốc, khiến cho bọn họ khiếp sợ.
- Bang chủ, lúc đó ta vừa hay đang ở gần Đông Hoang Táng Tiên Cốc, có người bên trong bọn họ sau khi từ trong Táng Tiên Cốc ra ngoài, rất ngạc nhiên mừng rỡ, nói đó là mộ của Thiên Nhân tộc.
Trương Tố Nguyệt nói.
Từ Khuyết lập tức ngẩn ra.
Thiên Nhân tộc?
CMN đây không phải là đám thiên sứ ngạo mạn đến nổ tung kia sao?
Năm đó ở trên Tiên Lộ đã từng gặp được, không nghĩ tới Táng Tiên Cốc này, lại là mộ của bộ tộc bọn họ.
- Như thế liền thú vị rồi, nếu như bọn họ đã nhận ra Thiên Nhân tộc, đoán chừng là trên Lâm Tiên Giới cũng có bộ tộc này tồn tại.
Từ Khuyết nheo con ngươi lại, cười nhạt nói.
Trương Tố Nguyệt sửng sốt một chút:
- Bang chủ, ngươi gặp Thiên Nhân tộc rồi sao? Vì sao bọn họ xưng là Thiên nhân?
- Đó là do bọn họ tự phong, kỳ thực chính là một đám người mọc ra cánh chim mà thôi, mấu chốt là bọn họ quá yếu ớt, đã bị ta diệt tộc rồi.
Từ Khuyết ngạo nghễ nói.
Lúc trước nếu không phải là do Thiên Nhân tộc quá kiêu ngạo, chủ động trêu chọc hắn, hắn cũng sẽ không đến nỗi diệt bộ tộc này đi, chỉ có thể nói là do đối phương tự tìm đường chết.
Nhưng nói cho cùng, đây cũng chính là pháp tắc sinh tồn ở Tu Tiên Giới, mạnh hiếp yếu.
Trương Tố Nguyệt nghe thấy vậy thì sắc mặt cứng đờ, diệt tộc? Chuyện như vậy. . . quả thực cũng là tác phong của bang chủ.
. . .
Sau khi hiểu rõ tình huống đại khái, Từ Khuyết thấy Trương Tố Nguyệt biết cũng không nhiều, liền lại không truy hỏi tiếp nữa, một đường chạy tới Táng Tiên Cốc.
Trước đây hắn đúng là muốn từ trong miệng của mấy cường giả Bán Tiên cảnh này hỏi thăm ít chuyện, nhưng những người kia đều cực kỳ kiêu ngạo, hơn nữa cũng không có cách nào thật sự bắt sống bọn họ, dứt khoát là liền giết đi, bằng không thì bây giờ cũng sẽ hiểu rõ tình huống hơn một chút.
- Xem ra vẫn là phải tiến thêm một bước nữa, nếu như có thể bước vào Đại Thừa kỳ, liền có thể bắt sống mấy tên để tra hỏi.
Từ Khuyết thầm nghĩ trong lòng.
Hắn giết bảy tên Bán Tiên cảnh, kết quả cũng chỉ lên cấp được một cái cảnh giới nhỏ, bước vào Độ Kiếp kỳ tầng năm, mà kế tiếp kinh nghiệm cần thiết để thăng cấp cũng sẽ càng ngày càng cao, đoán chừng ít nhất phải giết bảy, tám mươi Bán Tiên cảnh, mới có thể bước vào Đại Thừa kỳ.
Con đường giết quái lên level dài dằng dặc này, khiến cho Từ Khuyết dần dần cảm thấy có chút quá mức chậm chạp, nhưng tự mình tu luyện lại càng chậm hơn, thực sự là không quen.
- Ai nha, nhức đầu thật!
. . .
Nửa tháng sau, Từ Khuyết ở bên trong thở dài buồn khổ, rốt cục đã chạy tới bên ngoài Đông Hoang Táng Tiên Cốc.
Như Trương Tố Nguyệt đã từng nói, lối vào Táng Tiên Cốc được bố trí tiên trận, linh khí vờn quanh, toả ra sát cơ nồng đậm, cho dù chưa tới gần đã cảm thấy tê cả da đầu, có loại cảm giác nghẹn thở.
- Hả? Là một toà tiên trận cấp bậc bán tinh.
Từ Khuyết lập tức yên lặng.
Cấp bậc của tòa trận pháp này vượt quá sự tưởng tượng của hắn, đã đạt tới bán tinh.
Trước đây lúc ở Nam Châu Bí Cảnh hắn lấy ra Huyền Vũ Trận, là tồn tại có giá trị 50 vạn điểm trang bức, kết quả cũng chỉ là nhất tinh.
Không nghĩ tới đám cường giả Bán Tiên cảnh cùng Nhân Tiên cảnh này, lại có thể bố tòa ra một tòa bán tinh tiên trận, nội tình xác thực là rất không đơn giản, chẳng trách ngay cả Đoạn Cửu Đức cũn bị thương nặng.
- Bang chủ, chúng ta làm gì bây giờ? Bọn họ đều ở trong Táng Tiên Cốc, nhưng nếu như chúng ta tới gần, sẽ bị phát giác.
Trương Tố Nguyệt thấp giọng hỏi.
Vào lúc này hai người đang trốn ở bên một tảng đá cách mấy chục dặm bên ngoài Táng Tiên Cốc, quan sát tình hình bên trong.
Từ Khuyết nghe Trương Tố Nguyệt hỏi, không khỏi lắc lắc đầu:
- Bản thân chỗ này liền có địa thế dễ thủ khó công, thêm vào trận pháp này nữa, chỉ sợ là không lọt đi vào nổi rồi.
- A? Vậy phải làm sao bây giờ?
Trương Tố Nguyệt ngây người nói, nghĩ thầm trận pháp này quả nhiên là không đơn giản, ngay cả bang chủ đều bó tay toàn tập.
Nhưng mà, khóe miệng của Từ Khuyết lại giương lên:
- Có thể làm gì? Nếu không lén đi vào được, vậy thì cũng chỉ có thể xông vào thôi.
Xông vào?
Trong nháy mắt Trương Tố Nguyệt sợ hết hồn.
Trận pháp này kinh khủng như thế, bang chủ lại muốn xông vào?
- Đừng. . . bang chủ đừng kích động mà.
Trương Tố Nguyệt vội vàng can ngăn.
- Không kích động, chuyện này liền quyết định như thế đi, ngươi ở lại nơi này chờ ta, xem ta phá hủy cái ổ kia như thế nào.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, trực tiếp đánh ra thủ ấn, gọi Phong Hỏa Luân ra, ngang trời lướt đi.
Ầm!
Cùng với một tiếng phong hỏa sấm chớp nổ vang, cả người Từ Khuyết hóa thành một bóng mờ, trong chớp mắt đã xông đến bên ngoài lối vào Táng Tiên Cốc.
Trong nháy mắt Trương Tố Nguyệt trợn to mắt, chỉ nhìn thấy Từ Khuyết tay cầm một thanh Huyền Trọng Xích, dễ như ăn cháo xé rách trận pháp bình phong, thân hình lóe lên một cái rồi biến mất, trực tiếp tiến vào trong trận.
- Thật. . . thật là lợi hại.
Trương Tố Nguyệt không khỏi kinh hãi hô lên liên tục.
Một toà trận pháp mạnh mẽ như vậy, đằng đằng sát khí, liền nàng có cảnh giới Anh Biến kỳ đỉnh phong đều cảm giác khó có thể tới gần, thậm chí nếu tới gần trận pháp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị khí thế của trận pháp ép thành tro tàn.
Kết quả Từ Khuyết lại vọt lên, liền dễ dàng xé rách trận pháp vọt vào như vậy, quả thực là cực kỳ thô bạo.
"Ầm ầm!"
Cùng lúc đó, trong trận pháp truyền đến từng trận tiếng nổ vang rền.
Cả tòa trận pháp đang chấn động, tỏa ra ánh sáng hừng hực, Phong Hỏa Lôi Điện lóng lánh ở bên trong đó, chỉ dựa vào tiếng vang này cũng đã chấn động đến mức ngực Trương Tố Nguyệt mơ hồ cảm thấy đau nhức.
Trong lòng nàng ngơ ngác, vui mừng là Từ Khuyết để nàng ở chỗ này, nếu như gần thêm mấy chục mét nữa, thậm chí mấy mét nữa thôi, vào lúc này có lẽ nàng đã bị những tiếng vang ầm ầm này làm bị thương rồi.
- Không hổ là bang chủ, loại trận pháp này, e rằng cũng chỉ có bang chủ. . .
Trương Tố Nguyệt thán phục không thôi, đang thấp giọng than thở về thực lực của Từ Khuyết.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, trong trận pháp bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, tiếp đó lại phá tan ra một lỗ hổng, một bóng người cả người đều là huyết nhục mơ hồ từ bên trong vọt ra.
- Đậu phộng, CMN, uy lực của trận pháp này làm sao còn tàn nhẫn hơn cả Thiên Kiếp vậy?
Bóng người kia vừa chạy vừa mắng to, giẫm lên Phong Hỏa Luân chợt lóe lên.
Trong nháy mắt Trương Tố Nguyệt trừng to mắt, đây rõ ràng là âm thanh của Từ Khuyết.
- Bang chủ.
Lúc này, nàng đứng dậy, kinh hãi kêu lên.
- Đừng nói chuyện, cúi đầu trốn đi.
Trong chớp mắt, Từ Khuyết đã giẫm Phong Hỏa Luân quay trở lại, khắp toàn thân đều đang chảy máu, cả cái hắc bào đều bị xé rách, trên người có lít nha lít nhít vết thương, quả thực là nhìn tới hoảng sợ.
Gần như cùng lúc đó, một lần nữa trận pháp phát sinh ra một trận nổ vang, mở ra mấy lỗ hổng, có mấy bóng người từ bên trong lao ra.
Trong đó chạy ở phía trước nhất, vẫn là một người một chó.
Mà phía sau chính là mấy tên Tiên Nhân có sắc mặt lạnh lẽo, đang điều động pháp quyết truy sát theo, một người một chó này điên cuồng chạy trốn tới hướng bên này, trong miệng còn không ngừng liên tục mắng to.
- Gào, CMN, tiểu tử ngươi bị bệnh thần kinh à, bản thần tôn đã sắp thành công rồi, ngươi đi vào đảo loạn cái gì thế?
- Tiên sư nó, lão đầu ta nhọc nhằn khổ sở ẩn núp ở bên trong hơn một năm, bây giờ đều bị hai người các ngươi phá huỷ, CMN, mẹ nhà ngươi Husky!
- Đậu phộng, Đoạn Cửu Đức ngươi mắng bản thần tôn làm gì, chuyện này liên quan quái gì tới bản thần tôn?
- Đậu phộng, nếu như không phải là hai tên các ngươi đi vào, bây giờ lão đầu ta đã sớm đào đi vào rồi.
- Đào em gái ngươi ấy hả, CMN đó là đường hầm năm đó bản thần tôn đào đấy!
- Thối lắm, cũng không thấy khắc tên ngươi, dựa vào cái gì nói là do ngươi đào?
Một người một chó mắng qua mắng lại, trực tiếp cãi nhau um xùm.
Trương Tố Nguyệt nhìn tới trợn mắt ngoác mồm, lộ ra vẻ kinh sợ, vô cùng há hốc mồm.
Từ Khuyết!
Đoạn Cửu Đức!
Husky!
Tổ ba người "Khuyết Đức Cẩu" danh chấn tứ đại châu năm đó, ngày hôm nay lại lấy phương thức này đoàn tụ ở đây.
"Híttt!"
Nghĩ đến chỗ này, Trương Tố Nguyệt không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Trời ạ, đã xảy ra đại sự rồi!
Sợ là nên vì các Tiên Nhân kia mặc niệm một giây thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận