Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1098: Tên Tiểu Tử Này Thật Mạnh

- Một kiếm chém chết cường giả Nhân Tiên cảnh?
- Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
- Trung phẩm Tiên Khí, đoạn kiếm này, tuyệt đối là trung phẩm Tiên Khí, bằng không thì không thể làm được như thế!
- Không đúng, tiểu tử này mới chỉ có tu vi Bán Tiên cảnh, làm sao có thể đồng thời điều khiển hạ phẩm Tiên Khí và trung phẩm Tiên Khí?
- Chẳng lẽ, hắn là một trong mấy vị thiên tài thần bí bên trên Thiên Đỉnh Bảng thuộc Huyền Hoàng Châu?
- Không đúng, hắn rõ ràng là phi thăng tới đây!
- Phi thăng cái rắm, hắn nhất định là nói dối, ta đã nói, chỗ này sớm đã bị vứt bỏ, làm sao có thể còn có người phi thăng đến đây?
Mọi người ở đây dồn dập nghị luận, tỏ vẻ không tin tưởng.
Từ Khuyết đánh ra chiêu kiếm này đã dọa sợ mọi người, phần lớn người ở đây đều có tu vi Nhân Tiên cảnh, nếu như Từ Khuyết có thể dễ dàng chém chết một cường giả Nhân Tiên cảnh như vậy, không phải là đồng nghĩa với chuyện hắn cũng có thể dễ dàng chém giết bọn họ sao?
Mấu chốt là tên tiểu tử này quá mạnh mẽ, lại có thể đồng thời điều khiển hai kiện Tiên Khí.
Thực lực như vậy, đừng nói là Bán Tiên cảnh, dù cho là cường giả Nhân Tiên cảnh bình thường đều khó mà làm được, hoặc là sẽ rất vất vả.
- Ngươi. . . ngươi dám giết người Kiếm Lâu Các?
Lúc này, Liễu Vấn Phong cũng trợn to hai mắt, vạn phần khiếp sợ nhìn Từ Khuyết.
- Có cái gì mà không dám? Tạc Thiên Bang ta xưa nay không có hai chữ "Không dám"! Sinh tử coi nhẹ, không phục liền đánh, đám các ngươi làm ta rất khó chịu!
Từ Khuyết cười lạnh nói, đột nhiên giơ cánh tay lên, chỉ về đám người Liễu Vấn Phong, lạnh giọng quát:
- Từ hôm nay trở đi, Tạc Thiên Bang muốn thay các ngươi!
Ầm!
Vừa dứt lời, Phong Hỏa Luân dưới chân Từ Khuyết lại nổ vang, cả người hóa thành bóng mờ, biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Không ổn!
Mấy người Liễu Vấn Phong đồng thời biến sắc, lập tức bấm niệm pháp quyết để hộ thể.
Loạt xoạt!
Một nam tử Kiếm Lâu Các vừa bấm ra pháp quyết, thì đoạn kiếm kia đã xuất hiện trên đỉnh đầu y, rồi nhanh chóng chém xuống.
Nam tử Kiếm Lâu Các trong nháy mắt bị chém thành hai khúc, ầm một tiếng ngã xuống đất.
- Đồ hỗn trướng, ngươi. . . ngươi có biết cha ta là cường giả Địa Tiên cảnh sơ kỳ hay không?
Liễu Vấn Phong sợ đến sắc mặt tái nhợt, y chưa bao giờ cảm nhận được khoảng cách hơi thở của cái chết gần đến như vậy.
Y ở nơi này luôn không kiêng kỵ gì, nhiều lắm cũng chỉ không trêu chọc người của những thế lực khác, còn những kẻ không có bối cảnh chỗ dựa, từ trước đến giờ y đều có thể chơi đùa trong tay.
Nhưng hiện tại, chỉ là một tên tu sĩ Bán Tiên cảnh, lại có thể uy hiếp đến tính mạng của y, khiến hắn không thể không sợ hãi.
- Cha ngươi là Địa Tiên cảnh sơ kỳ? Ha ha, mẹ kiếp, ta còn có một tiểu thiếp, còn là chủ nhân của địa phương này đấy.
Từ Khuyết xem thường cười lạnh nói.
Trên không trung chỉ có tiếng nói của hắn, nhưng rất khó có thể bắt được bóng dáng của hắn.
Nhưng mọi người ở đây cũng không coi lời hắn nói là thật, chủ nhân địa phương này là ai, ngay cả bọn họ cũng không rõ, nhưng biết người kia tuyệt đối là cường giả vô số năm trước, cách hiện nay mấy chục ngàn năm, làm sao có khả năng quen biết với tiểu tu sĩ như Từ Khuyết, trọng điểm là còn chỉ có thể là tiểu thiếp? Nói đùa gì thế?
Từ Khuyết nói xong câu này, không có ai coi đó là thật, nhưng Lam Tâm Nguyệt thì lại khác,
Nàng là từ trong miệng một vị kiến chúa biết được thân phận Từ Khuyết, giờ khắc này trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng kinh hãi, cũng như bừng tỉnh hiểu ra.
Dù sao dựa theo thân phận này của Từ Khuyết, sợ là ở đây đúng là không có ai dám động hắn, cũng khó trách hắn dám lộ liễu như thế, hóa ra thật sự có chỗ dựa cường hãn hơn.
Nghĩ tới việc này, Lam Tâm Nguyệt hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng nàng không biết tại sao chỉ có một mình Từ Khuyết xuất hiện, nhưng nhìn dáng vẻ cùng biểu hiện của hắn, cũng biết hắn nhất định vẫn còn giữ lại hậu chiêu, bằng không người bình thường sẽ không dám như vậy.
Nhưng mấu chốt là nàng căn bản không biết, Từ Khuyết vốn không phải người bình thường.
Con hàng này chỉ cần có cơ hội trang bức, lại không rơi vào tình thế chắc chắn phải chết, hắn nào sẽ quan tâm tới hậu quả gì?
Kiếm Lâu Các thì làm sao? Địa Tiên cảnh thì làm sao?
Dù sao bây giờ có thể giết, vậy cứ giết rồi tính!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trên không trung không ngừng vang lên tiếng Phong Hỏa Luân nổ vang, hộ vệ bên cạnh Liễu Vấn Phong, người này tiếp người kia ngã xuống.
Bọn họ nỗ lực đánh lại, dùng các loại pháp quyết mạnh mẽ hộ thể, nhưng không ngăn cản được Từ Khuyết chút nào.
Nếu Từ Khuyết chưa đạt tới Bán Tiên cảnh, mấy người bọn họ đủ khiến cho Từ Khuyết nhìn thấy đã muốn xoay người bỏ chạy.
Nhưng hôm nay thực lực của hắn đã tăng gấp bội, tu vi Bán Tiên cảnh sơ kỳ, còn có hai kiện Tiên Khí, đối phó với vài tên cường giả Nhân Tiên cảnh đã dễ như ăn cháo vậy.
- Ta liều mạng với ngươi!
Cuối cùng, Liễu Vấn Phong rống giận một tiếng rồi lấy một kiện bán phẩm Tiên Khí ra, đây là một cây thương không còn đầu, nhìn có vẻ giống như đã bị chặt mất đầu gậy, toàn thân đen kịt, toả ra một luồng khí tức cổ điển.
Trước đây y không dám lấy ra, là bởi vì chất liệu trường kích đứt rời này rất đặc thù, lai lịch cũng phi phàm, sợ khiến người khác mơ ước, trước đây những người thấy trường kích không trọn vẹn này đều chết rồi, hiện tại ở đây nhiều người như vậy, y không có cách nào giết chết toàn bộ.
Nhưng hiện tại, việc quan hệ đến tính mạng, y biết không thể ẩn giấu nữa.
Từ Khuyết tuy rằng có tới hai kiện Tiên Khí, thực lực mạnh mẽ, nhưng Liễu Vấn Phong y chính là cường giả Nhân Tiên cảnh, bây giờ lấy ra Tiên Khí, không hẳn không thể chiến một trận.
Ầm!
Liễu Vấn Phong vung trường kích không trọn vẹn, hư không trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, một tiếng vang trầm thấp vang lên.
- Cái gì?
Từ Khuyết nhất thời biến sắc.
Hắn cũng cảm giác được chỗ cường hãn của đoạn gậy này, lại có thể tạo ra áp bức đối với đoạn kiếm của hắn, mấu chốt là bên trong cây gậy này còn lộ ra một loại sát khí cuồng bạo, giống như bị phong tỏa bên trong, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung ra.
"Coong!"
Rốt cục, đoạn kiếm giao kích với đoạn gậy, một tiếng kim loại chói tai vang lên giòn giã, liên tiếp bắn toé ra tia lửa.
Đoạn kiếm trong tay Từ Khuyết "Răng rắc" một tiếng, xuất thế mà lại hiện vết rách, cả người cũng bay ngang ra, trong miệng phun ra một vòi máu tươi, tay nắm chuôi kiếm hoàn toàn bị xé rách, máu thịt be bét.
Đáng sợ hơn chính là, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn đều bị chấn thương, thậm chí là đang bị một luồng hàn khí đáng sợ ăn mòn.
Nếu không có công năng tự động khôi phục của hệ thống, lúc này hắn có khả năng đã ngã xuống.
- Sát khí, một luồng sát khí cổ xưa cường đại!
Trong mắt Từ Khuyết tràn đầy khiếp sợ.
Đối với sát khí, hắn thực sự quá quen thuộc.
Năm đó bởi vì sát khí, hắn không thể đột phá tới Luyện Hư kỳ, sau đó mới tự phế tu vi, đem tất cả tu vi kể cả sát khí đều chuyển đến đạo thân, sau đó bắt đầu lại từ con số không, mãi đến tận khi đạt tới Hợp Thể kỳ mới dung hợp đạo thân, đồng thời thành công tịnh hóa sát khí, đem đạo thân dung hợp thành Tiểu Kim Thân, nhập trong mi tâm.
Mà hiện tại, bên trong trường kích đứt rời này, lại ẩn chứa một luồng sát khí càng mạnh mẽ hơn, so với hắn năm đó còn muốn đậm hơn hàng ngàn hàng vạn lần.
Sát khí của hắn năm đó, ở trước mặt trường kích đứt rời này, thật giống như một giọt nước so với một vùng biển rộng, cách biệt thực sự quá lớn.
- Ngươi. . . ngươi không chết? Làm sao có khả năng?
Cùng lúc đó, Liễu Vấn Phong cũng tỏ vẻ kinh hãi, khó có thể tin.
Trường kích đứt rời này chính là lá bài tẩy của y, tuy rằng chỉ có thể tính là bán phẩm Tiên Khí, nhưng khi thi triển lại quái lạ dị thường, có thể khiến y vô địch bên trong những người cùng cấp.
Mặc kệ là đối mặt với Nhân Tiên cảnh hay Bán Tiên cảnh, đều có thể một đòn mất mạng, đóng băng đối phương lại, rồi đánh nát tại chỗ.
Nhưng một khi gặp phải Địa Tiên cảnh thì trường kích này lại giống như mất đi tác dụng, y đã từng cùng cha y đối luyện quá, trường kích này lại không phát huy ra được uy lực đó, nhưng phụ thân y dùng hạ phẩm Tiên Khí cùng với sức mạnh cũng không có cách nào phá nát trường kích đứt rời này, dù lưu lại một chút xíu vết tích ở phía trên cũng không làm được.
Vì thế y có thể kết luận trường kích này không tầm thường, hơn nữa chất liệu làm ra thứ này vô cùng có khả năng là Tử Hư Canh Kim đã biến mất từ lâu được ghi chép bên trong sách cổ, cực kỳ quý giá
Nhưng hiện tại, ngay cả một thanh trường kích mạnh mẽ như thế, cũng không có cách nào tiêu diệt một tên tu sĩ Bán Tiên cảnh, chuyện này khiến y rất khó tiếp thu.
- Hả, chết? Không thể nào!
Lúc này Từ Khuyết dựa vào công năng tự động khôi phục của hệ thống, thương thế nhanh chóng khỏi hẳn, khóe miệng cong lên ý cười, con ngươi liếc về phía đoạn kiếm trong tay mình, lắc đầu nói:
- Nhưng. . . ngươi lại khiến kiếm của ta nứt ra, xem ra gậy tàn đen thui trong tay ngươi cũng phải lấy ra bồi thường rồi.
Nói xong, Từ Khuyết lại giơ đoạn kiếm lên, dưới chân đạp Phong Hỏa Luân, cấp tốc bắn về phía Liễu Vấn Phong.
Lần này, hắn không dám khinh địch nữa, triển khai tốc độ Phong Hỏa Luân đến cực hạn, đã tiếp cận tốc độ của cường giả Địa Tiên cảnh.
"Ầm!"
Tiếng phong hỏa lôi bạo vang vọng tứ phương, sát khí trên người Từ Khuyết tràn ngập ra, bao trùm toàn trường, cả người giống như hòa vào thiên địa, mắt thường không thể bắt được tung tích của hắn.
Liễu Vấn Phong cũng tỏ vẻ nghiêm nghị, nhanh chóng vung trường kích trong tay, mặc dù không thể dùng một đòn tiêu diệt Từ Khuyết, nhưng y cũng biết trường kích này còn cường đại hơn mình tưởng tượng rất nhiều, thậm chí ngay cả đoạn kiếm kia đều có thể đánh nứt, chỉ cần dùng cái đó bảo vệ mình, y tin tưởng Từ Khuyết tuyệt đối không làm gì được y.
Nhưng rất nhanh, Liễu Vấn Phong liền há hốc mồm.
Trên không trên đột nhiên có Sinh Khí cùng Tử Khí đang dần ngưng tụ, một âm một dương, giao hòa lẫn nhau.
Sau một khắc, một chùm sáng màu đen âm u đầy Tử Khí, đột nhiên giáng xuống, như một luồng hắc khí xuyên qua trường kích, mạnh mẽ đập vào ngực y.
"Phốc!"
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Liễu Vấn Phong trắng nhợt, há mồm phun ra một vòi máu tươi, tâm thần rung mạnh.
Sinh tử quy tắc?
Đây là quy tắc sinh tử của thế giới này? Có thể đoạt sinh cơ người khác?
Không! Không thể!
Một tiểu tu sĩ Bán Tiên cảnh, làm sao có khả năng nắm giữ loại pháp quyết này?
Lẽ nào, tên tiểu tử này thật sự có quan hệ cùng chủ nhân giới này?
Nghĩ tới chỗ này, Liễu Vấn Phong khiếp sợ ngẩng đầu lên, muốn há mồm hô lên bí mật mình vừa phát hiện.
Y tin tưởng chỉ cần lộ điểm này ra, những người ở đây tuyệt đối sẽ ra tay với Từ Khuyết, dù sao đây chính là pháp quyết có thể chưởng khống quy tắc một giới này, tương đương với chưởng khống sinh tử, ai không động lòng?
- Hắn. . .
Nhưng Liễu Vấn Phong mới vừa mở miệng hô lên một chữ, một đạo kình phong bỗng nhiên xẹt qua trên đỉnh đầu y.
Một đoạn kiếm đột nhiên xuất hiện, giống như một tia sáng, trong nháy mắt từ đầu y bổ xuống.
"Loạt xoạt!"
Sau một tiếng vang trầm thấp, cả người Liễu Vấn Phong bị chém thành hai nửa, trên mặt còn duy trì vẻ khiếp sợ, ngã xuống hai bên.
Trên đường phố rộng lớn, giờ khắc này đã rơi vào tĩnh lặng một cách chết chóc, yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, vẻ mặt dại ra nhìn đám người Kiếm Lâu Các biến thành thi thể, cùng với Từ Khuyết vẫn như trước đứng trong vũng máu, trong đầu hầu họ chỉ còn lại một ý nghĩ, tên tiểu tử này. . . thật mạnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận