Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 967: Vương Đại Sư Trâu Bò

Tiếng nói của Từ Khuyết phát ra.
Tất cả mọi người ở đây đều tỏ vẻ ngơ ngác, đầu óc mơ hồ.
Kể cả Đổng gia tiểu thư ở bên trong, cũng hoàn toàn mơ hồ, căn bản không biết Từ Khuyết đang nói cái gì.
- Vương công tử, chuyện tiểu nữ tử muốn hỏi, là liên quan tới nhạc khí phát ra bản nhạc này.
Đổng gia tiểu thư phục hồi lại tinh thần, nghiêm túc hỏi.
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây lập tức ngẩn ra, lập tức đều phản ứng lại.
Nếu không có Đổng gia tiểu thư nhắc tới nhạc khí, bọn họ hầu như đều không phát giác được âm thanh bên trong bản nhạc này cũng không phải là cầm và tranh mà bọn họ quen thuộc.
- Kỳ quái, không nói còn không phát hiện, tựa hồ như chưa từng nghe qua loại âm thanh do nhạc khí này phát ra.
Có người lỏ vẻ mơ hồ nói.
Thậm chí là vơ vét tất cả các loại nhạc khí trong đầu, cũng không thể tìm tới loại nào có thể phù hợp với loại thanh âm này.
- Đến cùng là loại nhạc khí gì? Có thể phát ra âm thanh lanh lảnh mà lại tràn ngập lực xuyên thấu như vậy?
- Chẳng lẽ lại cùng với loại gì lúc trước kia, à đúng rồi, đàn ghita, cũng là loại nhạc khí mới mà hắn sáng tạo ra sao?
- Nhạc khí như vậy, nếu chúng ta có thể nắm giữ, nhất định sẽ có càng nhiều tác phẩm mới được ra đời.
Rất nhiều người mở miệng nghị luận thành tiếng.
Từ Khuyết hờ hững cười, bên trong bản nhạc Fur Elise này của Beethoven, hoàn toàn là dùng Piano diễn tấu mà ra.
Đám người kia cả đời giao thiệp cùng với tranh cầm tiêu địch các loại nhạc khí cổ lão, ở nơi nào thấy được Piano? Vào lúc này khẳng định là vạn phần hiếu kỳ.
- Ha ha, các ngươi đều đã nghe được, vậy ta cũng không ngại để cho các ngươi mở mang kiến thức thêm một chút.
Từ Khuyết hơi mỉm cười nói, vung tay lên, bỗng dưng móc ra một chiếc đàn Piano mới tinh.
Ầm!
Cùng với một tiếng vang trầm thấp, đàn Piano trực tiếp rơi xuống đất.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, cực kỳ hiếu kỳ cùng kinh hãi, đều đang quan sát tỉ mỉ chiếc đàn Piano màu trắng đen kia.
Lúc này, Từ Khuyết trực tiếp phất hai tay lên, mười ngón thon dài bỗng nhiên xẹt qua phím Piano, một tiếng đàn lanh lảnh tràn ngập lực xuyên thấu, lập tức vang vọng toàn bộ lầu các.
Mọi người lúc này giống như là thể hồ quán đỉnh, bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Tiếp đó, ở bên trong vẻ trợn mắt ngoác mồm của bọn họ, mười ngón tay của Từ Khuyết lại nhanh chóng nhảy nhót ở trên chiếc đàn Piano này.
"Thịch thịch thịch thịch thịch..."
"Thịch thịch thịch thịch thịch..."
Trong nháy mắt, lại là một danh khúc xuất từ tay Beethoven đại sư, Symphony of fate (Dịch: Bản giao hưởng số 5), vang vọng xung quanh.
Khúc nhạc giống như dòng nước lũ, uy nghiêm mà tràn ngập thô bạo, lấy tư thế bài sơn đảo hải, không hề có chút phòng bị nào vang lên, phát sinh xung kích mãnh liệt.
Làn điệu sục sôi, khiến cho da đầu của tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt ngứa ngáy, cả người tê dại, tâm thần rung mạnh.
- Bản... bản nhạc thật mạnh mẽ!
- Làm sao có khả năng?
- Ta có cảm giác tinh lực cả người dâng trào, nhiệt huyết sôi trào!
Rất nhiều người tỏ vẻ ngơ ngác cùng chấn động, khó có thể tin.
Thậm chí là Lục Châu Hà cũng trở nên động dung, trong lòng sợ hãi, y làm sao cũng không nghĩ tới, Từ Khuyết lại có thể làm ra bản nhạc có khí thế bàng bạc như vậy, trực tiếp vô tình nghiền ép tất cả mọi bản nhạc lúc trước của y xuống.
"Thịch thịch thịch thịch!"
Mười ngón tay của Từ Khuyết tầng tầng lướt trên phím Piano, biểu hiện cực kỳ nghiêm túc, nhưng nội tâm cũng đã đang cười to.
Hắn đã sớm nhìn biến hóa trên vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, cười không nói, một hơi mò được mấy vạn điểm trang bức.
Nói cho cùng, bài Symphony of Fate này của Beethoven, dù sao cũng là tồn tại danh chấn toàn bộ thế giới, cấp bậc đại sư trong truyền thuyết.
Đương nhiên, cũng không phải nói bản nhạc liền có thể vô địch trên cả thế gian ở một giới này, cũng không phải là Piano liền mạnh mẽ hơn những loại nhạc khí khác.
Mà là những người này xưa nay không tiếp xúc qua loại nhạc khí hạng nặng như Piano, tiếng đàn chất phác như vậy, đây đều là lần thứ nhất bọn họ tiếp xúc, thêm vào do kỹ năng Nhạc Sư của Từ Khuyết diễn tấu ra, mọi người lập tức liền bị xuyên thủng nội tâm, hoàn toàn bị thuyết phục.
...
Phía sau tấm màn mỏng, Đổng gia tiểu thư cũng bị chấn động sâu sắc.
Nàng khẽ nhếch đôi môi, ánh mắt đờ đẫn, hoàn toàn chìm đắm ở bên trong tiếng đàn sục sôi mạnh mẽ, tràn ngập cuồng bạo này.
Giống như những người khác, lúc Từ Khuyết tăng nhanh nhịp điệu, đám người kia liền không tự chủ được nín thở, lúc chuyển sang nhịp điệu mới, bọn họ mới thở ra một hơi thật dài.
Toàn bộ hành trình đều bị tiếng đàn của Từ Khuyết dẫn động.
Mãi đến tận cuối cùng, một khúc này của Từ Khuyết mới kết thúc.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Mỗi người đều giống như đã trải qua một hồi đại chiến, vừa mới ở trên chiến trường chém giết, mồ hôi đầm đìa, nhưng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Bởi vì lúc bản nhạc kết thúc, bọn họ cảm giác giống như chiến thắng được một hồi vận mệnh, tâm tình vô cùng sung sướng cùng thả lỏng.
- Hay, bản nhạc quá hay!
Lúc này, một tên thanh niên trẻ trực tiếp đứng lên, phá vỡ yên lặng, lấy hết sức vỗ tay nói:
- Vương công tử, khúc nhạc này được tấu lên, tại hạ tâm phục khẩu phục, cũng tôn xưng ngài một tiếng Vương đại sư!
- Vương đại sư?
Từ Khuyết tựa như cười mà không phải cười nhìn về phía người kia.
Thanh niên trẻ này tầng tầng gật đầu:
- Không sai, trước đây là chúng ta có mắt không tròng, ngài có trình độ như thế, tuyệt đối có thể xưng tụng hai chữ "Đại sư"!
- Đúng, Vương đại sư uy vũ!
- Vương đại sư trâu bò!
Những người còn lại cũng đều tán thành theo, trên mặt đã tràn đầy kính ý.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, nơi này chính là chỗ dùng thực lực đến nói chuyện.
Tuy lúc trước Từ Khuyết làm cho không ít người thấy phản cảm, nhưng sau khi hắn đàn ra một khúc kia, phần lớn người đều đã hoàn toàn bị thuyết phục, cam tâm tình nguyện hô lên một tiếng Vương đại sư.
Chỉ có Lục Châu Hà cùng với một số ít người vẫn không cam tâm, bất kể là lòng tự ái hay là lòng ghen tỵ quấy phá, mặt bọn họ đều tối sầm lại, giữ yên lặng.
Mà phía sau tấm màn mỏng, Đổng gia tiểu thư lại bình phục lại tâm tình, nhẹ giọng mở miệng:
- Vương công tử, lúc trước tiểu nữ tử đã thất lễ, không nghĩ tới tuổi ngươi còn trẻ, lại có trình độ như vậy ở trên âm luật, xác thực có thể xưng tụng hai chữ "Đại sư".
- Hey, các vị đừng như vậy, công tử cũng được, đại sư cũng được, cuối cùng cũng chỉ là hư danh, như giống như phù vân vậy, ta đã sớm không để ý tới.
Lúc này Từ Khuyết lộ ra vẻ khiêm nhường, xua tay nói.
Nhưng nơi sâu xa trong vẻ mặt, lại lộ ra một loại ý tứ cao thủ yên tĩnh cô độc, sâu sắc truyền đạt cho mỗi người.
Lúc này có người kính nể vạn phần, chắp tay nói:
- Vương đại sư quả thực là đức độ, trước đây là ta hiểu lầm ngài, kính xin đại sư tha thứ.
- Ha ha, vị huynh đài này không cần phải khách khí, chính như vừa nãy ta từng nói, tất cả đều chỉ là phù vân, ta chưa bao giờ để ở trong lòng.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, lộ ra vẻ hào phóng.
Tiếp đó, nghiêng một góc 45 độ ngửa mặt nhìn lên bầu trời, lần nữa than thở:
- Người khác cười ta quá điên, ta cười người khác không nhìn thấu. Chư vị, hôm nay rất hân hạnh được biết các ngươi, chúng ta hữu duyên lại gặp lại.
Nói xong, Từ Khuyết chắp hai tay sau lưng, cất bước liền bước ra ngoài cửa.
Mọi người lập tức ngẩn ra.
Tình huống gì thế này?
Như thế đã muốn đi rồi?
CMN đây cũng quá có phong độ cao nhân đi?
- Chờ đã, Vương đại sư dừng chân.
Đột nhiên, tiếng của Đổng tiểu thư vang lên, mở miệng gọi Từ Khuyết lại.
Nàng thậm chí đã đứng lên, từ phía sau tấm màn mỏng đi ra, tự mình đuổi theo.
Mọi người ở đây nhìn thấy tình cảnh này, tâm lập tức mát lạnh, khẽ cười khổ, thầm nói lần này đám người bọn mình hết cơ hội rồi.
Lục Châu Hà tỏ vẻ âm trầm, con ngươi tràn ngập sát ý.
Từ Khuyết đối với tất cả đều nhắm mắt làm ngơ, hờ hững xoay người, phong độ nhẹ nhàng cười nói:
- Đổng tiểu thư, còn có chuyện gì?
Lúc này Đổng gia tiểu thư cũng mới thấy rõ khuôn mặt của Từ Khuyết, thêm vào trong lúc vô hình hắn tự mang theo một loại ý cười vô lại, lập tức để cho vị đại tiểu thư này thoáng thất thần một chút.
Nàng tỉnh táo lại, gò má đã ửng đỏ.
- Ngươi... ngươi không cần hoa lộ vạn năm sao?
- Vạn năm hoa lộ? Không được, vừa nãy Đổng tiểu thư cũng đã nói rồi, việc này ngươi không làm chủ được, sao ta lại nhẫn tâm làm người khác khó xử được chứ.
Từ Khuyết lắc lắc đầu.
- Vương đại sư, kỳ thực... kỳ thực trên người tiểu nữ có một bình hoa lộ vạn năm, nếu như ngươi thật sự là cần dùng gấp, ta có thể cho ngươi.
Đổng gia tiểu thư nói xong, đầu đã thấp xuống, không dám đối diện cùng Từ Khuyết, dường như một đứa bé bị vạch trần sau khi nói dối xong, rất là ngượng ngùng.
- Ồ?
Con ngươi của Từ Khuyết hơi sáng ngời, giả vờ hiếu kỳ nói:
- Đây là thật ư? Trời ạ, thực sự là quá tốt rồi, Đổng tiểu thư, ta rất là cảm động, có thể ôm một chút không?
- Hả?
Đổng gia tiểu thư lập tức sợ hết hồn.
Ở bên trong nhận thức của nàng, xưa nay đều là truyền thống nam nữ thụ thụ bất thân, Từ Khuyết mở miệng liền muốn ôm ấp, thực sự là doạ nàng sợ.
Mọi người ở đây cũng hơi thay đổi sắc mặt, lại lần nữa cảm thấy quái lạ.
Từ Khuyết vừa nhìn thấy chuyện không đúng, vội cười ha ha nói:
- Ha ha, chớ lo lắng, đây là truyền thống ở quê nhà ta, thật sự, ngay cả bài hát đều có nhắc tới.
Nói xong, Từ Khuyết vẫn đúng là hắng giọng một cái, học theo Tiết Chi Khiêm, thâm tình chân thành nhìn kỹ Đổng gia tiểu thư, chậm rãi giơ tay lên, mở miệng hát:
- Ta muốn ôm lấy ngươi, giống như lúc trước vậy, có được hay không? Ngươi thối lui nửa bước, nghiêm túc đấy sao? Động tác nho nhỏ như vậy, nhưng thương tổn lớn như thế, ta chỉ có thể đóng vai một thân sĩ, mới có thể trò chuyện vài câu cùng ngươi...
- A!
Gò má của Đổng gia tiểu thư lập tức đỏ chót, tay nhỏ hơi che miệng lại, vội vàng giải thích:
- Vương đại sư, vừa rồi ta lui hai bước, không phải nửa bước.
"Bạch!"
Trong nháy mắt, khóe miệng của Từ Khuyết bỗng nhiên co giật, tình ca cũng tại chỗ ngừng lại không hát nửa.
Nửa bước là ca từ vốn có mà!
Đây chính là bài Thân Sĩ nổi tiếng khắp cả Địa Cầu đó.
Ngươi không cảm động cũng thôi đi, lại còn thảo luận với ta vấn đề lùi mấy bước nữa?
CMN!
Ta không cần mặt mũi ư?
- Vương đại sư, bình này chính là hoa lộ vạn năm, xin ngươi nhận lấy. Nhưng mà... Trừ ngươi mới nói tới cái mp3 kia, có thể tặng cho ta hai loại nhạc khí mới này hay không?
Lúc này, Đổng tiểu thư chủ động đưa ra một cái bình ngọc nhỏ, tha thiết mong chờ nhìn Từ Khuyết.
Hiển nhiên, hứng thú của nàng đối với nhạc khí, vượt quá đối với Từ Khuyết.
Đây là chuyện mà Từ Khuyết không nghĩ tới, hắn còn cho rằng là mình dựa vào khuôn mặt đẹp trai, cùng tài hoa khắp cả thế gian này, sâu sắc đánh động tới vị đại tiểu thư này.
Vạn vạn không nghĩ tới, náo loạn hơn nửa ngày, người ta là bị những ca khúc cùng nhạc khí kia đánh động.
- Khụ, đương nhiên là có thể.
Cuối cùng, Từ Khuyết gật đầu, cổ tay vung lên, lần nữa lấy bộ Piano cùng đàn ghita kia ra, kể cả MP3, đều nhau giao cho Đổng gia tiểu thư.
Dù sao những đồ chơi này cũng chỉ bỏ ra ba điểm trang bức, căn bản là không đáng nhắc tới.
Nhưng con ngươi của Đổng gia tiểu thư lại sáng ngời, cực kỳ mừng rỡ, ánh mắt trực tiếp liền bị Piano và đàn ghita hấp dẫn, tò mò nói:
- Vương đại sư, nhạc khí này tên là gì?
Tâm tư của Từ Khuyết đã ở hết trên hoa lộ vạn năm, nghe được câu hỏi, thờ ơ liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói:
- Được gọi là Piano, hơn nữa còn là bá chủ bên trong Piano, tên gọi tắt là cương bá!
- Vậy cái này, gọi là đàn ghita sao?
Đổng gia tiểu thư đưa tay chỉ về hướng đàn ghita.
Từ Khuyết gật gật đầu:
- Đúng, hơn nữa cây đàn ghita này cũng là bá chủ bên trong tất cả đàn ghita, tên gọi tắt...
Nói còn chưa dứt lời, Đổng tiểu thư không hề nghĩ ngợi, liền vô cùng hưng phấn giành nói:
- Ta biết, tên gọi tắt là cát bá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận