Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 907: Thì Ra Hắn Cũng Là Thần Tiên

Bạch!
Trong giây lát, cả căn phòng lặng ngắt như tờ, giống như thời gian bất động vào đúng lúc này.
Lão Thái, Hoàng Thành cùng với Lưu Hiểu Lệ, đều sững sờ ở trên ghế, không nhúc nhích, tỏ vẻ dại ra nhìn Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan ở ngoài cửa.
Bọn họ triệt để bị dọa sợ, đầu óc hỗn loạn tưng bừng, tâm thần rung mạnh.
Vị nữ tử hoàn mỹ này có dung nhan khuynh thế, yểu điệu yêu kiều, nhưng dáng vẻ muôn phương, khí chất đoan trang nhàn nhã, không phải chính là Hằng Nga tiên tử ở trên mặt trăng bị vệ tinh quay chụp được kia sao?
Không phải nói mới vừa hạ xuống ở Thái Sơn sao? Làm sao nhanh như vậy đã đến Thâm Thị rồi?
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, làm sao liền thật sự trở thành nữ nhân của Từ Khuyết?
CMN đây là đang nằm mơ à?
Chẳng lẽ tất cả lời Từ Khuyết nói tới trước đây, tất cả đều là sự thật sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng ba người càng thêm chấn động, dù sao tình cảnh trước mắt, bọn họ nằm mộng cũng nghĩ không tới.
- Hey, làm sao lại có vẻ mặt này, các người không phải đã biết chuyện này rồi sao? Còn không mau gọi chị dâu đi?
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, cười tủm tỉm nắm tay Khương Hồng Nhan, cất bước đi vào bên trong căn phòng.
Bắp thịt trên mặt mấy người Lão Thái trong nháy mắt run lên, khóe miệng hơi co giật.
Chúng ta đúng là đã biết chuyện này.
Nhưng vấn đề là, CMN ai có thể biết được ngươi nói thật cơ chứ?
CMN ai có thể biết được ngươi liền thần tiên đều có thể cua được?
Thực sự là gặp quỷ rồi!
- Chị... Chị dâu, chị khỏe chứ, cái kia... ạch, tôi là Hoàng Thành, là bạn học trung học của Từ Khuyết, lần đầu gặp mặt, cái này...
Hoàng Thành đứng lên, rất là câu nệ tự giới thiệu mình, lập tức bất đắc dĩ nhìn về phía Từ Khuyết, tỏ vẻ khổ sở nói:
- Thật ngại quá, đây là lần thứ nhất tôi nhìn thấy thần tiên đang sống, hơi sốt sắng, cũng không biết nói cái gì.
Lúc này, Lão Thái cũng rất căng thẳng mở miệng nói:
- Chị dâu, tôi... tôi là Lão Thái, bạn học trung học với Từ Khuyết, bây giờ là một đạo diễn, xin chỉ giáo nhiều hơn.
Chỉ có Lưu Hiểu Lệ vẫn sững sờ ở tại chỗ, tỏ vẻ kinh ngạc cùng ngơ ngác.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, lúc sinh thời có thể trong khoảng cách gần nhìn thấy một nữ nhân hoàn mỹ như vậy, dù cho cô cũng thân là nữ nhân, hơn nữa gia thế hiển hách, cho tới bây giờ đều chưa bao giờ cảm thấy mình kém hơn so với những nữ nhân khác, nhưng bây giờ ở trước mặt Khương Hồng Nhan, cô lần đầu tiên cảm thấy được tự ti mặc cảm sâu sắc.
Quá hoàn mỹ rồi! Thật là làm cho người ta nhìn mà than thở!
Trong lòng Lưu Hiểu Lệ ước ao cùng chấn động.
Mà giờ phút này, trước mặt loại bầu không khí quái lạ này, Khương Hồng Nhan vẫn có vẻ rất hờ hững cùng bình tĩnh như trước.
Nàng ngồi ở chỗ đó, vô hình trung cũng đã là một loại khí thế, dù cho đang ăn mặc một bộ quần áo thể thao, cũng có vẻ ung dung hoa quý, khí chất xuất trần.
- Các ngươi không cần câu nệ, ngồi xuống đi.
Khương Hồng Nhan cười nhạt đáp lại.
Hoàng Thành cùng Lão Thái lúc này mới vội nở nụ cười xã giao, ngồi xuống.
Tình huống như thế này bọn họ cũng là thấy lần đầu, sống gần nửa đời người, đúng là không nghĩ tới có một ngày có thể cùng thần tiên ngồi chung một bàn ăn cơm.
- Lão Thái, trước tiên nói chính sự đi, em gái tôi bây giờ đang ở đâu?
Từ Khuyết cũng không có tâm tư tán gẫu chuyện phiếm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Lão Thái ngồi thẳng người, nói:
- Lão Từ, kỳ thực tin tức về em gái cậu là do Lâm tiểu thư hỏi thăm được. Ngày hôm nay hẳn là trường đại học của các cậu kỷ niệm ngày thành lập trường, em gái cậu thu được lời mời, ngày hôm trước cũng đã về nước, Lâm tiểu thư tối ngày hôm qua sau khi nhận được tin tức, liền dặn chúng ta trước tiên tìm cậu trở về, sau đó liền tự mình đi tới Kinh Thành, chuẩn bị dẫn em gái ậu trở về gặp cậu.
- Kỷ niệm thành lập trường?
Từ Khuyết ngẩn ra.
- Cô ấy có nói những thứ khác hay không? Ví dụ như tình trạng gần đây của em gái tôi?
- Cũng không có, cậu không cần phải gấp gáp, bây giờ chúng tôi lập tức gọi điện thoại tới hỏi một chút, nhưng vào lúc này cũng không biết cô ấy đã xuống máy bay chưa. Lưu tổng, cô mau hỏi xem.
Lão Thái nói, ánh mắt cũng nhìn về phía Lưu Hiểu Lệ, ra hiệu cho nàng mau gọi điện thoại.
- Ồ, được.
Lúc này Lưu Hiểu Lệ mới tỉnh táo lại, vội lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi Lâm Ngữ Hi.
Nhưng rất nhanh, cô liền cúp điện thoại, tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Đang tắt máy, có lẽ còn chưa xuống máy bay.
- Không sao hết, tôi tự mình tới Kinh Thành một chuyến.
Từ Khuyết khẽ gật đầu, quyết định vẫn nên tự mình chạy tới.
Dù sao Lâm Ngữ Hi cũng phải đi tìm Từ Phỉ Phỉ, Từ Phỉ Phỉ chẳng mấy chốc sẽ biết được tin tức hắn còn sống, dưới tình huống này, hắn cũng không cần xoắn xuýt phải làm sao đối mặt với Từ Phỉ Phỉ.
Cùng lắm đến lúc đó liền đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói cho Từ Phỉ Phỉ mình đang tu tiên, chuẩn bị dẫn nàng đồng thời đi về Tu Tiên Giới.
- Hai người muốn đi Kinh Thành? Được, để tôi giúp các vị đặt vé máy bay!
Hoàng Thành nói xong, cấp tốc lấy ra điện thoại di động.
- Không cần, đi máy bay quá chậm.
Từ Khuyết cười nhẹ, nắm tay Khương Hồng Nhan, từ trên ghế đứng lên.
Ba người khác trong phòng lập tức sững sờ.
Đi máy bay còn quá chậm?
Vậy còn muốn đi cái gì? Tàu cao tốc?
Mấy người vẫn còn đang ngây người, Từ Khuyết đã cùng Khương Hồng Nhan đã đi đến trước cửa sổ bên trong phòng.
Hắn giơ tay lên, quay về phía cái cửa sổ này nhẹ nhàng vung lên.
"Vèo!"
Cả mặt cửa sổ kính đột nhiên giống như một khối băng, trong nháy mắt bị hòa tan.
Lập tức, dưới chân Từ Khuyết đột nhiên vọt lên hồ quang bàng bạc, chớp giật đan chéo liên miên.
- Lão Thái, Lão Hoàng, hôm nào lại tán gẫu tiếp. Chúng ta đi trước đây.
Từ Khuyết quay đầu hướng về phía ba người cười nói, đồng thời dắt tay Khương Hồng Nhan, thân hình loáng một cái, đột nhiên lướt về phía ngoài cửa sổ, ngang trời bay đi, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Một màn bất thình lình này lập tức dọa ba người Lão Thái sợ hết hồn.
Dù cho loại đạo diễn đã quay qua vô số tác phẩm lớn như Lão Thái, lúc này tận mắt nhìn thấy tình hình như vậy, cũng cả kinh tới trợn mắt ngoác mồm.
Hoàng Thành cùng Lưu Hiểu Lệ càng ngoác mồm lè lưỡi, kinh hãi tới một câu đều không nói ra được.
Toàn bộ căn phòng xa hoa, giờ phút này yên lặng như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
"Tùng tùng tùng!"
Lúc này, một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, tiếp đó cửa phòng liền bị đẩy ra.
Vài tên trên người mặc áo khoác, dáng dấp bác sĩ y tá đi vào.
- Xin chào, chúng tôi tới từ bệnh viện tâm thần số 1 ở gần Thâm Thị, xin hỏi ai là bệnh nhân?
Một tên bác sĩ mở miệng hỏi.
Nhưng ba người Lão Thái vẫn còn chìm đắm ở trong khiếp sợ vừa nãy, vào lúc này mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, quay qua nhìn nhau.
Hoàng Thành vô cùng ngạc nhiên nhìn Lão Thái cùng Lưu Hiểu Lệ, tỏ vẻ kinh động nói:
- Vừa rồi hai người có thấy hay không, Từ Khuyết vung tay lên như thế, pha lê liền biến mất, hơn nữa hắn còn biết bay? Giẫm lên chớp giật bay ra ngoài rồi.
- Thì ra hắn... hắn cũng là Thần Tiên!
Lưu Hiểu Lệ cũng ngơ ngác không thôi, ngồi tê liệt trên ghế.
Bọn họ biết Khương Hồng Nhan là tiên nữ, nhưng cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, Từ Khuyết cũng biết phép thuật.
Ba người đều bị dọa cho phát sợ, chuyện ngày hôm nay, người bình thường gặp phải đều không có cách nào tiếp thu nhanh như vậy.
Một người bạn học cũ đã quen biết nhiều năm, sau khi biến mất mấy năm, lúc trở về lại mang theo một tiên nữ, hơn nữa tự mình còn biết bay, quả thực quá mạnh mẽ.
- Thần Tiên? Bay?
Đối thoại của ba người, hoàn toàn rơi vào trong tai của vài tên bác sĩ tới từ bệnh viện tâm thần đang ở trong phòng.
Vài tên bác sĩ lập tức nhìn nhau một chút, gật gật đầu, mở miệng nói với nam y tá phía sau:
- Chính là ba người bọn họ, đến, mau mau mang lên trên xe đi.
Vài tên nam y tá lập tức lấy ra mấy miếng vải trắng, đi đến chỗ ba người Hoàng Thành.
Ba người bọn Hoàng Thành lập tức sững sờ, kịp thời phản ứng lại, lúc này hô:
- Nhầm rồi nhầm rồi, chúng tôi không phải bị bệnh thần kinh!
Vài tên bác sĩ lắc đầu nói:
- Mỗi người bị bệnh thần kinh đều nói mình không phải bị bệnh thần kinh. Phối hợp một chút, có chuyện gì đợi tới bệnh viện rồi nói tiếp.
- Ngất, mấy người thật sự là nhầm rồi, bệnh nhân chân chính... cũng không đúng, hắn không phải là bệnh nhân, là thần tiên, hắn đã bay đi rồi!
- CMN, các ngươi còn nói không phải bị bệnh thần kinh! Nhanh, mau mau mang về, bệnh này thật không đơn giản!
Bạn cần đăng nhập để bình luận