Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1387: Thế Đạo Thay Đổi

- Ngươi đánh rắm đấy à, từ đâu tới nhiều Thần Linh như vậy, dám không thành thật một chút, có tin bản thần tôn cắt đứt đầu ngươi hay không?
Husky lại quát lên, uy hiếp hù dọa lươn vàng.
Lươn vàng kinh hoảng, vội vàng hô:
- Ta xin thề, những lời ta nói đều là sự thật, nhưng các ngươi hiểu lầm rồi, thủ hộ thần không có nghĩa là vị đó là Thần Linh, bộ tộc ta có chút lời đồn, thực lực vị thủ hộ thần kia, hẳn là tương đương với Tiên Đế Nhân tộc các ngươi, bởi vì năm đó bị một vị Tiên Đế của Nhân tộc đánh trọng thương rồi mới trốn về đáy biển.
- Cấp bậc Tiên Đế.
Vẻ mặt Từ Khuyết thoáng chầm lại, đưa mắt nhìn đám Husky và Đoạn Cửu Đức.
Tiên Đế, dù so với Thần Linh thì yếu hơn rất nhiều, nhưng với tình hình trước mắt, thì vẫn là một đại phiền toái.
- Dựa theo thời gian để tính toán, thời gian trong lời tiên đoán chỉ còn có hai ngày, hay là trước đó chúng ta dời Hiên Viên Uyển Dung khỏi địa phương này, thậm chí nghĩ biện pháp thả nàng đi ra, như thế sẽ có thể giải quyết nguy cơ của bang chủ.
Mạc Quân Thần đề nghị.
- Thả nàng ra? Chuyện này tuyệt đối không được, tuy rằng nàng không dám giết tiểu tử này, nhưng khẳng định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, người phụ nữ kia chính là một kẻ điên.
Đoạn Cửu Đức lập tức lắc đầu, phản đối đề nghị này.
Từ Khuyết cũng im lặng, dù hắn tin tưởng Hiên Viên Uyển Dung không dám giết hắn, nhưng mình cũng là nhược điểm của nữ nhân kia, vạn nhất bị nàng bắt lấy rồi phong ấn, chẳng phải là quá mất mặt rồi?
- Làm sao có thể như vậy được?
Mạc Quân Thần lại mơ hồ không hiểu.
- Nàng là bang chủ phu nhân, tại sao lại không buông tha các ngươi?
Nói đến đây, ánh mắt Mạc Quân Thần mơ hồ nhìn về phía Từ Khuyết, tràn ngập nghi vấn, giống như đang hỏi dò, đã nói phải chấn chỉnh phu cương cơ mà? Lẽ nào ngươi còn là người sợ vợ?
Từ Khuyết nhìn thấy thế liền cảm thấy không vui, hít sâu một hơi, ưỡn ngực ngẩng đầu, ầm ầm quát lên:
- Đoạn Cửu Đức, ngươi vừa nói lời kia là có ý gì, lẽ nào ta còn không trị nổi nữ nhân kia sao? Đi, đều theo ta đi vào, ngày hôm nay ta sẽ để các ngươi nhìn, cái gì gọi là khí khái nam tử!
Nói xong, Từ Khuyết dẫn đầu cất bước, đồng thời một tay kéo Đoạn Cửu Đức và Husky muốn chạy trốn, trực tiếp đi về lối vào Táng Tiên Cốc.
- Đậu xanh, tiểu tử, thả bản thần tôn ra, bản thần tôn muốn đi tiểu!
- Tiểu tử, có chuyện gì từ từ nói, không cần phải như vậy, ngươi kéo cả lão đầu ta đi chịu chết ư!
Husky và Đoạn Cửu Đức lập tức hô lớn.
Mạc Quân Thần thì hơi kinh ngạc, có chút không hiểu nguyên nhân Husky và Đoạn Cửu Đức sợ sệt như thế, nhưng thấy Từ Khuyết có vẻ tự tin như thế, y nhất thời cảm thấy rất an tâm.
Mỗi lần bang chủ tự tin như vậy thì nhất định đã chắc chắn rồi.
Trong lòng y nghĩ như vậy, lập tức cùng Liễu Tĩnh Ngưng và đám bang chúng Tạc Thiên Bang ở đây, bao gồm cả Bát Đầu Xà, nhanh chóng đuổi theo Từ Khuyết, đi vào Táng Tiên Cốc.
. . .
Cùng lúc đó, ở hải vực rộng lớn cạnh biên giới Đông Hoang.
Trong sóng to gió lớn, trăm vạn đại quân Hải tộc đang đứng đứng dưới đáy biển, chờ xuất phát.
Dẫn đầu là hơn mười đại tướng Hải tộc mặc kim ngân giáp, hóa thành hình người, anh tư uy vũ, sừng sững đứng trước sóng biển cuộn trào, ánh mắt ngước nhìn lên trên không, giống như đang quan sát chờ đợi điều gì.
Một lát sau, nước biển đột nhiên dâng cao lên, một bóng đen lớn từ phía sau tới gần, là một con hải quy lớn như núi, từ trên mặt biển lướt qua.
- Tham kiến đại nhân!
Trăm vạn đại quân Hải tộc, kể cả hơn mười đại tướng Hải tộc, đều đồng thời quỳ xuống đất, cùng hô lên.
Cự quy mắt nhìn thẳng về phía trước, hờ hững đáp:
- Thế đạo sắp biến đổi, vị kia cũng sắp thức tỉnh rồi, trong vòng một ngày, nếu các ngươi không thu phục được Táng Tiên Cốc, tự gánh lấy hậu quả!
- Rõ!
Đại quân trăm vạn của Hải tộc tiếng gào lên khiến nước biển cũng phải dâng cao sóng lớn.
. . .
Bắc Hải.
Bên trong lãnh địa Côn Bằng tộc.
Côn Bằng tộc tộc trưởng suất lĩnh tộc nhân, đứng thẳng trên đỉnh núi cao Bắc Hải, nhìn hải vực phía xa, sắc mặt nghiêm nghị, thấp giọng cảm khái:
- Sóng lớn sóng ngầm, sát cơ lộ ra, dấu hiệu tổ tiên bộ tộc ta lưu lại, không nghĩ tới lại ứng nghiệm vào thời của chúng ta. Thế đạo sẽ biến đổi, các tổ tiên đều sẽ trở về, bộ tộc ta sẽ nhanh chóng quật khởi.
- Các tổ tiên trở về? Việc. . . Thiên Châu kia, cũng là sự thật?
Một người đàn ông trung niên thuộc Côn Bằng tộc hỏi.
Côn Bằng tộc trưởng khẽ gật đầu, thở dài nói:
- Không sai, thời đại Tiên Đế mở ra, tổ tiên ở các tộc sẽ trở về, chính là cục diện vạn tộc mọc lên, Nhân tộc gặp phiền toái lớn rồi.
. . .
Tây Mạc.
Trong biển cát mênh mông vô bờ, rất nhiều miếu thờ vang lên tiếng chuông, ngân nga vạn dặm.
Ở trung tâm Đại Mạc, có một toà cổ miếu cũ nát không thể tả, trong miếu đặt rất nhiều tượng Phật, rỉ sét loang lổ.
Nhưng một ngày này, tiếng chuông lại vang lên.
Rỉ sét loang lổ trên tượng Phật đột nhiên bóc ra, tượng Phật trở nên mới tinh, tỏa ra ánh vàng thánh khiết.
"Kẹt kẹt!"
Một lão tăng đẩy cửa bước vào, nhìn tượng Phật biến hóa, mặt lộ vẻ kinh sợ, hai tay run rây.
- A Di Đà Phật!
Dáng vóc tiều tụy của y khẽ ngâm mộ tiếng Phật hiệu, rồi quỳ lạy trên đất.
Bên trong miếu thờ cũ nát, loáng thoáng vang lên tiếng niệm kinh.
. . .
Nam Châu.
Phân đà Tạc Thiên Bang, nơi này vốn là lối vào Nam Châu bí cảnh, bây giờ đã phát triển thành một khu vực phồn hoa.
Mà khu vực lúc trước là Nam Châu bí cảnh, vẫn trống không như trước.
Hôm nay trời xanh mây trắng, trong khu vực cũ của Nam Châu bí cảnh, hư không đột nhiên vặn vẹo, gợn sóng nổi lên.
Nháy mắt, một bóng người xinh đẹp từ bên trong bước ra.
Mái tóc dài của nàng lay động, khuôn mặt kinh diễm mà lạnh nhạt, có khí chất cao quý lạnh lùng, một thân đạo bào rộng rãi, nhưng không che lấp được vóc người ngạo nhân của nàng.
Đây là một vị đạo cô kinh diễm.
Nàng vô thanh vô tức, từ trong hư không nơi lúc trước là Nam Châu bí cảnh đi ra, ánh mắt đánh giá bốn phía, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, giống như đối với biến hóa của hoàn cảnh chung quanh có chút không quen, cũng có chút không thích.
Không có ai phát hiện ra sự tồn tại của nàng, nàng cũng không đi tìm bất luận người nào, một đôi mắt đẹp lựa chọn một phương hướng, rồi không dời đi.
- Chí Tôn Bảo, ta đã có thể tới đón ngươi, ngươi. . . vẫn còn chứ?
Nàng thấp giọng nỉ non một câu, mang theo một chút thấp thỏm cùng bất an, lại đầy cõi lòng chờ mong, thân hình hóa thành một vệt sáng, lướt về phía phương xa.
Đó. . . là phương hướng Ngũ Hành Sơn.
. . .
Mà lúc này, trong Táng Tiên Cốc.
Đoàn người Từ Khuyết đã loại bỏ cấm chế ở lối vào, bước vào trong đó.
Căn cứ vào lời lươn vàng từng nói, quân tiên phong Hải tộc vừa đến, đã đánh tu sĩ Đông Hoang trở tay không kịp, mà phần lớn tu sĩ Đông Hoang tới trợ giúp đều bị mai phục, bị giết đến tan rã, thương vong nặng nề, cuối cùng trốn vào Táng Tiên Cốc.
Quân tiên phong Hải tộc coi Táng Tiên Cốc là Thánh Địa, không ai dám truy kích vào, mà tu sĩ Đông Hoang cũng trực tiếp bày xuống cấm chế ở lối vào, có thể kéo dài hơi tàn.
Nhưng lúc này, sau khi đoàn người Từ Khuyết bước vào Táng Tiên Cốc, cũng cảm giác được một luồng hơi thở ngột ngạt ap tới trước mặt.
Tuy rằng tạm thời không thấy có nguy hiểm gì, nhưng tất cả bốn phía, đều khiến tất cả mọi người đều có cảm giác ngột ngạt, thậm chí nghẹt thở.
- Không đúng, chỗ này. . . không hề đơn giản như bản tọa tưởng.
Mạc Quân Thần trầm giọng nói ra, sắc mặt hắn cực kỳ nghiêm nghị, như gặp đại địch, cường đại như y, ở đây cũng cảm giác rất không thoải mái.
- Kháo, bản thần tôn lại ngửi thấy được mùi máu tanh, xung quanh đây chí ít chết đến mấy vạn người, hơn nữa vừa mới chết không lâu
Husky há mồm mắng to, rất là kích động.
Đoạn Cửu Đức ngắm nhìn bốn phía, sắc mặt kịch biến:
- Tiên sư nó, chỗ này thế núi thay đổi, hoàn toàn chính là một lò nung lớn, tất cả sinh linh đều sẽ biến thành tế phẩm.
Nói xong, y cấp tốc lấy ra mai rùa cổ lão, leng keng leng keng đánh mấy lần, vứt ra mấy cổ tệ thanh đồng, sau đó cả khuôn mặt đều biến thành đắng chát, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Cửu tử nhất sinh cục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận