Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1629: Đắc Ý Cái Rắm

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!"
Có tu sĩ không cam lòng hô to: "Chẳng lẽ hôm nay, chúng ta nhất định phải chết dưới tay tên ma đầu kia sao?"
"E rằng thiếu niên kia cũng sẽ chết ở chỗ này."
Có người thở dài một hơi, không khỏi giương mắt nhìn về phía Husky cùng Đoạn Cửu Đức, thấy hai tên kia vẫn trấn định đứng trên nóc nhà, bọn họ lập tức ngây ngẩn cả người.
"Vì sao Uy Vũ Vương cùng Đoạn Cửu Đức tiền bối không trợ giúp thiếu niên kia một chút? Nếu bọn hắn đồng thời xuất thủ, có lẽ còn có chút cơ hội a!"
Tiếng nghị luận bên dưới tiến vào tai Hải Triều, tựa như âm phù êm tai, mặc dù đám tán tu kia rất phế, nhưng nhãn quang lại không tệ.
Hải Triều khôi phục trạng thái cường thịnh, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn thẳng Từ Khuyết: "Tiểu tử, ngươi vẫn cảm thấy mình có cơ hội sao?"
"Sao? Không có cơ hội, ngươi muốn bồi ta đi leo núi?"
Từ Khuyết cười lạnh, lần nữa vung nắm đấm đấm tới!
"Oanh!"
Một quyền đắc thủ.
Hải Triều lần nữa bay ra ngoài, bất quá giờ khắc này, khí tức Từ Khuyết cũng giảm bớt không ít.
Sưu!
Hắn vung tay lên, trực tiếp lấy ra một thanh hắc côn.
"Thứ kia là. . ."
Có người nhận ra tiểu hắc côn trong tay Từ Khuyết.
"Không sai, chính là nó, lúc trước ở Định Hạc Thành, Từ thiếu hiệp từng dùng nó oanh sát Tiên Tôn, nhất kích tất sát!"
"Nhất kích oanh sát Tiên Tôn? Thật hay đùa thế?"
"Đương nhiên là thật, chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua sự tích của Từ thiếu hiệp ở Định Hạc Thành?"
"Nói như vậy, nhóm chúng ta vẫn còn hy vọng?"
"Đương nhiên! Ta tin tưởng Từ thiếu hiệp!" Người kia vô cùng có lòng tin gật đầu.
Oanh!
Cùng lúc đó, Hải Triều lần nữa mượn nhờ huyết trì khôi phục thương thế, khí tức cũng vững vàng tăng lên một chút.
Thậm chí giờ khắc này, thân thể khô gầy tựa hồ cũng khôi phục lại một chút, cái đầu lưa thưa tóc mọc ra vài sợ đen, mơ hồ còn có mùi thơm, hẳn là dùng Rejoice. . .
"Tiểu tử, bản tọa có được huyết trì, bất tử bất diệt! Ngươi có thể làm gì bản tọa?!"
Hải Triều cười to, thế nhưng trong lòng lão lại oán hận Từ Khuyết không gì sánh được.
Hai lần mượn nhờ huyết trì khôi phục, e rằng lại phải bổ sung mấy vạn sinh mệnh.
Thế nhưng hiện tại ông ta căn bản không quan tâm những chuyện này, ông ta chỉ muốn nhanh chóng giết tên tiểu tử trước mặt đi.
Sau đó lại hiến tế toàn bộ tu sĩ Hải Lâm Thành.
Ông ta nhất định có thể bước vào Tiên Đế!
Có huyết trì liên tục cung cấp năng lượng, mặc kệ tên tiểu tử kia có bao nhiêu thủ đoạn, cuối cùng cũng sẽ chế ở trong tay mình, trở thành một bộ phận của huyết trì.
Đám người bị bắt ở xung quanh, trong lòng đã lạnh hơn phân nửa.
Thật sự có loại bí thuật này sao?
Huyết trì không cạn, thần hồn bất diệt!
Nếu quả thật là như thế, chỉ sợ ngay cả Từ thiếu hiệp có được siêu cấp bảo vật, cũng phải bại trận đi?
Đó là còn chưa nói đến bảo vật có thể oanh sát Tiên Tôn, chỉ sợ tiêu hao cũng sẽ cực kì khủng bố.
Nếu không thể nhất kích tất sát, Từ thiếu hiệp biết làm như thế nào?
Giờ khắc này, bóng ma tuyệt vọng quanh quẩn ở trong lòng mọi người.
Đám quần chúng ăn dưa nghĩ như thế nào, Từ Khuyết không quan tâm.
Hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt tiểu hắc côn trong tay, thản nhiên nói ra: "Thật sao?"
Giờ khắc này, Hải Triều cũng chăm chú nhìn hắc côn trong tay Từ Khuyết, bởi vì thanh hắc côn kia, tỏa ra một loại khí tức khiến ông ta cũng phải kiêng kị!
Đến cùng là bảo vật gì?
Năm đó ông ta tiếp nhận quyền chưởng khống Hải Lâm Thành từ trong tay phụ thân, cũng không cảm nhận được loại khí tức như thế.
Chẳng lẽ hắc côn trong tay hắn, còn cường đại hơn pháp bảo bản mệnh của mình hay sao?
Nghĩ đến đây, Hải Triều càng hưng phấn hơn.
Xem ra hôm nay ông ta không chỉ chứng đạo Tiên Đế, mà còn thu được một món chí bảo cực phẩm.
"Tiểu tử, nếu ngươi muốn dựa vào bảo vật trong tay, bản tọa có thể nói cho ngươi biết, đừng vọng tưởng!"
"Nếu ngươi dâng bảo vật kia lên, có lẽ bản tọa sẽ cân nhắc tha ngươi một mạng!"
Suy nghĩ của Hải Triều giống như đám người bên dưới, mặc kệ pháp bảo kia cường đại đến cỡ nào, chỉ cần tránh thoát một kích, tên tiểu tử kia liền không thể nhảy nhót được nữa.
"Nói xong chưa?" Vừa dứt lời, Từ Khuyết liền lắc tay thu hồi tiểu hắc côn.
Tuy tiểu hắc côn có thể đánh bất tỉnh bất kỳ đối thủ nào, thế nhưng nó coi trọng xuất kỳ bất ý.
Vừa rồi mình đã thí nghiệm qua, phương diện tốc độ rất khó áp chế đối phương, Phân Thân cũng không kịp thi triển, cho nên xuất kỳ bất ý là không thể nào, chỉ có thể tìm cách khác.
"Thu lại? Vậy ngươi dựa vào cái gì đánh với bản tọa?"
Hải Triều thấy thế lần nữa trào phúng.
"Ngươi căn bản không biết thực lực của ta như thế nào."
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, sát khí bỗng nhiên quét sạch ra, toàn bộ hư không bắt đầu vặn vẹo.
Ầm!
Hắn vọt thẳng về phía trước, khí thế ngập trời, đấm ra một quyền.
"Sâu kiến không biết sống chết!"
Hải Triều hừ lạnh một tiếng, đồng thời xuất thủ.
Hai người lần nữa chiến thành một đoàn.
Cùng lúc đó.
Hải Triều đột nhiên cảm ứng được trên người Từ Khuyết, có một cỗ khí tức kinh khủng đang chậm rãi ngưng tụ.
Đám người quan chiến bên dưới cũng một mặt kinh dị nhìn về phía Từ Khuyết.
"Cỗ khí thế này, cường đại đến cỡ nào?!"
"Nếu các ngươi nói Từ thiếu hiệp là một vị Tiên Tôn, hiện tại ta đều tin."
Đám người cũng không bị mù.
Mặc dù thiếu niên chỉ là Đại La Kim Tiên, nhưng chiến lực lại đạt đến cấp bậc Tiên Tôn, có thể thấy thiên phú kinh khủng đến cỡ nào.
Đáng tiếc!
Nếu như không có huyết trì, bọn họ tin tưởng, Hải Triều căn bản không phải đối thủ của Từ Khuyết.
Nhưng thế giới tu tiên chính là tàn khốc như vậy.
Nhược nhục cường thực! Cường giả vi tôn!
Cho dù hiện tại Hải Triều muốn lấy mạng bọn họ, nhưng bọn họ cảm thấy, hai người chiến một trận, phần thắng của Hải Triều vẫn lớn hơn.
Thời điểm Hải Triều cảm ứng được cỗ khí thế kia, không khỏi lui lại mấy bước.
"Tiểu tử, bản tọa công nhận thực lực của ngươi, nếu ngươi nguyện ý, bản tọa đồng ý thu ngươi làm quan môn đệ tử! Đợi bản tọa thành công chứng đạo Tiên Đế, ngươi chính là Tiên Đế thân truyền! Có thể dùng thân phận Đế Tử tung hoành Tiên Nguyên Châu!"
Hải Triều không phải e ngại, mà là thật nhìn trúng thực lực của Từ Khuyết.
Đám người nghe vậy đều giật mình, nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
Lấy thiên phú kinh khủng của Từ Khuyết, cho dù là Tiên Đế, cũng sẽ xem trọng vài phần, huống hồ Hải Triều còn chưa trở thành Tiên Đế?
Hơn nữa Hải Triều đã nói, chỉ cần hắn đồng ý, liền có thể trở thành Đế Tử.
Trở thành người chói mắt nhất trong thế hệ trẻ tuổi.
E rằng cũng chỉ có Vũ Nhu tiên tử, mới có thể sánh được đi?
Dụ hoặc như thế. . .
Nếu đổi thành bọn họ, chỉ sợ không cách nào cự tuyệt.
Đặc biệt là hiện tại Từ Khuyết đã ở vào thế yếu, chỉ cần đồng ý, hắn không chỉ có thể giữ được tính mạng, mà còn có thể trở thành Tiên Đế thân truyền.
Cho nên, tất cả mọi người cảm thấy, hy vọng của bọn họ đã triệt để diệt tuyệt.
Thế nhưng bọn họ không có để ý tới.
Thời điểm Hải Triều mở miệng nói nhảm, trên tay Từ Khuyết đã xuất hiện sáu loại hỏa diễm khác nhau.
Mà cỗ khí tức nguy hiểm vừa rồi, chính là bắt nguồn từ đó.
Bất quá, mặc dù cỗ khí tức kia cực kì khủng bố, nhưng cũng không thể tạo thành bao nhiêu tổn thương cho Hải Triều.
Thấy Từ Khuyết vẫn không dừng lại, Hải Triều triệt để nổi giận.
Mình đã hạ tư thái cho hắn cơ hội, thiếu niên kia thế mà lại không biết trân quý.
"Đã ngươi không biết tốt xấu, vậy cũng đừng trách bản tọa hạ thủ vô tình!"
Giờ phút này, các loại dị hỏa trong tay Từ Khuyết đã hóa thành một đóa hỏa liên quỷ dị, bên trong tràn ngập túc sát chi ý, cường thế hơn lúc trước mấy phần.
"Từ thiếu hiệp, sợ là muốn quyết chiến với Hải Triều đến cùng." Một tên tu sĩ thấp giọng cảm khái.
"Đây là muốn đặt mình vào nguy hiểm, mưu cầu đường lui cho chúng ta sao?"
"Chúng ta có tài đức gì! Có thể khiến Từ thiếu hiệp. . ." Nói xong, y không khỏi nức nở: "Từ thiếu hiệp! Ngài vĩnh viễn sống ở trong lòng chúng ta!"
"Sống em gái ngươi, không biết nói chuyện liền ngậm miệng!" Nhưng mà lúc này, Từ Khuyết đột nhiên quay đầu mắng, ném hỏa liên trong tay ra.
Hỏa liên không hướng về bất kỳ kẻ nào, mà là trực chỉ huyết trì ở giữa Hải Lâm Thành.
"Không!!!"
Lúc này Hải Triều mới phản ứng kịp, lập tức biến sắc, hoảng sợ quát.
"Oanh!"
Một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, huyết trì phương viên trăm dặm trong nháy mắt bạo tạc, toàn bộ huyết dịch điên cuồng bốc hơi. . .
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, huyết trì triệt để khô cạn, chỉ để lại một hố sâu.
"Lạch cạch!"
Lúc này, Từ Khuyết lao tới, cung tay, trực tiếp đánh thẳng vào mặt Hải Triều đang thất thần, giễu giễu nói: "Còn đắc ý không? Hả? Một cái huyết trì nát, ngươi đắc ý cái rắm, hiện tại chúng ta hảo hảo đánh một trận?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận