Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 866: Thiên Nhân Hay Thiên Sứ?

Ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người đều nhao nhao tập trung lên trên người Husky.
Từ Khuyết cũng ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi:
- Chỗ này ngươi đã từng tới? Sao ngươi không lên trời luôn đi?
- Không lên nổi a! Nếu có thể đi lên thì bản thần tôn đã sớm đi rồi!
Husky lập tức bất đắc dĩ nói, ánh mắt cũng quét về phía con đường đen thùi trong sơn động phía trước, nó trực tiếp truyền âm nói với Từ Khuyết:
- Bản thần tôn có ấn tượng, năm đó khi còn là Kỳ Lân lão tổ, ta đã từng tới nơi này.
- Kỳ Lân lão tổ? CMN, vậy chẳng phải là gần như cùng một thời đại với Trương Thiên Đạo?
Từ Khuyết nhíu mày, vạn nhất đúng là thế, vậy Phá Không Phù kia không phải đã bị Husky kiếp trước lấy đi rồi chứ?
- Không, bản thần tôn hẳn tới sớm hơn y rất nhiều năm, nơi này căn bản không phải là sát trận, mà là địa bàn của một chủng tộc thần bí.
Sắc mặt của Husky nghiêm túc nói ra.
Từ Khuyết không khỏi ngạc nhiên:
- Husky, ngươi nói thật hay giả thế, chuyển biến này tựa hồ có hơi lớn rồi, từ sát trận biến thành địa bàn của một chủng tộc thần bí, vậy tất cả những thứ Trương Thiên Đạo viết trên tấm da thú kia đều là giả sao?
- Không, dù sao năm đó người biết bí mật này ngoại trừ bản thần tôn anh minh thần võ, cũng không có bao nhiêu người biết, tên Trương Thiên Đạo kia khẳng định cũng không biết gì.
Husky lúc này lộ ra vẻ ngạo nhiên nở nụ cười.
- Husky, trước khi ta ra tay đánh ngươi, ngươi tốt nhất nói hết những thứ ngươi biết ra đi.
Mặt Từ Khuyết tối sầm lại.
- Đậu phộng! Tiểu tử, ngươi cho rằng bản thần tôn sợ ngươi à, lại dám uy hiếp bản thần tôn, hừ, nói thì nói.
Husky kiên cường không tới một giây, nhìn thấy Từ Khuyết giơ tay lên, nó lập tức liền kinh hãi, lúc này bắt đầu giảng giải.
- Chỗ này tồn tại một bộ tộc rất cổ lão thần bí, tên là Thiên Nhân, bởi vì bọn họ vừa sinh ra đời liền mọc ra một đôi cánh màu trắng, theo lý mà nói đây là hậu duệ đời sau của Nhân tộc và Yêu Thú tộc, nhưng huyết mạch của bọn họ lại bắt nguồn từ thời thượng cổ, thuộc về hậu duệ của một nhóm Nhân tộc và Yêu Thú tộc kết hợp sớm nhất, nam tuấn lãng tiêu sái, nữ xinh đẹp, vì thế tự nhận mình cao quý hơn so với Yêu tộc khác, cho nên bọn họ tự xưng là Thiên Nhân tộc.
- Thối lắm, ngươi lừa ai vậy, CMN đó gọi là thiên sứ.
Từ Khuyết không nhịn được nói.
Sau lưng mọc ra một đôi cánh chim màu trắng, đúng là thiên sứ, không hề lẫn vào đâu được.
- Thiên phân? Đậu phộng, tiểu tử, CMN ngươi có thể văn minh một chút hay không, bọn họ là Thiên Nhân, không phải là phân. Nhưng nghe nói bộ tộc này vô cùng cao ngạo, ngươi muốn gọi bọn họ là phân hay nước tiểu đều được, ngược lại bản thần tôn không muốn đi vào.
Husky nói xong xoay người liền muốn bỏ chạy.
- Ngươi còn muốn chạy?
Từ Khuyết sớm có dự liệu, tại chỗ giơ một tay đưa ra ngoài bắt lấy, trong nháy mắt bắt được đầu chó của Husky, sau đó liền nhấn xuống dưới khố.
"Gào!" Husky lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết mang tính tiêu chí đặc trưng của nó, tan nát cõi lòng hô:
- Tiểu tử thả ta ra, ngươi muốn làm gì?
Mọi người ở đây cũng bị một màn bất thình lình này dọa cho sợ hết hồn, con ngươi có chút trừng lớn.
Tên này lại muốn làm gì?
Đó chính là con chó đó, không thể chơi được đâu?
"Đùng!"
Lúc này, Từ Khuyết một tay vỗ lên trên gáy Husky, trợn mắt nói:
- Thành thật một chút, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị, nói rõ ràng mấy chuyện đó ra hết đi, bằng không một lúc ngươi sẽ ở trong bát.
- Đậu phộng!
Husky sau khi phát hiện triệt để không giãy dụa được, nó cũng chỉ đành từ bỏ, nói:
- Bản thần tôn nói rồi, chỗ này chính là địa bàn của Thiên Nhân tộc. Chủng tộc này rất là cao ngạo, cho rằng chỉ có người thông qua thử thách của bọn họ mới có tư cách tiến vào trong địa bàn của bọn họ. Vì thế bắt đầu từ cái lối đi này, con đường phía sau chính là thử thách, bên trong có vô số cấm chế quỷ dị, người bình thường đi vào rất khó có thể sống sót trở ra.
- Chờ đã, thử thách? Nói như vậy, những thứ mà Trương Thiên Đạo viết ở trên da thú, rất có thể đều là thật?
Từ Khuyết lập tức kịp thời phản ứng lại.
Nếu như những thứ này là thử thách, ngược lại cũng có thể giải thích vì sao trận pháp lại có quy tắc kỳ quái như vậy.
Hai người đi vào, cũng chỉ có hai loại lựa chọn, hoặc là cùng đi đến cuối cùng, hoặc là một người trong đó phản bội, bình yên vô sự đi ra.
Năm đó Trương Thiên Đạo cùng cô gái kia đồng thời đi vào, kết quả cô gái kia chạy mất, làm hại y một thân một mình bị nhốt ở bên trong.
- Bản thần tôn làm sao biết đó là thật hay giả, năm đó bản thần tôn cũng chỉ tùy tiện đến xem thử, bên trong căn bản không phải là phần cuối tiên lộ gì đó, cho nên trực tiếp liền rời đi.
Husky đáp, nó quả thật có ấn tượng với phần ký ức kiếp trước này.
Từ Khuyết gật gật đầu, sau khi trầm ngâm một lúc, hỏi:
- Chủng tộc này mạnh mẽ đến đâu? Có tồn tại Đại Thừa kỳ đỉnh phong hay không, hay thậm chí là... Tiên Nhân Cảnh?
- Tiên Nhân Cảnh là không thể, nếu thật sự có Tiên Nhân Cảnh, bọn họ cũng không cần phải trốn ở chỗ này, đã sớm đi ra ngoài càn quét Huyền Chân đại lục rồi. Nhưng Đại Thừa kỳ đỉnh phong thì rất có thể sẽ tồn tại.
Husky đáp.
Từ Khuyết nghe thấy vậy, khóe miệng lập tức giương lên.
Không có Tiên Nhân Cảnh?
Không Tiên Nhân Cảnh còn dám trang bức cái gì, còn không thấy ngại ở đây làm ra cái thử thách gì đó?
Hừ, bản bức thánh liền đi vào tìm Phá Không Phù, nếu như các ngươi dám gây sự với ta, ta nhất định sẽ tự mình mang một làn gió mới tới cho các ngươi, làm công tác kiến thiết văn minh đạo đức, phát dương truyền thống văn hóa dân tộc.
Nghĩ tới đây, con ngươi của Từ Khuyết liền không nhịn được tỏa ánh sáng, giống như nhìn thấy một đám điểm trang bức lớn đang ở trước mắt.
Mặc dù ở nơi như thế này, bình thường hắn sẽ không chủ động đi gây sự.
Nhưng hết cách rồi, Trương Thiên Đạo ở ngay bên trong thử thách mà Thiên Nhân tộc bố trí, Phá Không Phù rất có thể cũng ở bên trong, vì thế một chuyến này hắn nhất định phải đi vào.
- Husky, mau mau, theo ta tiến vào một chuyến.
Từ Khuyết vỗ vỗ đầu chó của Husky nói.
- Đậu phộng, tiểu tử ngươi bị bệnh thần kinh à! Ở trong đó nói không chừng thật sự có cường giả Đại Thừa kỳ tối đỉnh đấy!
Husky lúc này kêu ra thành tiếng.
Mọi người ở đây nghe được tiếng kêu của Husky, cả đám sợ hết hồn.
- Đại Thừa kỳ đỉnh phong?
- Trong này có cường giả Đại Thừa kỳ đỉnh phong? Không thể nào?
- Không thể, đây là Đăng Tiên Lộ, Đại Thừa kỳ đỉnh phong làm sao có thể đi vào?
Vài tên cường giả Đế Cung lập tức nói ra.
Husky không khỏi cười gằn:
- Đó là các ngươi không có kiến thức, chỗ này chính là động phủ của Thiên Nhân tộc, tự thành một vùng thế giới, hàng vạn năm trước đã lập nghiệp ở đây rồi, nhất định sẽ có Đại Thừa kỳ đỉnh phong.
- Thiên Nhân tộc?
Mọi người vừa nghe thấy vậy, lập tức lộ ra vẻ hoang mang, hiển nhiên chưa từng nghe nói qua bộ tộc này.
Từ Khuyết lắc lắc đầu:
- Không có thời gian giải thích nhiều như vậy, ta khuyên các ngươi tốt nhất vẫn nên rời đi đi, bởi vì phần cuối của Đăng Tiên Lộ căn bản không phải ở nơi này.
Nói xong, hắn nhìn về phía Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, gật đầu, cất bước đi lên phía trước.
Vài tên cường giả Đế Cung lập tức cả kinh:
- Thánh Tôn, ngài... ngài cũng phải đi vào sao?
- Ừm.
Khương Hồng Nhan nhẹ giọng đáp, đã đi đến bên cạnh Từ Khuyết.
Vài tên cường giả Đế Cung không khỏi xoắn xuýt, theo lý mà nói, mặc kệ có nguy hiểm gì, bọn họ cũng phải cùng đi với Thánh Tôn, vào sinh ra tử.
Nhưng bây giờ nghe nói bên trong rất có khả năng sẽ có cường giả Đại Thừa kỳ tối đỉnh, mấy người này lại có chút chần chờ, tiến cũng không được, thối lui cũng không xong, thực sự là tiến thoái lưỡng nan.
- Đi thôi, Husky, đừng hòng chạy trốn, vũng nước này ngươi nhất định phải lội vào.
Lúc này, Từ Khuyết mở miệng cười nói, một tay bắt lại Husky đang chuẩn bị lén lút trốn đi, nắm tay Khương Hồng Nhan, cất bước tiến lên phía trước.
Vèo!
Trong sơn động đột nhiên nhấp nhoáng một tia sáng trắng, giống như bình phong, cùng lúc Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan cất bước đi vào, bóng dáng hai người cùng với Husky trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Sau đó, bạch quang trong sơn động ảm đạm xuống, lần nữa khôi phục màu đen như mực.
Vài tên cường giả Đế Cung, kể cả Linh Tú Các cùng với đám tán tu còn lại đều nhìn lẫn nhau.
- Thôi, dù sao chúng ta đi ra ngoài cũng không còn đường sống, không bằng đi vào cùng Thánh Tôn!
Một tên cường giả Đế Cung nhìn đám người phía sau kia, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, xoay người liền bay đến địa phương vừa nãy Từ Khuyết biến mất kia.
Mấy người còn lại sửng sốt một chút, cũng không nói thêm gì, đều cất bước đi theo.
Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, nhiều người tận mắt thấy bọn họ giết chết Vệ Tử Tuân như vậy, rất khó đảm bảo là sẽ không có ai sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài, mà bây giờ bọn họ cũng chỉ còn lại có mấy người, căn bản không thể diệt khẩu toàn bộ đám người ở đây được.
Vì thế so với việc đi ra ngoài để chịu lo lắng sợ hãi, còn không bằng nhắm mắt đi theo, nói không chừng còn có một phen tạo hóa.
- Chúng ta làm sao bây giờ? Đi vào không?
- Thiên Nhân tộc đã tồn tại hơn vạn năm, vẫn... đáng giá xông vào một lần.
Đông đảo nữ đệ tử của Linh Tú Các chần chờ trong chốc lát, cuối cùng làm ra quyết định, đồng lòng nhất trí, quyết định theo vào nhìn đến cuối cùng, tìm kiếm tạo hóa.
- Lui lại.
Đám tán tu và Yêu tộc còn lại hầu như không do dự quá lâu, ngay lập tức xoay người rút đi.
Bọn họ có đạo sinh tồn của mình, huống chi cái tạo hóa kia chưa chắc đã lớn bằng nguy hiểm trước mắt, tìm được tạo hóa nhưng không còn mạng để dùng gì có ích gì cơ chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận