Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 970: Đổng Tiểu Thư, Chúng Ta Đi

Vài... vài phút sờ chết?
Tên này, lại còn nói vài phút sẽ sờ chết Đổng gia Tam đương gia?
Tất cả mọi người ở đây đều trợn to hai mắt, khó có thể tin, tỏ rõ vẻ kinh sợ.
Chuyện này thực sự là quá điên cuồng, ngay ở trước mặt Tam đương gia giết Lục Châu Hà, không lưu tình một chút nào, trực tiếp xúc phạm cấm kỵ của Đổng gia trước, bây giờ lại nói lời khiêu khích, quả thực chính là đang tìm cái chết.
- Ngươi... thật là to gan!
Đổng gia Lão Tam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, đằng đằng sát khí, hiển nhiên là đã thật sự nổi giận.
y thưởng thức Từ Khuyết, nhưng cuối cùng vẫn là lấy tư thái của trưởng bối để nhìn, bây giờ Từ Khuyết lại không thèm nhìn y, trực tiếp giết Lục Châu Hà, hoàn toàn không phải là một vãn bối biết nghe lời, chuyện này lập tức liền để cho ấn tượng của y đối với Từ Khuyết giảm mạnh.
- Gan của ta có lớn hay không, mắc mớ gì tới ngươi, mau tránh ra, xem ở trên phần Đổng tiểu thư, ta sẽ không so đo với ngươi.
Lúc này, Từ Khuyết tỏ vẻ ngạo nghễ nói, giống như là một mỹ nam tử cuồng ngạo.
Trước đây hắn biết điều tham gia tiệc rượu, chính là vì có thể vẹn toàn lấy được hoa lộ vạn năm.
Bây giờ nếu như hoa lộ vạn năm đã tới tay, vậy còn cần biết điều làm cái rắm gì nữa.
Liền theo thực lực mà nói, dù cho Đổng gia thật sự có Tiên Nhân Cảnh, Từ Khuyết cũng không sợ một chút nào, dù sao có Thần Hành Độn Tẩu Phù ở trong tay, ta có thiên hạ!
Coi như là đánh không lại, lão tử trang bức xong liền chạy, các ngươi có thể làm gì được ta?
- Làm càn!
Trong nháy mắt Đổng gia Tam đương gia gầm lên một tiếng, cánh tay kim loại hóa, bỗng nhiên vung lên, chưởng phong gào thét mà ra, mạnh mẽ đánh về phía Từ Khuyết.
Vèo!
Lông mày của Từ Khuyết nhíu lại, lần nữa lùi về phía sau một bước, hời hợt né tránh đòn đánh này, lạnh giọng cười nói:
- Đổng lão tam, ta khuyên ngươi chớ quá mức, lại ra tay một lần nữa thì đừng trách ta cho nổ toàn bộ Đổng gia của ngươi. Cùng lắm sau này ta sẽ phụ trách nuôi Đổng tiểu thư!
Lời này vừa nói ra, Đổng gia Tam đương gia lập tức ngẩn ra, có chút ngây người.
Không biết là cảm thấy kinh ngạc đối với lời nói của Từ Khuyết, hay là cảm thấy ngơ ngác đối với việc hắn lại một lần nữa né tránh được sát chiêu, hoặc là cả hai chuyện.
Một người trẻ tuổi có thể dễ dàng né tránh hai lần công kích của y, kẻ ngu cũng nhìn ra được là người trẻ tuổi này không hề tầm thường.
Đổng tiểu thư ở bên cạnh thì lại đỏ cả mặt, vừa vội vừa tức, giẫm bàn chân nhỏ nói:
- Ngươi... ngươi nói bậy nói bạ cái gì thế, ai muốn ngươi nuôi.
- Há, không cần nuôi lại càng tốt hơn, dù sao ta cũng chỉ tùy tiện nói một chút.
Từ Khuyết lúc này nhún nhún vai.
- Ngươi...
Khuôn mặt nhỏ của Đổng gia tiểu thư lập tức kéo căng, xoay người nhìn về phía Đổng gia Tam đương gia, gắt giọng:
- Tam thúc, ngươi quản người này đi.
- Ta đương nhiên phải xen vào!
Đổng gia Tam đương gia lúc này tỉnh táo lại, cổ họng chấn động, căm tức nhìn Từ Khuyết:
- Tiểu bối, ngươi thật là to gan, Lâm nhi chính là thiên kim đại tiểu thư của Đổng gia ta, há lại cho phép ngươi tùy tiện nói một chút!
- Tùy tiện nói một chút cũng không được sao?
Từ Khuyết nhíu nhíu mày nói.
- Không được!
Đổng gia tiểu thư cùng Đổng gia Lão Tam trăm miệng một lời nói.
Đổng tiểu thư đây rõ ràng là cảm thấy vừa thẹn vừa giận, không lý do gì mà một nữ tử trong sạch, lại bị trêu chọc nhiều lần, bây giờ còn bị ngay ở trước mặt nhiều người như vậy, nói cái gì mà phải nuôi nàng, làm cho nàng làm sao hạ xuống đài được.
- Tiểu bối.
Lúc này, Đổng gia Lão Tam trầm giọng nói:
- Lời đã nói ra giống như nước đã đổ đi, ngày hôm nay dù như thế nào, ngươi cũng phải theo Đổng gia ta làm rõ việc này.
- Hả?
Từ Khuyết lập tức sững sờ:
- Có ý gì?
- Còn có ý gì nữa? Ngươi vừa mới nói là phải nuôi Lâm nhi, bây giờ đã muốn đổi ý rồi sao?
Con ngươi của Đổng lão tam lúc này trừng lớn, tức giận hung hăng nói.
Trong chốc lát, tất cả mọi người ở đây đều há hốc mồm.
CMN!
Chuyện quỷ gì thế này?
Chuyện đều đã làm đến một bước này, vị Đổng gia Tam đương gia lại còn muốn gả Đổng gia tiểu thư cho Từ Khuyết?
CMN, đây là phát điên rồi à? Thế gian này còn có chuyện tốt như thế sao? Trên trời rơi xuống đĩa bánh hay sao?
Kể cả Từ Khuyết và Đổng gia tiểu thư ở bên trong, đều tỏ vẻ ngơ ngác sững sờ ở tại chỗ.
Từ Khuyết là vạn vạn không nghĩ tới, chính mình cũng đã biểu hiện rất ác liệt rất trang bức, kết quả là chuyện vẫn còn có thể phát triển đến một bước này.
Người nhà họ Đổng này đến cùng là muốn gả con gái đi cỡ nào?
Nhưng mà nhìn qua, nàng cũng không giống như là loại người không ai thèm lấy kia.
Chẳng lẽ...
Từ Khuyết tựa hồ nghĩ tới điều gì, mặt lập tức biến sắc, nghiêm nghị nhìn về phía Đổng lão tam hỏi:
- Đổng lão tam... À không, Đổng thúc thúc, vừa rồi ta có chỗ nào đắc tội, mong được tha thứ.
- Ồ? Thái độ này, ngược lại cũng không tệ.
Đổng lão tam đối với thái độ chuyển biến nhanh chóng này của Từ Khuyết, có chút kinh ngạc, lập tức có nhiều thâm ý nở nụ cười.
- Vậy chúng ta cũng giấu diếm nữa, trực tiếp nói trắng ra đi, ngươi đàng hoàng nói cho ta, vị đại tiểu thư này của các ngươi, có phải là có bệnh tật gì không muốn để cho ai biết không?
Từ Khuyết lộ ra vẻ vô cùng thần bí hỏi, nhưng tiếng nói vẫn bị mọi người ở đây nghe được.
Tất cả mọi người lập tức trừng to mắt, vấn đề này là có ý tứ gì?
Đổng lão tam cũng ngẩn ra, lập tức căm tức nói:
- Tiểu bối, ngươi chớ quá mức, Lâm nhi nhà ta làm sao có khả năng có bệnh tật gì? Nàng cực kỳ khỏe mạnh!
Đổng gia tiểu thư cũng tức điên, đứng ở một bên, từ lâu đã không còn loại hờ hững lúc trước nữa, trái lại đỏ cả mặt nhìn Từ Khuyết, nghiến răng nghiến lợi.
- Được, vậy ta liền rõ ràng rồi.
Từ Khuyết lúc này giơ tay lên.
Trên cổ tay chẳng biết lúc nào có thêm một cái đồng hồ đeo tay, mặt đồng hồ "Đang" một cái bắn lên, đột nhiên bắn ra một vệt sáng, trực tiếp trúng vào một tên thanh niên trẻ đứng ở cao nhất.
Lạch cạch!
Người thanh niên trẻ kia tỏ vẻ ngơ ngác, giống như bị uống say, liên tục lùi lại mấy bước, trực tiếp ngã xuống.
Tất cả mọi người ở đây trợn mắt ngoác mồm, Từ Khuyết đeo lên một cái kính mắt, đeo một cái nơ màu đỏ lên trên cổ.
"Thịch thịch thịch thịch thịch thịch..."
Cùng với một khúc nhạc nền "Thám tử lừng danh Conan" vang lên từ trong máy MP3.
Ánh mắt của Từ Khuyết thâm thúy nhìn về phía Đổng gia Lão Tam, trầm giọng nói:
- Đổng lão tam, ngươi không nên giấu giếm nữa, ta đã biết chân tướng rồi! Ngươi gấp gáp đem Đổng tiểu thư gả đi ra ngoài như vậy, chân tướng chỉ có một!
Vèo!
Nói đến đây, trên con mắt của Từ Khuyết lóe ra một tia sáng trắng, cánh tay bỗng nhiên giơ lên, chỉ về Đổng gia tiểu thư, lớn tiếng nói:
- Đổng gia đại tiểu thư của các ngươi, nhất định là một đại manh muội, nếu không thì chính là nữ trang đại lão, tất cả những thứ này đều là âm mưu!
Bạch!
Trong nháy mắt, toàn trường lặng ngắt như tờ, vắng lặng một cách chết chóc.
Tất cả mọi người lộ ra vẻ ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn Từ Khuyết, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, căn bản không biết là hắn đang làm cái gì, càng không biết hắn đang nói cái gì.
Cái gì đại manh muội?
Cái gì nữ trang đại lão?
Đây đều là có ý gì thế?
Trọng điểm là, ngươi nói chuyện thì nói, làm gì lại dùng ám khí bắn người khác hôn mê?
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết trang bức một lần "Không hiểu ra sao", toàn trường không ai có thể biết, đặc biệt khen thưởng 500 điểm trang bức!
Âm thanh thông báo của hệ thống đột nhiên vang lên.
Khóe miệng của Từ Khuyết lập tức co giật, chuyện này cũng được sao? Hơn nữa chỉ có 500 điểm trang bức? Cho ai đó?
- Tiểu bối, ngươi có ý gì?
Lúc này, Đổng lão tam mở miệng, nhìn kỹ Từ Khuyết.
Tuy rằng y nghe không hiểu ý tứ mấy câu nói này của Từ Khuyết, nhưng cảm giác được, đây cũng không phải là lời nói gì tốt.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Có ý gì không quan trọng, quan trọng chính là thành ý, người của Tạc Thiên Bang ta, đã có lúc nào thiếu nữ nhân? Chính ngươi đi ra bên ngoài hỏi thăm một chút, nữ nhân muốn gả cho Vương Đại Chùy ta, xếp hàng có thể quấn quanh Thái Kim đại lục bao nhiêu vòng?
Thế nhưng, Vương Đại Chùy ta một đời lưu lạc, từ lâu đã luyện thành một trái tim kiên định, đối với tất cả sắc đẹp đều có thể thờ ơ không động lòng, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Bây giờ các ngươi lại nói phải gả Đổng gia đại tiểu thư cho ta, nếu như ta đồng ý, không chỉ là không công bằng đối với nàng, mà còn sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm mà ta đã nỗ lực tu luyện nhiều năm qua.
Từ Khuyết nói ra một chuỗi dài, lập tức làm bọn người ở đây kinh hãi.
Liền ngay cả Đổng gia Tam đương gia cũng lộ ra vẻ ngây người, khó có thể tin, Đổng gia ta muốn gả nữ, lại còn có thời điểm bị người chê?
- Được rồi, lời dư thừa ta liền không muốn nói nhiều, Đổng tiểu thư, chúng ta đi thôi.
Lúc này, Từ Khuyết lại đi tới trước mặt Đổng gia tiểu thư.
Đổng gia tiểu thư cũng có chút ngây người, trong lúc nhất thời còn không kịp phản ứng lại, ngạc nhiên nói:
- Đi... đi đâu?
Từ Khuyết đàng hoàng trịnh trọng đáp:
- Đi động phòng, ngươi yên tâm, ta chỉ cọ xát ở bên ngoài, bảo đảm sẽ không đi vào. Ta muốn chứng minh cho bọn họ xem, đạo tâm của ta ổn đến số một, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận