Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 847: Thiên Phú Thần Kỳ Của Husky

CMN!
Nghe đượcusky áp dụng freestyle, Từ Khuyết lập tức kinh sợ.
Ngay cả bách hóa lớn đều hiểu, con hàng này học được từ đâu?
Nhìn xuống thấp hơn, trong tay Husky còn đâng cầm một cái máy cát-xét.
- Thì ra là thế.
Từ Khuyết nhất thời bừng tỉnh, hiển nhiên những lời ca kia chính là Husky tìm trong máy cát-xét, thuộc về loại trực tiếp phát huy ở hiện trường.
Mà lúc này Husky dĩ nhiên đã chọc giận đám tu sĩ kia, vài tên tu sĩ trực tiếp bấm pháp quyết, muốn dùng một chưởng vỗ chết nó.
Husky lập tức sợ đến mức lông dựng lên, từ trên mặất nhảy lên, chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng trong nháy mắt, hai mắt nó đột nhiên nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, vẻ mặt của nó liền biến thành kinh sợ, dáng vẻ ngây ngốc.
Sau đó nó lớn tiếng mắng lên:
- CMN, tiểu tử ngươi còn nhìn cái gì? Nhanh đến giúp đỡ! Hey hey hey, các ngươi muốn làm gì, đừng tới đây, bản thần tôn cảnh cáo các ngươi, tốt nhất đừng tới đây, nhìn thấy người kia không, hắn là tiểu đệ của bản thần tôn, rất lợi hại, một quyền có thể đánh chết mười người các ngươi!
- Móa, ngươi thế mà nhận ra ta?
Từ Khuyết nhất thời ngạc nhiên, mình cùng Khương Hồng Nhan đều dịch dung rồi, không nghĩ tới Husky vừa liếc mắt đã nhận ra.
Mắt con chó này thật sự không đơn giản!
- Ngươi không phải phí lời sao? Ngươi cho rằng ngươi trốn đi bản thần tôn sẽ không tìm được ngươi sao? Không có tác dụng, nam nhân xuất chúng như ngươi, bất luận trốn đến nơi nào đều giống như đom đóm trong đêm tối, luôn tỏa sáng như vậy, chói mắt như vậy! Đậu, được chưa? Mau tới giúp bản thần tôn!
Husky bị đuổi đến mức nhảy nhót tưng bừng, dùng sức muốn chạy đến chô Từ Khuyết, nhưng cuối cùng lại bị người chặn giết.
- Ồ, không tệ!
Từ Khuyết nhất thời vui đến phát điên, hiếm khi có thể nghe được Husky nịnh hót, quả nhiên cổ nhân nói không sai, chó cuống lên không chỉ biết nhảy tường, mà còn biết nói ra lời nói tự đáy lòng.
- Không tệ cái rắm, bản thần tôn sắp chết rồi!
Husky hô lớn.
- Vậy ngươi còn freestyle không?
Từ Khuyết không vội chút nào, đứng im tại chỗ, vuốt cằm hỏi.
Husky nhất thời nổi trận lôi đình, hét lớn:
- Yo! yo! Từ Khuyết ngươi soái nhất, có người muốn gây bất lợi với bản thần tôn, ngươi làm sao lại nhẫn tâm ở đó xem cuộc vui, mau tới giúp ta hạ những người h này, chuyện này không phải trò đùa!
Phốc!
Từ Khuyết nhất thời bật cười, Husky lại còn có thiên phú ở phương diện này, quả thực rất lợi hại a!
- Hồng Nhan, ngươi cảm thấy đoạn này thế nào?
Từ Khuyết nhìn về phía Khương Hồng Nhan, cười hỏi.
Khương Hồng Nhan ngẩn ra, khẽ lắc đầu cười nói:
- Ta không hiểu những thứ này lắm.
- Không sao cả, ngươi chỉ cần nói cảm nhận thôi.
Từ Khuyết cười nói.
-... Ta cảm thấy vẫn được.
Khương Hồng Nhan suy nghĩ một chút rồi nói.
- Hừm, ta cảm thấy không được.
Từ Khuyết lắc lắc đầu.
Husky nghe xong nhất thời xù lông, tức giận hô:
- Ngươi như vậy là không công bằng.
- Được rồi được rồi, đừng làm bộ nữa.
Từ Khuyết cười ha ha, lúc này thân hình mới loáng một cái, đột nhiên hóa thành bóng mờ lao về phía trước đi.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhanh như chớp giật, trong nháy mắt xuyên qua đám tu sĩ kia, xuất hiện trước mặt Husky.
Nhất thời vài tên tu sĩ sửng sốt, tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Yo! yo! Nhị Cẩu Nhị Cẩu, nhanh đi theo ta!
Từ Khuyết vỗ đầu Husky một cái, lại ngẫu hứng hát rap.
Husky một mặt đắc ý, trực tiếp đi theo phía sau Từ Khuyết, cất cao giọng hát:
- Nói đi ta liền đi! Ngươi có ta có tất cả đều có!
Đám tu sĩ ở đây nhất thời bối rối, dáng vẻ nghi hoặc, cho rằng mình đã gặp phải hai thằng ngốc.
Mắt thấy Từ Khuyết liền muốn dẫn Husky đi như vậy, mấy người lập tức phản ứng lại, mở miệng phẫn nộ quát:
- Đứng lại!
- Vị đạo hữu này, ngươi có ý gì?
Mấy người đuổi theo, nhìn chằm chằm Từ Khuyết hỏi.
- Xem ngươi lạ mặt như vậy, là mới tới đây phải không? Khuyên ngươi một câu, ở nơi này không nên quản việc không đâu, bằng không sẽ tự gánh lấy hậu quả.
Một người trong đó mở miệng nói chuyện, cánh tay nắm chặt trên chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn kỹ Từ Khuyết.
Từ Khuyết nhất thời nở nụ cười, lắc lắc đầu:
- Tạc Thiên Bang chúng ta xưa nay không sợ nhất chính là phiền phức.
Dứt tiếng, lòng bàn tay hắn bỗng nhiên vỗ một cái về phía trước.
Ầm!
Một lực lượng mênh mông trong nháy mắt bao phủ về phía trước.
Vài tên tu sĩ Hợp Thể kỳ hầu như còn chưa kịp phản ứng, lập tức giống như bị một ngọn núi lớn đánh vào ngực, cả người bay ngang ra, trong miệng ho ra máu tươi, đập ầm ầm vào mấy cây đại thụ phía sau.
Răng rắc một tiếng, mấy cây đại thụ lập tức bị đập gẫy.
Sắc mặt vài tên tu sĩ tái nhợt tại chỗ, tràn ngập ngơ ngác.
Đây là thực lực khủng bố cỡ nào?
Rõ ràng đều là Hợp Thể kỳ, vì sao hắn lại cường đại như thế?
- Ngày hôm nay đến thế thôi, nể mặt Tạc Thiên Bang ta một lần, các ngươi sẽ cảm thấy vui mừng vì quyết định này.
Từ Khuyết nhàn nhạt để lại một câu, mang theo Husky cùng Khương Hồng Nhan chậm rãi rời đi, để lại cho đám người một bóng lưng cao thâm khó dò.
Đám tu sĩ phía sau không có một ai dám ngăn cản, đều cảm thấy tê cả da đầu, chủ động tránh đường.
Ngoại trừ kiêng kỵ thực lực Từ Khuyết, bọn họ càng kiêng kỵ Khương Hồng Nhan hơn, dù sao đây chính là tồn tại Độ Kiếp kỳ, là những người có thực lực cao nhất ở Đăng Tiên Lộ.
Cuối cùng, đoàn người Từ Khuyết đi vào Đăng Tiên Lộ, tu sĩ trên đường cũng dần dần giảm đi.
Có người đi về khu vực càng sâu, có người vẫn bồi hồi ở lối vào, cũng có người đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, hóa thành một bộ thi hài ở Đăng Tiên Lộ.
Những chuyện này ở Tu Tiên Giới vốn là chuyện thường.
Từ Khuyết chậm rãi ung dung đi tới, mãi đến khi trên đường không nhìn thấy bóng người, "Vèo" một thoáng, đột nhiên nắm lấy vòng trên cổ Husky, mở miệng mắng:
- Hay cho tên Husky ngươi, ta bảo ngươi dẫn các nàng đi Nam Châu bí cảnh, ngươi chạy đến đây làm gì?
Husky sửng sốt một chút, rồi mắng:
- Ta kháo, tiểu tử ngươi còn có mặt mũi nói ta à? Bản thần tôn đã sớm mang các nàng tới, nhưng ngươi biết bên trong bí cảnh tẻ nhạt đến mức nào không? Đặc biệt người sư phụ kia của Đoạn Cửu Đức, quả thực chính là một nữ tử điên, mỗi ngày đều ở trong bí cảnh đánh một khúc, hát cái gì "Một đời yêu", nếu bản thần tôn không ra ngoài, tuyệt đối sẽ phát điên mất!
Nói đến đây, Husky dừng một chút, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, cười khà khà nói:
- Đúng rồi đúng rồi, lão già Đoạn Cửu Đức kia đã gặp vận rủi lớn, vốn y muốn cùng bản thần tôn trốn ra ngoài, kết quả trốn một nửa lại bị bản thần tôn dùng một chân đạp trở lại, sau đó liền bị sư phụ y bắt được, ném y đến bí cảnh cấm địa, lần này y ít nhất phải lột hai tầng da mới có thể sống trở ra.
- Ha ha, thật hay giả thế?
Từ Khuyết vừa nghe, cũng lập tức vui vẻ, tỏ vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Đây thực sự là tin tức tốt khiến lòng người hả hê.
- Husky, làm hay lắm! Đến, vỗ tay!
- Đến!
Bốp!
- Đúng rồi, Husky, một chân này của ngươi đạp nơi nào của y? Có trúng vào chỗ yếu hay không?
- Đương nhiên, bản thần tôn mưu tính một chân này, đều đã mưu tính mấy tháng đấy. Lúc đó ngươi không thấy đâu, lão già Đoạn Cửu Đức kia suýt chút nữa đã khóc...
...
Khương Hồng Nhan đứng ở một bên, có chút không còn gì để nói.
Một giây trước hai tiểu gia hỏa này còn tỏ vẻ tức giận với nhau, một giây sau đã cợt nhả với nhau, thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.
Chỉ là thấy bọn họ càng nói càng xa, Khương Hồng Nhan cũng có chút không nhìn nổi, cười lắc đầu nói:
- Được rồi, các ngươi đừng nói chuyện tào lao nữa.
- Phải, Thánh Tôn.
Husky lập tức tỏ vẻ tôn kính, thân thể thẳng tắp, cung cung kính kính nhìn về phía Khương Hồng Nhan.
Khóe miệng Từ Khuyết nhất thời co giật, nịnh hót như thế này, chắc là vẫn muốn kiếm một chức Thừa Tướng đây?
- Husky, có thể nói tường tận một chút hay không, làm sao ngươi tới được chỗ này?
Khương Hồng Nhan cười nhạt hỏi.
- Đương nhiên có thể, Thánh Tôn bệ hạ. Kỳ thực việc này nói rất dài dòng, nói ra từ khi bản thần tôn sinh ra...
Husky lúc này thể hiện dáng vẻ thản nhiên, chuẩn bị chậm rãi nói, thao thao bất tuyệt, giới thiệu một chút lịch sử hào hùng của nó cho Hồng Nhan, lưu lại ấn tượng tốt.
Nhưng nó còn chưa dứt lời thì "Đùng" một tiếng, Từ Khuyết đã đập một phát lên gáy nó.
- Gào! Tiểu tử ngươi làm gì thế?
- Không làm gì cả, còn nói nhảm nữa ta đập chết ngươi, mau mau nói tóm tắt, ngươi làm sao vào đây được?
- Đi tới! Gào đau quá, đừng đánh đừng đánh, bản thần tôn nói là được rồi. Kỳ thực là ba tháng trước, bản thần tôn đi một chuyến tới Đông Hoang...
Bạn cần đăng nhập để bình luận