Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1241: Hành Hung

Ngoài cửa lớn Khí Tông, hơn mười tu sĩ Khí Tông đều cúi đầu, dáng vẻ thấp thỏm đứng tại chỗ.
Từ Khuyết đã phân phó, ai dám nói lung tung sẽ trực tiếp xử lý.
Tuy rằng mọi người không biết biện pháp xử lý cụ thể ra sao, nhưng trước đây ba vị Khí Đế này suýt chút nữa bị đã Husky và Đoạn Cửu Đức dùng búa trừng phạt, rõ ràng có lực uy hiếp không nhỏ đối với bọn họ.
Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là Mạc Quân Thần, vị đại năng này đều ẩn dật khí tức, không dự định hiện thân, nói rõ chính là muốn nhìn tình hình Khí Tông bây giờ có bao nhiêu xấu xa bẩn thỉu, nếu như bọn họ dám đứng ra nhắc nhở Liễu Khí Đế, chẳng phải là muốn đối nghịch cùng Mạc Quân Thần sao?
Cứ thế, giờ khắc này cửa lớn Khí Tông chưa mở, tất cả mọi người đều không dám manh động, sợ bị tội danh mật báo, dù sao công lực của ba tên đại lừa đảo Tạc Thiên Bang kia, bọn họ đã tận mắt chứng kiến, quả thực rất đáng sợ.
- Các ngươi đều nghe rõ cho bản thần tôn, lát lữa đều không được nói gì, dù có nói chuyện, cũng phải cẩn thận nói, bằng không. . .
Husky lên tiếng bổ sung cảnh cáo, khóe miệng cong lên một ý cười lạnh lẽo.
- Bằng không sẽ trực tiếp đập nát!
Đoạn Cửu Đức tích cực bổ sung, ngữ khí rất nghiêm túc.
- Rõ!
Đám tu sĩ Khí Tông vội vàng đáp tiếng, bọn họ không phải sợ Đoạn Cửu Đức và Husky, mà là Mạc Quân Thần vừa dùng một ánh mắt đảo qua, ai dám không trả lời.
Chờ một đoạn thời gian, cũng không quá dài.
Chỉ trong chốc lát, cửa lớn Huyền Thiết của Khí Tông "Ầm ầm" một tiếng, bị người đẩy ra.
Một nam tử sắc mặt trắng xám bước ra, khí thế phi phàm, trên mặt xuất hiện một một ý cười lạnh lẽo, tu vi đã đạt đến Kim Tiên cảnh trung kỳ, nhưng hiện tại có chút suy yếu, dường như còn không bằng Kim Tiên cảnh sơ kỳ, phía sau y còn có mấy tên tu sĩ Khí Tông, đều là cường giả Thiên Tiên cảnh.
- Ha ha ha, rất tốt, mấy người các ngươi làm việc đúng là lưu loát, thật sự có thể bắt sống người trở về, sau này ta nhất định có thưởng!
Ánh mắt nam tử sắc mặt trắng bệch đảo qua Từ Khuyết, lúc này đã nhận ra được Từ Khuyết, cất tiếng cười to.
Hơn hai năm, cừu hận trong lòng y chưa từng tiêu tan, lúc trước Từ Khuyết ở trong mắt y giống như một con sâu nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết, nhưng kết quả là con sâu nhỏ này không chỉ giết sạch cường giả của phân bộ Khí Tông ở Trấn Nguyên Tiên Vực, còn khiến y trọng thương.
Đây là một sỉ nhục lớn!
Bây giờ, rốt cục y đã có cơ hội rửa mối nhục này, sao có thể không cao hứng?
Nhưng mặc kệ Liễu Khí Đế cười to đến đâu, đám tu sĩ Khí Tông ngoài cửa không một tên nào dám đáp lại, đều cúi đầu, tỏ vẻ cay đắng.
Tất cả sự chú ý Liễu Khí Đế đều đặt trên người Từ Khuyết, cộng với ý nghĩ một lòng muôn trả thù, trong khoảng thời gian ngắn y cũng không để ý biểu hiện quái lạ của mọi người, lạnh giọng cười nói:
- Từ Khuyết, ngươi còn nhớ bản tọa không?
- Khụ, nói thật, thật sự không nhớ.
Từ Khuyết lúng túng nói.
Trận chiến năm đó, hắn căn bản chưa từng thấy Liễu Khí Đế ló mặt, dù cuối cùng Liễu Khí Đế đánh về phía hắn, nhưng hắn cũng đã bóp vỡ Tiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù để tiến vào đường hầm hư không, căn bản chưa từng nhìn kỹ dung mạo của đối phương.
- Ngươi. . . Hừ, rất tốt, đến Khí Tông ta còn dám càn rỡ như thế, ngày hôm nay ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.
Liễu Khí Đế tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn hận không thể ngay lập tức đi lên dùng một tát đập chết Từ Khuyết, nhưng vừa nghĩ tới giải quyết Từ Khuyết dễ dàng như vậy thì quá tiện nghi tên tiểu tử này, nên lập tức kìm chế lại.
- Ồ, sống không bằng chết? Hay lắm hay lắm! Nhanh khiến ta sống không bằng chết đi!
Lúc này, Từ Khuyết tựa như cười mà không phải cười liếc Mạc Quân Thần một chút, lập tức lộ ra biểu hiện vô sỉ, nhìn Liễu Khí Đế nói.
Liễu Khí Đế ngẩn ra, có cảm giác không theo kịp tình hình.
Người bình thường gặp phải tình huống như thế này, không phải nên xin tha sao? Dù cho là xương cứng, cũng trực tiếp bị lời này dọa tới mức run lẩy bẩy chứ.
Nhưng tình huống tên tiểu tử này là thế nào? Không chỉ cầu sống không bằng chết, trong ánh mắt còn tràn ngập vẻ khen ngợi, thậm chí có một chút cổ vũ?
Nhưng nỗi nghi ngờ này, cũng không thể ngăn cản ngọn lửa muốn trả thù trong lòng Liễu Khí Đế, y không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp vung tay lên, quát đám thủ hạ:
- Dẫn người tới!
Ngay sau đó, phía sau lập tức có một tên cường giả Địa Tiên cảnh, đưa một nữ tử từ phía sau cửa lớn đi ra.
Nữ tử xuất hiện, khiến cho không ít người ở đây đều trên biến sắc.
Bọn họ đều biết nữ tử này là Liễu Khí Đế phái người chộp tới, hơn nữa cũng biết nữ tử này sẽ có kết cục gì, nhưng bọn họ vẫn xem như không thấy, tuy nhiên tình huống bây giờ không giống, Mạc Quân Thần ở đây "vi phục tư phóng", Liễu Khí Đế dám ở trước mặt Mạc Quân Thần mang nữ tử này ra, quả thực là tự tìm đường chết.
Dù cho là ba vị Khí Đế đứng trước người Từ Khuyết, giờ khắc này trong lòng cũng âm thầm lắc đầu, cảm thấy ngày hôm nay Liễu Khí Đế nhất định xong rồi.
- Ha ha ha, Từ Khuyết, ngươi không quen biết ta cũng không sao, nhưng tiểu tiện nhân này, ngươi cũng nên biết chứ?
Lúc này, Liễu Khí Đế đem nữ tử ném đến trước người, tỏ vẻ ngông cuồng cười lạnh nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết ngẩn ra, cẩn thận nhìn kỹ nữa tử kia, sau đó nhất thời cả kinh:
- Phong cô nương, ngươi. . . làm sao lại ở đây?
Hiển nhiên hắn đúng là có quen nữ tử này, chính là Phong Lan Vũ gặp gỡ trong lần đầu tiên đến Trấn Nguyên Tiên Vực, nàng là nhị tiểu thư Hòa Phong Thương Hội, sau đó hắn lại chọc chút phiền phức, ngược lại cũng không đi quấy rối người ta, không ngờ đến nay lại gặp lại ở chỗ này.
Ồ, không đúng, nhìn dáng vẻ kia, Phong Lan Vũ hiển nhiên là bị Liễu Khí Đế chộp tới.
- Từ. . . Từ đạo hữu, ta. . .
Phong Lan Vũ run giọng nói được vài chữ, nhưng không biết nên nói cái gì.
Tình huống hiện tại của nàng cũng không được, bị bắt tới đây đã mười mấy ngày, trước khi bị bắt tới còn bị người đánh bị thương, thương thế đến nay còn chưa khôi phục, tuy rằng trong khoảng thời gian này Liễu Khí Đế tạm thời chưa làm gì nàng, nhưng nàng biết mình sẽ phải đối mặt với kết cục gì.
Nhưng tất cả những chuyện này, nàng cũng không trách Từ Khuyết, lúc trước Từ Khuyết bị đuổi giết, nàng cùng nha hoàn Tiểu Như vẫn giữ bí mật, chưa bao giờ dám để lộ với người khác là các nàng từng biết Từ Khuyết.
Mãi đến sau này khi Từ Khuyết cùng Tạc Thiên Bang danh chấn tứ phương, các nàng cũng không dựa vào đó mà cùng Hòa Phong Thương Hội mưu đoạt tạo hóa, mãi đến một ngày các nàng tham gia bí cảnh thử luyện, muốn tìm một ít tài liệu quý giá mang về thương hội đấu giá, để thương hội tăng cường một ít nội tình cùng tiếng tăm.
Nhưng trong bí cảnh luôn có nguy hiểm, nguy hiểm nhất thường thường là xuất phát từ những người cùng tham gia bí cảnh thí luyện.
Các nàng tìm được một cái thiên tài địa bảo quý giá, kết quả là bị người đuổi giết, cuối cùng rơi vào cảnh cùng đường mạt lộ, Phong Lan Vũ mới không thể không nói nàng có quen biết Từ Khuyết, do đó thành công doạ dẫm người truy sát, trở về từ cõi chết.
Nhưng bí mật này vừa nói ra, nhất định không giấu được, nhiều người nhiều miệng, nàng còn chưa kịp rời khỏi bí cảnh, đã bị người của Khí Tông bên trong bí cảnh bắt sống, trực tiếp mang tới Huyền Ất Tiên Vực.
Vì thế đối mặt với tình huống này, ngoại trừ nàng tự nhận là xui xẻo, cũng không dám trách tội bất luận người nào.
Nếu như nàng không nói ra chuyện quen biết Từ Khuyết, nàng cũng sẽ bị người khác giết, cướp mất thiên tài địa bảo, nhưng nói ra chuyện này, lại bị Khí Tông người bắt được, chuyện này thực sự là tình cảnh không thể làm gì.
- Ha ha, như thế nào, Từ Khuyết, tiểu tiện nhân này lớn lên xinh xắn như vậy, ngươi khẳng định là có ý tứ với nàng chứ? Đáng tiếc đáng tiếc, bây giờ hai người các ngươi đều rơi vào ta tay, nhất định là hữu duyên không phận rồi.
Lúc này, Liễu Khí Đế nhìn chằm chằm Từ Khuyết, trêu chọc nói.
Nhưng mười mấy tên tu sĩ Khí Tông ở xung quanh Từ Khuyết, kể cả ba vị Khí Đế, tất cả đều tỏ vẻ kinh hoảng, bọn họ biết lúc này Liễu Khí Đế thật sự sắp xong đời rồi.
Tất cả mọi người đều dùng khóe mắt liếc qua vẻ mặt biến hoa trước sau của Mạc Quân Thần, dù y ẩn dấu khí tức tu vi, nhưng gương mặt âm trầm như mực kia khiến trong lòng mọi người run rẩy, sống lưng lạnh toát.
Cùng lúc đó, Phong Lan Vũ nghe lời Liễu Khí Đế nói, cũng cả người run lên, sắc mặt trắng xám, căm tức nhìn Liễu Khí Đế nói:
- Ngươi đường đường là một vị Khí Đế của Khí Tông, hành động lại đê tiện hạ lưu như vậy, ngươi không xứng làm Khí Đế, có giỏi thì giết ta đi.
- Giết ngươi? Ha ha, yên tâm, chờ ta ở trước mặt tiểu súc sinh họ Từ kia triển khai ra hùng phong xong, tự nhiên sẽ giết ngươi!
Liễu Khí Đế lạnh lẽo nở nụ cười, một tay kéo lưng quần của mình, một tay kéo xiêm y Phong Lan Vũ, chuẩn bị muốn xé rách.
- Đồ vô sỉ. . .
Thấy thế, Mạc Quân Thần rốt cục cũng không nhẫn nhịn được nữa, thấp giọng mắng một tiếng, chuẩn bị muốn ra tay.
- Mạc hộ pháp, đừng gấp mà, chờ chút đã.
Nhưng Từ Khuyết lại đưa tay ngăn cản Mạc Quân Thần, trên khuôn mặt là ý cười cân nhắc.
Mạc Quân Thần thoáng choáng váng:
- Từ bang chủ, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ muốn nhìn y hành hung?
Từ Khuyết khẽ lắc đầu, cười không nói.
Cùng lúc đó, Liễu Khí Đế đã vô cùng càn rỡ, tiêng cười điên cuồng, trong đầu y đã tưởng tượng ra một hình ảnh, ở trước mặt Từ Khuyết, ở trước mặt nhiều người như vậy, xé xiêm y Phong Lan Vũ thành mảnh vỡ, sau đó ở trước mặt mọi người hành hung.
Vừa nghĩ tới đó, Liễu Khí Đế liền cảm thấy càng kích thích cùng xao động, khí huyết trong cơ thể sôi trào.
Y kéo lưng quần, quần trực tiếp rơi trên đất.
Nhưng trong khoảnh khắc này, toàn trường vắng lặng một cách chết chóc, tất cả mọi người đều mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn hạ thân y.
Liễu Khí Đế cũng ý thức được có gì đó không đúng, hơi cúi đầu vừa nhìn, cả khuôn mặt trong nháy mắt sưng thành màu gan heo.
Không có phản ứng?
Chuyện này. . . vật nhỏ này lại không có phản ứng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận