Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 595: Đại Diễn Long Tượng Ấn

- Đại Diễn Long Tượng Ấn?
Từ Khuyết ngẩn ra, cái tên này có chút bá khí nha.
Hắn nhanh chóng đóng lại khí vận quang hoàn, ánh mắt rơi vào trên ngọc giản, nhìn tới phần giới thiệu pháp quyết.
Đại Diễn Long Tượng Ấn:
Pháp quyết này do Tam Thiên Đại Đạo diễn luyện mà thành, ẩn chứa thần uy kinh thiên địa, truyền thừa ở Long tộc, tổng cộng có năm ấn, tu luyện viên mãn mỗi một ấn, sẽ có thể nắm giữ lực lượng Long Tượng, xưng là Đại Diễn Long Tượng Ấn!
...
Pháp quyết mạnh mẽ như vậy, Từ Khuyết nhìn mà tâm huyết dâng trào.
Hắn biết hai chữ "Đại Diễn", trong đó chữ "Đại" là chỉ Thái Cực chi đạo, mà chữ "Diễn" lại chỉ sinh sôi, vì thế cái này chính là Thái Cực diễn sinh.
Nhưng Đại Diễn Long Tượng Ấn này có năm loại pháp ấn, đồng thời đến từ bên trong Tam Thiên Đại Đạo diễn luyện, Từ Khuyết lắc lắc đầu, cái này không có quan hệ gì với Thái Cực, hoặc là có phạm vi rộng lớn hơn so với Thái Cực.
Đại Diễn Long Tượng Ấn có năm loại ấn, chia ra làm: Tru Huyễn Ấn, Thiên Lôi Ấn, Diệt Không Ấn, Tiên Đạo Ấn, Phật Đà Ấn.
Tên mỗi một ấn đều rất cường thế, nhưng Từ Khuyết luôn cảm thấy có chỗ không đúng, đây rõ ràng là pháp ấn Long tộc truyền thừa, tại sao một chút quan hệ tới rồng cũng không có, thậm chí còn có quan hệ cùng Tiên Phật.
- Lẽ nào người sáng tạo bộ pháp quyết này cũng thích trang bức, cố ý dùng cái tên bá khí này sao?
Từ Khuyết không khỏi nở nụ cười, càng cảm thấy hứng thú đối với năm loại pháp ấn này.
Tên pháp quyết bá khí, hơn nữa còn là pháp quyết Tinh Thần cao cấp, uy lực khẳng định không tầm thường.
- Hệ thống, ta muốn tu luyện.
Từ Khuyết trực tiếp nói với hệ thống, một khi nắm giữ pháp quyết có cấp bậc như thế này, thực lực của hắn sẽ nâng cao một bước.
Ầm!
Trong nháy mắt, trong đầu Từ Khuyết nổ đùng một tiếng, tựa như trải qua một trận nổ tung lớn, cả người cứng đờ tại chỗ.
Thẻ ngọc trong kho hàng hệ thống biến mất, hóa thành huy mang, bắn vào mi tâm của hắn, vô số ký tự xưa cũ mà thần bí xuất hiện ở trong đầu của hắn, giống như hội tụ thành một dòng sông phù văn, cuồn cuộn không ngừng từ đầu chảy khắp thân thể, đi qua tất cả kinh mạch.
Tất cả kinh mạch đều tràn ngập ký tự thần bí kia, cơ thể hắn như có thêm một lớp da, sau khi in sâu vào, liền trở nên ảm đạm, biến mất không còn tăm hơi.
Đến khi tất cả phù văn chảy tới đan điền của Từ Khuyết, mới dần dần ngừng lại, đánh úp về phía lôi đình tinh hoa trong cơ thể hắn, cuối cùng hoàn toàn khôi phục lại yên tĩnh!
Mà trên phần tin tức cá nhân, tiến độ tu luyện Đại Diễn Long Tượng Ấn bắt đầu phát sinh biến hóa.
Tru Huyễn Ấn (tiến độ 0%)
Thiên Lôi Ấn (tiến độ 30%)
Diệt Không Ấn (tiến độ 0%)
Tiên Đạo Ấn (không thể sử dụng)
Phật Đà Ấn (không thể sử dụng)
...
Từ Khuyết vô cùng ngạc nhiên, Thiên Lôi Ấn lại tự động đạt đến 30% tiến độ, có lẽ do trong cơ thể hắn nắm giữ lôi đình tinh hoa, thậm chí là dung hợp với pháp quyết Hầu Tái Lôi.
Nhưng vấn đề hiện tại là, ba ấn ở vị trí đầu có thể triển khai, hai ấn phía sau lại không thể sử dụng, chuyện này khiến Từ Khuyết không vui.
- Hệ thống gian thương này lại giở trò quỷ gì? Pháp quyết cao cấp có năm ấn, dựa vào cái gì mà hai ấn phía sau không thể sử dụng?
Từ Khuyết trực tiếp hỏi.
Ding, căn cứ theo quy tắc pháp quyết, kí chủ cần tu luyện ba ấn phía trước đến viên mãn, mới có thể sử dụng hai ấn cuối cùng.
Hệ thống bình tĩnh đáp lại.
-...
Từ Khuyết trong nháy mắt không nói được gì, nhưng cũng cảm thấy rất mong chờ.
Bởi vì trong cơ thể hắn dung hợp nhiều lôi đình tinh hoa như vậy, còn tự sáng tạo ra pháp quyết Hầu Tái Lôi mạnh mẽ, uy lực cóthể so với pháp quyết cấp bậc Thiên giai.
Kết quả dùng cho Thiên Lôi Ấn, lại chỉ có thể đạt đến 30% tiến độ tu luyện, từ đây suy ra, nếu như muốn tu luyện Thiên Lôi Ấn đến mức viên mãn, uy lực có thể mạnh gấp ba so với Hầu Tái Lôi?
Nếu là như vậy, uy lực hai đạo pháp ấn cuối cùng sẽ cường đại đến trình độ nào?
Từ Khuyết càng nghĩ càng kích động, dù sao Đại Diễn Long Tượng Ấn tốn không bao nhiêu liền đã đổi được, hơn nữa lại là pháp quyết Tinh Thần cao cấp, có tiềm lực lớn như vậy, muốn không cao hứng cũng không được.
Ầm!
Khi phù văn trong cơ thể hoàn toàn lắng xuống, cả người Từ Khuyết khẽ chấn động, khôi phục lại tự do.
Toàn bộ quá trình này chỉ kéo dài chốc lát, nhưng cũng kinh động đến Husky và Liễu Tĩnh Ngưng đứng bên cạnh.
Dù sao vừa nãy khi luyện hóa pháp quyết, thân thể Từ Khuyết hoàn toàn cứng đờ, còn toả ra khí tức mạnh mẽ cùng huy mang, động tĩnh không nhỏ.
- CMN, tiểu tử, ngươi giở trò quỷ gì? Lại lén lút luyện pháp quyết gì sao?
Husky lúc này kinh ngạc hỏi.
Từ Khuyết cười cười nói:
- Ta hình như luyện được một pháp quyết rất ghê gớm.
- Cái gì? Ngươi vừa vứt giày, vừa luyện pháp quyết?
Liễu Tĩnh Ngưng nghe thế thì tỏ vẻ khiếp sợ, dường như nàng thật sự bị dọa sợ.
- Đúng thế, luyện một pháp quyết mà thôi, có khó khăn gì đâu? Có muốn ta triển khai cho ngươi nhìn một chút hay không?
Từ Khuyết vô cùng bình tĩnh gật gật đầu.
- Ngươi... ngươi còn luyện thành?
Liễu Tĩnh Ngưng suýt chút nữa đã ngất đi.
Vừa nãy nàng thấy Từ Khuyết đang vứt giày, nhưng giày vừa rơi xuống đất, thân thể hắn lại đột nhiên cứng lại, đồng thời cả người tỏa ra huy mang, tuôn ra một luồng khí tức mạnh mẽ, còn tưởng rằng xảy ra điều gì bất ngờ, kết quả là hắn lại tu luyện pháp quyết.
Phải biết rằng người bình thường tu luyện pháp quyết, đều phải tìm một địa phương yên tĩnh không người rồi tiến hành bế quan, vô cùng kiêng kỵ bị người quấy rối, cho dù là gió thổi cỏ lay, đều có khả năng dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng tên tiểu tử này, sau khi ném giày lại đột nhiên đứng tại chỗ tu luyện pháp quyết như vậy, quả thực khiến người khác không kịp đề phòng.
Chuyện này cần có tinh thần vững đến thế nào, mới dám làm ra chuyện như vậy.
Đáng sợ hơn chính là, tên tiểu tử này vừa mới đứng tại chỗ một lúc, đã có thể luyện thành pháp quyết, tốc độ này quả thực là chưa từng nghe nói, quá kinh người.
Liễu Tĩnh Ngưng dùng ánh mắt quái dị nhìn Từ Khuyết, nàng cuối cùng đã hiểu rõ, tư chất của Từ Khuyết, tuyệt đối không phải thiên tài phổ thông có thể sánh được, cũng khó trách Khương Hồng Nhan xem trọng hắn như vậy.
Mà lúc này Từ Khuyết lại đưa mắt quét về phía mặt đất, con ngươi đột nhiên sáng ngời, ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng, nở nụ cười:
- Lần này lại là hướng tây nam, xem ra rất nhanh có thể tìm được Hồng Nhan rồi.
Liễu Tĩnh Ngưng nghe thế thì trầm mặc không ít, lắc đầu nói:
- Tiểu Khuyết Khuyết, nói thật cho ngươi biết, ta cũng chỉ biết là nàng ở trong khu vực này, chính là biên giới Đông Hoang, nhưng không biết cụ thể nàng ở đâu, ngươi có thể dựa vào vứt giày tìm tới nơi này, ta hoàn toàn không nghĩ tới, nhưng nếu muốn tiếp tục dựa vào vứt giày để tìm nàng, ngươi cảm thấy có thể sao?
- Có thể chứ, tại sao lại không thể?
Từ Khuyết trừng mắt nhìn nàng nói.
- A...
Liễu Tĩnh Ngưng nhất thời nghẹn lời.
Nàng phát hiện Từ Khuyết dường như nói rất có đạo lý, dù sao đều dựa vào vứt giày mà có thể đi tới nơi này, tại sao lại không thể tiếp tục dựa vvứt giày để tìm Khương Hồng Nhan?
- Thế nhưng... ngươi xác định chưa? Nếu ngươi bước vào khu vực này, có nghĩa là khoảng cách tới Khương Hồng Nhan càng ngày càng gần, vận xấu của ngươi sợ rằng sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Sắc mặt Liễu Tĩnh Ngưng ngưng trọng nói.
Liên quan với việc Hồng Nhan mang đến ảnh hưởng xấu, nàng tuyệt đối không nói đùa.
- Vận xấu mà thôi, có gì đáng sợ chứ.
Từ Khuyết tỏ vẻ không thèm để ý, vỗ ngực một cái cười nói:
- Từ Khuyết ta lang bạt Tu Tiên Giới nhiều năm như vậy, dựa vào một trái tim không lo sợ gì, luôn luôn kiên cường, chỉ là vận xấu, ta...
Ầm ầm!
Nói còn chưa dứt lời, một tia sấm xuất hiện giữa trời quang, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đánh vào bên cạnh Từ Khuyết, tạo thành một hố lớn.
- Mẹ nó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận