Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 592: Vô Đề

Đối mặt nhiều kẻ ra vẻ đạo mạo quở trách như vậy, lão giả Cung gia ạch gia đều có vẻ mặt âm trầm, đằng đằng sát khí, giận không thể nói.
Đầu tiên là bị Khương Ly Mộc lừa một cú, đến hiện tại đám tu sĩ này còn chạy tới nói cứu người duy trì chính nghĩa, thực ra chỉ là giả nhân giả nghĩa muốn đánh cướp, đổi lại là người khác gặp tình cảnh này cũng phải tức đến nổ phổi.
- Đám các ngươi chán sống rồi sao?
Cung gia lão giả Cung Hoa Bình gào thét, uy thế khủng bố trong nháy mắt hóa thành cơn lốc tràn ra.
Đám tu sĩ từ trong thành chạy đến, đa số đều là đám gà mờ, muốn đến đục nước béo cò.
Cung Hoa Bình hống một tiếng, ẩn chứa vô thượng thần uy của Luyện Hư kỳ, làm một đám người ngã xuống đất, khiến trên mặt bọn họ không còn giọt máu.
Những kẻ còn có thể đứng yên, là mấy tên Anến kỳ cùng cường giả Luyện Hư kỳ.
Vèo!
Đúng lúc này, trên không trung mười mấy đạo lưu quang xẹt qua, phá không bay tới đây.
Đám tu sĩ còn đang chuẩn bị muốn ra tay tiêu diệt lão giả Cung gia và Bạch gia, lúc này sắc mặt kịch biến.
- Không ổn, mau lui lại!
- Chết tiệt, tại sao người của ba đại gia tộc lại đến nhanh như vậy!
- Tất cả đều là Luyện Hư kỳ, trời ạ!
Mười mấy đạo lưu quang này còn chưa rơi xuống đất, một cỗ khí thế kinh thiên động địa đã giáng xuống, khiến một đám người tạm thời tập hợp lại này bị dọa sợ muốn chạy vội.
Thậm chí là những thiên tài Anh Biến kỳ hay cường giả Luyện Hư kỳ trong đám người, cũng nhanh chóng xoay người đi, phóng về phía cửa thành như muốn thoát thân.
- Hừ, một đám đạo chích, chạy đi đâu?
Trên bầu trời truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Say đó một quang kiếm to lớn từ trên trời giáng xuống, thân kiếm là do lôi đình ngưng tụ, đột nhiên chém xuống đám người.
Ầm ầm!
Lôi đình quang kiếm bỗng nhiên nổ tung, biến thành từng đạo hồ quang, sức mạnh cuồng bạo xé đám người thành từng mảnh, trong khoảnh khắc chôn vùi vô số người.
- Cửu Tiêu Lôi Ảnh Kiếm?
- Đây không phải là tuyệt kỹ thành danh của Khương gia đại trưởng lão Khương Ngọc Thụ sao? Dựa vào, tại sao ông ta cũng tới?
- Chạy mau!
Lúc này, vài tên cường giả Luyện Hư kỳ trong đám tu sĩ từ trong thành đi ra đều tỏ vẻ sợ hãi, nhanh chóng lắc mình phóng về phía trong thành.
Mà những người còn lại đã mất mạng từ lâu trong vụ nổ vừa rồi, ngay một giọt máu cũng không lưu lại, hoàn toàn biến mất trên cõi đời này.
Ầm!
Lúc này, mười mấy bóng người trên không trung đã rơi xuống đất, xuất hiện trước mặt đám gia nhân Cung gia và Bạch gia.
Cung Hoa Bình và lão giả Bạch gia dẫn người tới đón, bởi vì trong mười mấy người này, cũng có cường giả của hai nhà bọn họ.
Hiển nhiên, mười mấy người này chính là cường giả Luyện Hư kỳ của ba đại gia tộc trấn thủ gần thành, sau khi nhận được Truyền Âm Phù, liền lập tức chạy tới.
Khiến mấy người bất ngờ chính là, Khương gia đại trưởng lão Khương Ngọc Thụ cũng ở gần đây, hơn nữa còn tự mình đến.
- Thần vật đâu?
Mười mấy người vừa hạ xuống đất, không hề phí lời, vội vàng mở miệng hỏi.
Lão giả Cung gia và Bạch gia lập tức đưa mắt quét về phía người nhà họ Khương, vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Thần vật thì phải hỏi Khương gia xem rốt cuộc muốn làm gì?
- Xảy ra chuyện gì?
Những cường giả Cung gia cùng Bạcgia tới để hộ bảo đồng thời cau mày.
Đám cường giả Khương gia cũng ngẩn ra, lạnh lùng nói:
- Các ngươi có ý gì?
- Ha ha, có ý gì, các ngươi đang giả bộ vô tội sao?
Cung Hoa Bình nhất thời cười lạnh, tỏ vẻ xem thường.
- Cung Hoa Bình, bớt ở chỗ này tỏ vẻ đi, rốt cuộc thần vật đang ở đâu?"
Lúc này, Khương Ngọc Thụ trầm giọng hỏi.
Sau đó ông ta đánh giá bốn phía, rồi cau mày nói:
- Khương Ly Mộc đâu, không phải đi cùng với các ngươi sao?
Cung Hoa Bình cùng lão giả Bạch gia vừa nghe câu hỏi này, lập tức nổi khùng.
- Khương Ngọc Thụ, việc đã đến nước này, ngươi còn ở chỗ này giả bộ hồ đồ?
Cung Hoa Bình căm tức nói.
Lão giả Bạch gia cũng hừ lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ bất thiện nói:
- Ngươi dám nói, ngươi không biết lão già Khương Ly Mộc kia đã cướp thần vật đi sao?
- Cái gì?
Trong nháy mắt, kể cả Khương Ngọc Thụ, hơn mười cường giả Luyện Hư kỳ đều đồng thời biến sắc.
Người của Cung gia và Bạch gia tức giận nhất, hầu như không cần mở miệng, mười mấy người lập tức vây quanh đám người Khương Ngọc Thụ lại.
Dù sao đây là thần vật ba nhà liên thủ mua lại, bây giờ lại bị người nhà họ Khương độc chiếm cướp đi, như thế thì thiên lý ở đâu?
- Không thể nào, sao Khương Ly Mộc có thể làm ra chuyện như vậy?
Khương Ngọc Thụ cau mày, lắc đầu nói.
Nhưng không ai biết, lúc này trong lòng Khương Ngọc Thụ lại đang thầm vui, lão ngoan cố Khương Ly Mộc này làm rất hay.
- A, Khương Ngọc Thụ, đây là Khương gia các ngươi muốn khai chiến cùng Cung gia và Bạch gia sao?
Cung Hoa Bình cười lạnh nói.
Khương Ngọc Thụ vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói:
- Sự tình còn chưa rõ ràng, các ngươi đã vội vã định tội cho Khương gia như thế, ta nghĩ chính là các ngươi muốn kiếm cớ để khai chiến thì có.
- Mẹ nhà ngươi!
Cung Hoa Bình lập tức chửi ầm lên.
Từ này đến giờ, ông ta đã kìm nén nỗi giận trong bụng, thế mà lúc này lại thấy Khương Ngọc Thụ có thái độ này, Cung Hoa Bình lập tức bạo phát.
Dù cho Khương Ngọc Thụ trước mắt này là Khương gia đại trưởng lão, thực lực vô cùng kinh người, nhưng Cung Hoa Bình cũng không thể nhịn được, dù sao chuyện này liên quan đến thần vật.
Bạch gia lão giả cũng lạnh lùng nói:
- Sự tình đã rõ ràng, Khương Ly Mộc trăm phương ngàn kế muốn độc chiếm thần vật, hiện tại lại chạy trốn, nếu Khương gia các ngươi không cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, Bạch gia ta nhất định không chết không thôi.
Lời này vừa nói ra, đám cường giả Luyện Hư kỳ của Cung gia và Bạch gia, lập tức toả ra sát khí mãnh liệt.
Vẻ mặt Khương Ngọc Thụ biến hóa, ánh mắt lấp loé tia sáng lạnh lẽo.
Ông ta từ Truyền Âm Phù đã hiểu được chỗ thần kỳ của thần vật ấy, vì thế khi vừa nghe thấy Khương Ly Mộc đã cướp đi thần vật, trong lòng hắn rất tán thưởng.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu bởi vì thần vật này mà khai chiến với Cung gia cùng Bạch gia, ngược lại cái được không đủ bù cái mất.
Khương gia hiện tại còn đang phát triển, không chịu nổi trận đại chiến này, hơn nữa khi ba đại gia tộc khai chiến, thì ba bên đều sẽ bị hao tổn, ảnh hưởng tới địa vị của bọn họ ở Đông Hoang.
- Yên tâm, chỉ là một thần vật, Khương gia còn không đến mức phải độc chiếm. Bọn ngươi chờ ở đây một lát, ta dùng Truyền Âm Phù hỏi rõ Khương Ly Mộc rồi kêu y lại đây giải thích với các ngươi. Còn Cung Hoa Bình, vừa nãy ngươi mắng ta, ta sẽ từ từ tính với ngươi.
Cuối cùng sau một hồi cân nhắc, Khương Ngọc Thụ vẫn tạm thời nhượng bộ, chuẩn bị gọi Khương Ly Mộc trở về.
Nếu như thần vật ở trên người Khương Ly Mộc, vậy khẳng định phải lấy ra, để người của ba nhà cùng sử dụng, với tình hình hiện nay, đây chính là kết cục tốt đẹp nhất với tất cả mọi người.
Còn về việc sau này, thế thì không chắc rồi.
...
...
Cùng lúc đó, Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng cùng Husky, đã rời xa tòa thành kia từ lâu.
Chân tướng mọi việc hắn đều kể lại cho Liễu Tĩnh Ngưng và Husky trên đường đi.
Một người một chó nghe xong, lập tức há hốc mồm.
Hiện tại bọn họ mới biết, lúc đó Từ Khuyết lấy ra thần vật, chính là vật đã thuận tiện đoạt lại từ tay Khương Ly Mộc, hơn nữa toàn bộ quá trình không có ai phát hiện, thậm chí ngay cả Khương Ly Mộc là người trong cuộc cũng không biết.
Trời ạ, thủ đoạn của tên tiểu tử này không khỏi quá mạnh rồi?
Liễu Tĩnh Ngưng ngơ ngác nhìn Từ Khuyết, nàng không biết phải nói gì.
- Tiểu tử, theo như lời ngươi nói, lão giả Khương gia kia chẳng phải là chết chắc rồi sao?
Husky hỏi.
- Chết là khẳng định, nhưng chuyện ta quan tâm là, ba đại gia tộc có thể đánh nhau hay không.
Từ Khuyết nụ cười nhạt nhòa.
Liễu Tĩnh Ngưng không nói gì, chỉ im lặng nhìn Từ Khuyết, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp.
Từ Khuyết dở thủ đoạn như thế, nếu ba đại gia tộc thật sự khai chiến, đối với Đông Hoang thì đây sẽ là một hồi động đất.
Đến lúc đó sinh linh đồ thán là điều không thể tránh được.
Mà tên tiểu tử này làm như thế, đều chỉ vì muốn trợ giúp cho Khương Hồng Nhan, giảm mức độ truy nã của ba đại gia tộc đối với nàng.
Đáng sợ!
Thật đáng sợ! - Tiểu tử, vậy tiếp theo ngươi định làm gì?
Lúc này, Husky mở miệng hỏi.
Hai mắt Từ Khuyết nhìn về phương xa, khóe miệng khẽ cong lên thành một ý cười:
- Tiếp theo, là thời điểm đi tìm Hồng Nhan rồi.
Nói rồi Từ Khuyết lại như cười mà không phải nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng.
Liễu Tĩnh Ngưng lùi về sau một bước, lắc đầu nói:
- Tiểu Khuyết Khuyết, ta đã đáp ứng Hồng Nhan, tuyệt đối sẽ không dẫn ngươi đi tìm nàng.
Từ Khuyết cười nói:
- Yên tâm, ta cũng không để ngươi dẫn đường, tìm người mà thôi, ta có rất nhiều biện pháp.
- Biện pháp gì?
Lông mày Liễu Tĩnh Ngưng nhíu lại, vô cùng hoài nghi.
Từ Khuyết vô cùng tự tin, tháo ra một chiếc giày, cười nhạt nói:
- Đương nhiên là phải dùng tuyệt chiêu Tạc Thiên Bang Thủy Ngư đã từng dùng qua, dùng mũi giày hỏi đường.
Nói rồi Từ Khuyết vung tay lên, tung giày trong tay lên cao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận