Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 766: Đến Lúc Biểu Diễn Rồi

Tế đàn chìm dần xuống, bốn phía dâng lên từng sợi từng sợi ánh sáng hắc ám, giống như hư không vô tận.
Trong lòng Từ Khuyết cả kinh, lúc vừa muốn nhìn rõ ràng những ánh sáng hắc ám này, lại nghe "Ầm ầm" một tiếng, tế đài đột nhiên chấn động, sau đó ngừng lại.
Xung quanh vẫn là vực sâu đen ngòm không nhìn thấy đáy như trước, nhưng trước mặt tế đài lại có thêm một mặt vách đá, trên vách đá có khảm một cái cửa đá cổ điển, bên trên dùng thanh đồng điêu khắc thành hoa văn quỷ dị, mịt mờ khó hiểu, nhìn qua đã rỉ sét loang lổ.
Đồng thời ở giữa cửa đá còn dán một cái phù lục màu vàng.
Tử Hà tiên tử cất bước đi về phía trước, biểu hiện nghiêm túc nói:
- Chí Tôn Bảo, phù lục này chính là tầng phong ấn cuối cùng, ta cần tập trung tinh lực mới có thể kéo nó xuống. Chỉ là một khi ta đụng vào phù lục, tế đài sẽ nứt toác, xuất hiện quỷ thủ ngăn cản chúng ta.
- A Tử cô nương, ngươi yên tâm xé đi, ta sẽ hộ pháp cho ngươi.
Từ Khuyết lúc này cười nói.
Thời điểm như thế này hắn cũng không muốn làm chuyện phá hoại, ngược lại muốn thành toàn cho Tử Hà tiên tử, tranh thủ lưu thêm nhiều ấn tượng tốt.
Hơn nữa nếu phong ấn giải trừ, gông xiềng của tứ đại châu cũng có thể củng cố thêm, hắn cũng có thể ung dung thêm mấy chục năm, cớ sao lại không làm đây.
- Ừm, ngươi nhất định phải cẩn thận! Tuy rằng uy hiếp của những quỷ thủ kia không lớn, nhưng ngàn vạn lần không thể để bọn chúng đụng tới, bên dưới tế đàn này chính là U Minh Âm Địa, một khi bị quỷ thủ kéo xuống, hoặc là tự mình rơi xuống đó, liền sẽ vĩnh viễn bị lạc lối ở trong bóng tối, cho đến lúc chết cũng như thế.
Tử Hà tiên tử có chút không yên lòng dặn dò.
- Ừm, ta sẽ cẩn thận.
Từ Khuyết rất hờ hững nở nụ cười.
Tuy hắn chưa từng thấy những quỷ thủ kia, nhưng nếu Tử Hà tiên tử cảm thấy Kim Đan kỳ đều có thể giải quyết những quỷ thủ kia, vậy thì mình càng không cần phải lo rồi.
- Vậy... ta bắt đầu đây.
Sau khi chần chờ một lát, Tử Hà tiên tử rốt cục vẫn đi đến phía trước cửa đá.
Biểu hiện của nàng hơi ngưng lại, hai tay giơ lên, bấm ra từng đạo từng đạo thủ ấn phức tạp.
Vèo!
Cùng với thủ ấn bấm ra, ngón tay ngọc của nàng cũng tuôn ra chân nguyên bàng bạc, ở trong hoàn cảnh đen kịt này, có vẻ rạng ngời rực rỡ.
Rất nhanh, khi hai tay nàng kết ra một ấn cuối cùng, ánh sáng liền giống như một ngọn lửa màu vàng, toả ra từng sợi đạo uẩn.
- Phá!
Nàng khẽ quát lên một tiếng, lòng bàn tay mang theo ngọn lửa màu vàng, trực tiếp đánh về phù lục bên trên cửa đá.
Ầm!
Cửa đá trong nháy mắt chấn động, hạ xuống từng sợi tro bụi, nhưng kim quang của lá phù lục kia lại lập tức tăng vọt.
Tiếp đó, tế đài cũng chậm rãi bắt đầu run rẩy.
- Ồ?
Từ Khuyết cả kinh nhìn xuống dưới chân mình, tế đài nguyên bản nhìn qua còn cực kỳ rắn chắc, lúc này chợt bắt đầu mềm dần, giống như là muốn biến thành bùn đất.
Phốc! Phốc! Phốc!
Đột nhiên, liên tiếp vài tiếng vang trầm truyền tới, tế đài đột nhiên nổ tung thành từng cái lỗ nhỏ, vô số đá vụn từ trên mặt đất bị đánh bay, tiếp đó, vô số bàn tay màu đen từ bên trong bỗng nhiên nhô ra.
Mỗi bàn tay giống như là do khói đen ngưng tụ mà thành, không ngừng vặn vẹo, tất cả đầu ngón tay đều vô cùng sắc bén, cào xước ở xung quanh tế đàn.
Từ xa nhìn lại, đối với người mắc chứng sợ hãi mà nói, đúng là khiến cho người ta tê cả da đầu.
Từ Khuyết liếc mắt nhìn, hờ hững từ bên trong không gian trữ vật của hệ thống lấy ra một thanh kiếm sắc, rót vào chân nguyên, nắm chặt trong tay.
- A Tử cô nương, ngươi chuyên tâm mở phong ấn đi, ta có thể ứng phó với những quỷ thủ này.
Từ Khuyết quay đầu nhìn về phía Tử Hà tiên tử nói.
Nhưng lúc này, toàn bộ cánh tay của Tử Hà tiên tử đã bị ánh vàng do phù lục phóng thích bao phủ.
Nàng tập trung tinh thần, cực kỳ chăm chú nhìn kỹ phù lục, ngọn lửa trong lòng bàn tay đang không ngừng đối kháng cùng ánh vàng của phù lục, từng chút đốt cháy nó.
Nhìn xu thế này, tranh thủ thêm chút thời gian cho nàng, nàng quả thật có năng lực kéo tấm phù lục này xuống.
Từ Khuyết khẽ gật đầu, yên tâm, lần nữa nhìn về phía những quỷ thủ kia.
Theo tế đài không ngừng bị phá tan, càng ngày càng nhiều quỷ thủ xuất hiện, không ngừng tới gần bọn họ bên này.
- Diệt cho ta!
Từ Khuyết quát lạnh một tiếng, lợi kiếm trong tay chém về phía trước.
Ầm!
Chân nguyên trên lưỡi kiếm trong nháy mắt hóa thành một vòng cung quét ngang ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một đám lớn quỷ thủ trong nháy mặt bị chặt đứt, tại chỗ hóa thành từng sợi khói đen, lượn lờ bay lên, tràn vào bên dưới tế đàn.
Quả nhiên rất đơn giản.
Từ Khuyết cười cợt, tiếp tục vung lợi kiếm lên, thu gặt quỷ thủ khác.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện chuyện không đơn giản như vậy.
Những quỷ thủ bị chém đứt kia, trong chốc lát lại từ trong tế đàn nhô ra, giống như cuồn cuộn không dứt.
- Ồ, lửa rừng đốt không hết, gió xuân thổi lại sinh sao?
Từ Khuyết khẽ cau mày, nhưng lợi kiếm vẫn quét ngang ra.
Tuy nói những quỷ thủ này không có cách nào triệt để diệt sạch, nhưng tốc độc chém cắt của hắn nhanh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn quỷ thủ cũng không có cách nào tới gần bọn họ, đủ để tranh thủ lượng lớn thời gian cho Tử Hà tiên tử phá tan phù lục kia.
...
Xèo! Xèo! Xèo!
Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc này, kiếm khí trên tế đàn phân tán, quỷ thủ không ngừng bị chém đứt, lập tức lại ngưng tụ lần nữa, nhưng thủy chung không có cách nào tới gần Từ Khuyết bên này.
Hắn đã liên tiếp vung chém một ngày một đêm, chuyện này nếu như đối với tu sĩ Kim Đan kỳ khác mà nói, cũng gần như đã đến cực hạn.
Nhưng Từ Khuyết không chỉ có công năng tự động khôi phục của hệ thống, tu vi cùng chân nguyên bản thân vô cùng bàng bạc, chân nguyên tiêu hao một ngày một đêm này, hoàn toàn chỉ như muối bỏ bể.
"Ầm!"
Cùng lúc đó, cửa đá bên chỗ Tử Hà tiên tử kia cũng bắt đầu phát sinh tiếng vang vọng.
Phù lục kia phóng thích ra ánh vàng, đã bị ngọn lửa đốt cháy tới mức lờ mờ, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị dập tắt.
Sắc mặt của Tử Hà tiên tử càng thêm nghiêm nghị.
Cuối cùng, nàng nhấc lên một luồng chân nguyên đạo uẩn, bỗng nhiên rót vào lòng bàn tay, ngọn lửa trong nháy mắt vọt lên.
"Ầm ầm" một tiếng, cửa đá bỗng nhiên bị nứt toác, sợi ánh vàng trên bùa chú này cũng triệt để tiêu vong.
Trên mặt Tử Hà tiên tử lúc này xẹt qua một ít mừng rỡ, tay ngọc hướng về trước điểm một cái, trực tiếp xé phù lục này xuống.
- Chí Tôn Bảo, chúng ta thành công rồi!
Nàng tỏ vẻ vui sướng cầm phù lục, xoay người nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết cười nhạt, đang muốn há mồm nói chuyện.
Đột nhiên, tế đài dưới chân bỗng nhiên rung lên một cái.
Ầm ầm!
Cùng với một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, tất cả quỷ thủ trên tế đàn đột nhiên nổ tung, hóa thành một đoàn đoàn khói đen, đột nhiên dâng tới tứ phương quanh tế đài.
- Không ổn, tại sao lại như vậy?
Tử Hà tiên tử lập tức biến sắc, kinh ngạc nói.
Từ Khuyết cũng ngẩn ra, lại có một loại dự cảm không lành, đây là dấu hiệu sắp gặp nguy hiểm!
Ầm! Ầm! Ầm!
Đột nhiên khói đen bốn phía tế đài lần nữa nổ tung, hòa vào trong bóng tối vô tận kia, tiếp đó, trong nháy mắt hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, điên cuồng xoay tròn, giống như một con thú lớn mở ra miệng lớn, lấy sức hút khủng bố, hút tất cả mọi thứ vào.
Ầm!
Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử còn chưa kịp phản ứng, thân thể đột nhiên bị cỗ sức hút đáng sợ này liên luỵ, bay thẳng tới vòng xoáy kia.
- Nguy rồi!
Từ Khuyết lập tức cả kinh, vội gọi ra hệ thống, đang chuẩn bị để hệ thống cởi bỏ khơi lỗi ngụy trang, khôi phục tu vi.
- Chí Tôn Bảo, ngươi đi trước đi!
Đột nhiên, âm thanh của Tử Hà tiên tử vang lên bên tai hắn.
Tiếp đó, một bàn tay đập trúng lưng của hắn, truyền đến một luồng lực lượng nhẹ nhàng, đẩy cả người hắn về phía cửa đá.
- Cái gì? A Tử cô nương, ngươi...
Từ Khuyết trong nháy mắt kịp phản ứng lại.
Bỗng nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn lại, Tử Hà tiên tử đã bị vòng xoáy nuốt chửng, mà lời nói của hắn còn chưa nói xong, thân thể đã trực tiếp đập lên bên trên cánh cửa đá.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, cả cánh cửa đá đầy vết rách, trực tiếp bị hắn va sụp, sau đó cả người bay vào bên trong, nhưng cũng bởi vậy mà tránh thoát lực hút của vòng xoáy.
- Không!
Lúc này hắn rống to, vội xông ra ngoài.
Nhưng mà đạo vòng xoáy kia kịch liệt thu nhỏ lại, trong chớp mắt biến mất không còn tăm hơi.
Bóng Tử Hà tiên tử xuất hiện ở bên trong, nhưng lại đang rơi xuống vực sâu đen ngòm bên dưới tế đài
- A Tử cô nương!
Từ Khuyết cuống lên, lập tức đạp chân phóng lên phía trước.
Nhưng mà lúc hắn chạy tới bên cạnh tế đài, Tử Hà tiên tử đã rới xuống vực sâu vô tận, từ từ bị thôn phệ phân giải, hóa thành từng sợi từng sợi ánh sáng, giống như ánh sao.
- Đây là phân thân?
Từ Khuyết không khỏi ngẩn ra.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn những ánh sáng kia đang từ từ bay lên từ dưới vực sâu.
Cuối cùng, ánh sáng rơi vào phía sau hắn, bắt đầu chậm rãi ngưng tụ thành hình.
Cảm ứng được hơi thở quen thuộc của Tử Hà tiên tử, Từ Khuyết lúc này mới phản ứng được, Tử Hà tiên tử cũng không bị vực sâu nuốt chửng, đồng thời bây giờ chân thân của nàng sắp xuất hiện.
Ầm!
Lúc này, cổ họng của Từ Khuyết chấn động, ánh mắt ngưng lại.
Đến lúc biểu diễn chân chính rồi.
- Không, A Tử cô nương!
Hắn đột nhiên tan nát cõi lòng gào thét xuống vực sâu, cả người dường như mất đi khí lực, ngã ngồi bên cạnh tế đài.
Ngay sau đó, nước mắt "bi thương" từ khóe mắt hắn chảy xuống.
- Tại sao, vì sao phải cứu ta, A Tử cô nương, ngươi không thể chết!
Hắn cực kỳ bi thương hô, khóc thành một người thương tâm.
Mà sau lưng của hắn, Tử Hà tiên tử đang từ từ ở bên trong ánh sáng bước ra.
Nàng vẫn là một thân đạo bào rộng rãi sạch sẽ như trước, dung nhan tuyệt đẹp kia đã khôi phục lại, tư thái ngạo nhân làm người thán phục, trong nháy mắt từ bên trong ánh sáng đi ra, giống như thần nữ hạ phàm, cứ thế xuất hiện ở phía sau Từ Khuyết.
Đôi môi nàng nhẹ nhàng mở ra, phản ứng đầu tiên là muốn gọi Từ Khuyết, nói với hắn mình vẫn chưa chết.
Nhưng lúc nhìn thấy Từ Khuyết ngã ngồi ở bên cạnh tế đài, vạn phần bi thống gào khóc, nàng sửng sốt, trong lòng tâm tư phức tạp.
Nàng ý thức được, đây... là một kết thúc thích hợp.
Nàng biết, mình và hắn cuối cùng sẽ không đến được với nhau.
Bây giờ phong ấn đã trừ, tuy nói có thể bảo vệ tứ đại châu thêm mấy chục năm, nhưng gông xiềng sớm muộn vẫn sẽ bị nứt.
Trách nhiệm nàng phải gánh vác trên người, không chỉ là phải chấn chỉnh lại Uy Võ Tông, mà còn phải chống lại cường giả ngoại lai, tương lai mà nàng phải đối mặt tràn ngập nguy hiểm.
Nàng cảm thấy, nếu như cùng thiếu niên này ở chung một chỗ, vậy tương lai thiếu niên này cũng phải đối mặt với những nguy hiểm tàn khốc kia.
Vì thế...
Tạm biệt, Chí Tôn Bảo.
Tử Hà tiên tử đứng thẳng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng Từ Khuyết, trong lòng yên lặng thì thầm, viền mắt hơi ướt át.
Cái động phủ ở Ngũ Hành Sơn này cũng tồn tại gông xiềng, không cho phép loại cường giả có cảnh giới như nàng tiến vào, bây giờ đã bắt đầu sản sinh lực bài xích to lớn, phải truyền tống nàng đi.
Chỉ là trước lúc rời đi, nàng còn muốn nhìn thêm Từ Khuyết một chút.
"Răng rắc!"
Đột nhiên, Từ Khuyết lấy ra bộ máy ghi âm kia, đặt xuống bên cạnh, ấn phím phát thanh!
"Quá khứ, hiện tại, tương lai, đều không được.
Hồng hồng, lạc diệp, chôn vùi bên trong bụi bặm.
Bắt đầu và kết thúc đều không thay đổi.
Chân trời ngươi phiêu bạt, bạch vân ở ngoài..."
...
Đoạn tiếng ca quen thuộc đột nhiên vang lên.
Tử Hà tiên tử sửng sốt, giống như khơi dậy vô số ký ức.
Nàng nhớ tới, trên bàn cờ hải trận, Từ Khuyết vì là cứu nàng mà phấn đấu quên mình.
Nàng nhớ tới, trong ảo cảnh, Từ Khuyết vĩnh viễn bảo vệ ở bên cạnh nàng, cùng nắm tay, đi tới lúc đầu bạc.
Nàng nhớ tới, sau khi rời khỏi ảo cảnh, dáng dấp vô số lần muốn nói lại thôi của Từ Khuyết.
Từng bức họa lóe lên ở trong đầu của nàng.
Đột nhiên, nàng kiềm nén không được tưởng niệm trong lòng nữa, cất bước đi lên phía trước
- Ngươi... ngươi làm sao thế?
Nàng nhẹ giọng mở miệng, muốn gọi lên cái tên Chí Tôn Bảo này, nhưng hồi tưởng lại mình bây giờ là dáng dấp chân thân, nàng không biết nên giải thích với Từ Khuyết như thế nào.
- A Tử...
Từ Khuyết nghe được âm thanh của nàng, thân thể chấn động, lập tức xoay đầu lại.
Nhưng khi thấy dung nhan tuyệt thế của nàng, Từ Khuyết sửng sốt.
Hắn tỏ vẻ bi thương rơi lệ, trong mắt xẹt qua vẻ thất vọng, cực kỳ bi thương lắc lắc đầu.
- Xin lỗi cô nương, ta nhận lầm người. Ta... vừa mới mất đi một người quan trọng nhất!
Nói xong, nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Mất đi người quan trọng nhất!
Lúc này, Tử Hà tiên tử nghe được câu này, ý nghĩ vốn đã quyết định trong lòn bắt đầu dao động.
Nàng không thể nào tiếp thu được dáng dấp thương tâm như vậy của Từ Khuyết.
Chỉ là sau khi im lặng một lát, nàng vẫn là mở miệng nói:
- Thiếu hiệp nén bi thương, hẳn nàng cũng biết ngươi là người quan trọng nhất của nàng, nàng nhất định sẽ không hi vọng ngươi thương tâm khổ sở như vậy.
- Không, nàng không biết. Ta... ta còn chưa kịp nói cho nàng, liền...
Từ Khuyết nói đến đây, lại ào ào chảy nước mắt ra, thương tâm gần chết.
- Nàng nhất định sẽ biết.
Trong lòng Tử Hà tiên tử lần nữa dao động.
Từ Khuyết lại lắc đầu, đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên.
Nước mắt trên mặt đã ngừng lại, ánh mắt nhìn xuống vực sâu đen kịt này.
Lúc này, cả người hắn giống như đã thay đổi rất nhiều, đã không còn loại sáng láng cùng ôn hòa như lúc ban đầu kia, trái lại có vẻ cực kỳ thâm trầm, cô đơn và u buồn.
Tử Hà tiên tử lập tức chấn động.
"Tình nhân, về sau, vĩnh viễn, không đến nữa!"
Không nói gì, ngồi một mình, phóng tầm mắt, trần thế ở ngoài!
Hoa tươi tuy sẽ héo tàn, nhưng sẽ lại nở!
Một đời yêu mơ hồ, bạch vân ở bên ngoài..."
Lúc này, tiếng ca bên trong máy ghi âm vẫn còn tiếp tục.
Từ Khuyết đột nhiên mở miệng, dùng âm thanh nức nở, nhẹ giọng tự nói:
- Đã từng có một tình yêu chân chính đặt ở trước mặt ta, nhưng ta không biết quý trọng, cho đến khi mất đi rồi, muốn hối hận đã không còn kịp, chuyện thống khổ nhất thế gian... cũng chỉ có vậy. Nếu như trời cao có thể cho ta thêm một cơ hội, ta sẽ nói với cô ấy ba chữ: Ta yêu nàng! Nếu như nhất định phải gán cho tình yêu này một kỳ hạn, ta hi vọng là... một vạn năm!
Nói xong, con ngươi hắn hơi nhắm lại.
Cùng với một dòng nước mắt chảy xuống, hắn dứt khoát bước một bước về phía trước, làm dáng muốn nhảy vào bên trong vực sâu đen tối vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận