Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 664: Đi Ra Đi, Tạc Thiên Hào!

Bắn... bắn hạ?
Đông đảo tu sĩ ở đây vừa nghe được lời này, lập tức liền bị dọa sợ.
Thiên Giác Ngưu tộc còn lại trên thuyền lớn cũng kinh sợ thất sắc, trợn to con mắt, suýt chút nữa phun ra ngoài một ngụm máu.
Ngồi trong máy bay trực thăng đều là người trẻ tuổi mạnh nhất trong tộc bọn họ. Nếu như bị đánh xuống, chẳng phải sẽ trực tiếp rơi vào bên trong Nghịch Lưu Hải, chết ngay tại chỗ?
- Dừng tay! Ngươi muốn làm gì?
- Đừng quên, người của ngươi cũng ở phía trên, chẳng lẽ ngươi ngay cả người của mình cũng muốn giết sao?
Người của Thiên Giác Ngưu tộc trên thuyền lớn đều rống to, năm thiên tài trẻ tuổi bên trong máy bay trực thăng, bọn họ tổn thất không nổi.
- Ta giết người của mình thì liên quan cái rắm gì tới các ngươi.
Từ Khuyết tỏ vẻ khinh thường nói.
Sở dĩ phái Lôi Huyễn Thân đi, là bởi vì Lôi Huyễn Thân bất tử bất diệt, dù cho một pháo này đánh nó vào bên trong Nghịch Lưu Hải, chỉ cần Đạo Thân lại thi triển pháp quyết, liền có thể gọi ra, căn bản không đáng kể.
Nhưng mọi người ở đây lại không nghĩ như thế, đều cho rằng Từ Khuyết phát điên, liền người của mình cũng giết, quả thực vô cùng đáng sợ.
Chỉ có Liễu Tĩnh Ngưng cùng Husky mới rõ ràng, đây căn bản cũng chỉ là một cái phân thân, giết cũng không có vấn đề gì, chỉ là không nghĩ tới Từ Khuyết lại có thể chơi như thế, lừa gạt người xong còn muốn đánh xuống, quả thật quá vô sỉ.
"Vèo!"
Đạo Thân của Từ Khuyết trong chớp mắt đi tới trước Thần Uy Sung Năng Pháo, trong tay bấm ra pháp ấn, ánh vàng lấp loé, hướng trên thân pháo vỗ xuống.
Đùng!
Bên trong một tiếng vang trầm nặng, Thần Uy Sung Năng Pháo đột nhiên tỏa ra ánh vàng óng ánh, điên cuồng ngưng tụ quang pháo, chuẩn bị bắn ra.
Người của Thiên Giác Ngưu tộc ngồi không yên, hét lớn:
- Dừng tay, chiếc trực thăng kia đã là của chúng ta, ngươi dựa vào cái gì mà đánh máy bay của chúng ta?
- Ta đánh máy bay thì liên quan rắm gì tới các ngươi.
Từ Khuyết tỏ vẻ cao ngạo nói.
Lời này thô bạo cực kỳ, lập tức để người của Thiên Giác Ngưu tộc á khẩu không trả lời được.
"Ầm!"
Cùng lúc đó, nòng pháo của Thần Uy Sung Năng Pháo đã nổ ra một chùm sáng màu vàng óng, một đòn này có thể so với Nguyên Anh kỳ đỉnh cao, chuẩn xác không hề có sai sót bắn vào máy bay trực thăng trên không trung!
Phịch một tiếng nổ vang, máy bay trực thăng bị đập thành mảnh vỡ tại chỗ.
Ngay sau đó, trên bầu trời cùng với vài tiếng kêu sợ hãi, sáu bóng người giống như diều đứt dây rơi xuống.
- Nhanh, lái thuyền qua đón bọn họ. Xin chư vị đồng thời hỗ trợ, bộ tộc ta nhất định sẽ cho các ngươi thù lao thoả mãn.
Một ông lão của Thiên Giác Ngưu tộc lớn tiếng gầm hét lên, chỉ huy những người còn lại trên thuyền thôi thúc cự thuyền, đồng thời cũng thỉnh cầu thuyền của những thế lực còn lại hỗ trợ.
Nhưng phần lớn thế lực ở Nam Châu đều lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, không để ý đến, dù sao nằm ở cùng một cái đại lục, đều tồn tại cạnh tranh lẫn nhau, nếu như Thiên Giác Ngưu tộc có thiên tài ngã xuống, đối với với bọn họ là tin tức tốt nhất.
Mà Tây Mạc cùng Bắc Hải, kể cả Đông Hoang bên này, có vài thế lực muốn có quan hệ giao hảo cùng Thiên Giác Ngưu tộc, đều khởi động thuyền lớn, di chuyển đến vị trí mấy người đang rơi xuống từ trên không, nỗ lực cứu giúp bọn họ.
Nhưng mà, tình huống vẫn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Năm tên thiên tài của Thiên Giác Ngưu tộc đột nhiên bị nổ ra ngoài, lập tức rơi vào kinh hoảng, dù sao Nghịch Lưu Hải giống như một cái địa ngục, một khi rơi vào, trong nháy mắt sẽ thân vẫn đạo tiêu, biến thành tro bụi.
Bên trong hoang mang, một người trong đó không nhịn được vận dụng chân nguyên, sử dụng tới pháp quyết.
Nhưng gã chưa kịp ổn định thân hình, bên trên không trung đột nhiên sáng lên một đạo ánh sáng, giống như là ánh sáng do vô số phù văn ngưng tụ mà thành, trực tiếp bao phủ tên thiên tài của Thiên Giác Ngưu tộc kia.
Phốc!
Dưới một tiếng nổ vang, thiên tài của Thiên Giác Ngưu tộc nổ thành một mưa máu tại chỗ.
- Khôngggg! ! ! !
Trên mặt biển, ông lão của Thiên Giác Ngưu tộc đau lòng rống to.
Cũng có người lớn tiếng nhắc nhở:
- Không nên dùng pháp quyết, chờ chúng ta tới đón.
Bốn người còn lại trên không trung nghe vậy, thêm vào thanh âm nổ vang vừa nãy kia, lập tức để cho bọn họ khôi phục bình tĩnh, nhịn xuống không sử dụng pháp quyết, tùy ý để thân thể rơi xuống.
Mà tên nam tử có quyền lên tiếng trong đó nhìn thấy một chiếc thuyền lớn đã lao về hướng mình, cuối cùng cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó lửa giận trong lòng liền điên cuồng bốc lên, khó có thể tiếp thu chuyện mình bị một phàm nhân như Từ Khuyết đùa giỡn.
- Từ Khuyết, thù này khô trời chung, kể từ hôm nay, Thiên Giác Ngưu tộc ta cùng ngươi không chết không thôi!
Nam tử của Thiên Giác Ngưu tộc vừa rơi xuống vừa rống to.
Nguyên bản là gã muốn liên hợp Đổng Căn Cơ tiêu diệt Từ Khuyết, nhưng bây giờ ngược lại bị lừa, không tức điên mới lạ.
Từ Khuyết lại tỏ vẻ thong dong, cười nhạt nói:
- Con nghé con, ngươi hỏi các đại lão đến từ Đông Hoang ở đây một chút xem, có người nào không cùng ta không chết không thôi, ta đều nghe tới chán rồi.
Sắc mặt của mọi người ở Đông Hoang trong nháy mắt cứng đờ, khóe miệng hơi co giật.
Lời này đúng là thật, phần lớn thế lực có thể tới tham gia bí cảnh thí luyện, hình như đều bị con hàng này hãm hại qua, đoán chừng ngoại trừ Thiên Cơ Các cùng Cực Lạc Tông, các thế lực còn lại đều cùng tên này đề cập tới chuyện không chết không thôi, nhưng mà cho đến ngày nay, dù cho tên này đã trở thành phàm nhân, vẫn vẫn không ai có thể đánh chết hắn.
- Tức giận a!
Đông đảo cường giả Đông Hoang đều cảm thấy không cam lòng than thở.
- Được rồi, ngày hôm nay trước hết như vậy đã, trên đời này người nào không biết ta là lão đại của Tạc Thiên Bang luôn không sợ phiền phức, đám cặn bã các ngươi há có thể đắc tội nổi? Lần sau cmn ai lại dám đắc tội ta, vậy thì chờ xem!
Từ Khuyết cười gằn thả ra lời hung ác.
Đây thuần túy là hắn muốn trang bức mà thôi.
Nhưng sau khi lời này nói ra ngoài, lại để cho sắc mặt của rất nhiều người đều trở nên nghiêm túc.
Một phàm nhân, dám nói ra câu nói như thế này, hoặc chính là có nội tình hùng hậu, hoặc chính là kẻ ngu ngốc.
Nhưng hắn vì hại người của Thiên Giác Ngưu tộc, liền hộ đạo giả của mình đều hạ độc thủ, sát phạt quả đoán bực này khiến cho rất nhiều người càng tin tưởng hắn có nội tình mạnh mẽ.
Huống chi, bây giờ làm người kiêng kỵ nhất, đơn giản chính là Đoạn Cửu Đức đang đứng ở bên cạnh hắn.
Đoạn Cửu Đức cũng giống như có cảm giác, nhìn về phía Từ Khuyết, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, coi như vận khí của ngươi không tệ, lão đầu ta ngày hôm nay ở đây trấn trận, bọn họ mới không dám làm gì ngươi. Nhưng lần sau ngươi chú ý một chút cho ta, lão đầu ta không phải hộ đạo giả của ngươi, đừng hy vọng ta sẽ bảo đảm ngươi như vậy.
Từ Khuyết trực tiếp tỏ vẻ khinh thường:
- Ngươi đừng nói nhảm, nếu không phải ngươi ở chỗ này, ta cò thể lừa gạt thêm mấy người nữa. Không có chuyện gì thì đi nhanh lên, đừng ở trên thuyền của ta chơi nữa.
- Đừng ở trên thuyền của ngươi chơi nữa? Ngươi chắc chắn chứ?
Trên mặt của Đoạn Cửu Đức lập tức lộ ra ý cười trêu tức.
- Có cái gì không chắc? Ta vừa nhìn thấy ngươi tâm tình liền không tốt, liền hô hấp đều không trôi chảy nữa.
Từ Khuyết trợn mắt nói.
Đoạn Cửu Đức lập tức cười to:
- Ha ha, tiểu tử, đừng quá làm càn. Ngươi có biết hay không, nếu như không phải lão đầu ta ở đây, bây giờ ngươi sớm đã bị người đánh chết rồi.
- Phốc!
- Phốc là có ý gì?
- Cười nhạo ý của ngươi! Lão ăn mày, ngươi có dây thần kinh xấu hổ hay không? Bọn họ rõ ràng là thấy ta thần tư uy vũ, bị sự thô bạo của ta làm cho kinh sợ, cho nên mới không dám lại đây, ngươi sao lại tự thiếp vàng lên trên mặt mình thế?
Từ Khuyết khinh bỉ nói.
- Khốn kiếp!
Đoạn Cửu Đức lập tức mắng to, căm tức nói:
- Ngươi nói chuyện chớ quá mức, bây giờ là ngươi đang tự thiếp vàng lên mặt mình đấy. Bản thân ngươi hỏi bọn họ xem, đến cùng là sợ một phàm nhân như ngươi, hay là đang sợ lão đầu tử ta!
- Ta không hỏi, ta liền không hỏi, ngươi có thể làm thế nào?
- Được, ngươi không hỏi đúng không, lão đầu ta đi trước, chờ một lúc ngươi sẽ phải cầu ta!
Đoạn Cửu Đức tức gần chết, trực tiếp phất tay áo mà đi, nhảy lên trên một chiếc thuyền ở gần đó.
Có mấy người đều đang vội vàng cứu thiên tài của Thiên Giác Ngưu tộc, nhưng phần lớn người đều bị tình cảnh giữa Từ Khuyết cùng Đoạn Cửu Đức làm cho kinh ngạc.
Tình huống này là thế nào?
Tổ hai người khuyết đức phát điên này, hình như đang có nội chiến?
- Chư vị, nếu như các ngươi cùng tiểu tử kia có thù oán gì, cứ việc đi tìm hắn, lão đầu ta tuyệt đối sẽ không ra tay giúp đỡ, nói lời giữ lời.
Lúc này, Đoạn Cửu Đức lớn tiếng quát, tỏ vẻ lạnh lùng.
Ông ta cảm thấy cần thiết phải dạy dỗ Từ Khuyết một chút, không thể để hắn tùy ý lớn lối như vậy nữa, bằng không địa vị cùng mặt mũi của mình còn biết để đâu được?
- Vô tri.
Từ Khuyết đứng trên du thuyền, cực kỳ nhàn nhã cười nhạo nói, ánh mắt tràn ngập xem thường, trước sau hướng về chỗ Đoạn Cửu Đức quét qua.
Đoạn Cửu Đức nhìn thấy thế, cả giận nói:
- Tiểu tử ngươi chớ quá mức, còn nhìn ta như vậy, cho dù ta sợ nguy hiểm bị trừng phạt, cũng tuyệt đối sẽ không xuất thủ cứu ngươi.
- Nếu như ngươi dám cứu ta ngươi chính là chó!
Từ Khuyết hời hợt nói.
- Mẹ kiếp!
Đoạn Cửu Đức nổi trận lôi đình, thật sự tức giận, hô lớn:
- Được, chính ngươi nói đấy, đừng trách lão đầu ta vô tình!
Lời này vừa nói ra, con mắt của tất cả mọi người lập tức liền sáng lên.
Hai người này là thật sự nháo tới sụp đổ rồi!
Đoạn Cửu Đức khó giữ được Từ Khuyết, vậy chúng ta còn có cái gì phải kiêng kỵ?
- Tiểu tử, ngươi...
Liễu Tĩnh Ngưng cũng sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết cùng Đoạn Cửu Đức nháo trò, làm cho Đoạn Cửu Đức thật sự tức giận.
Nàng thấy rất rõ ràng, nếu như không phải Đoạn Cửu Đức ở đây, e rằng tất cả các thế lực của tứ đại lục đã sớm vây giết tới, há có thể bị một phàm nhân như Từ Khuyết doạ dẫm.
- Mẹ nó, tiểu tử, ngươi lại muốn chơi trò gian gì?
Husky cũng sợ hết hồn, vội trốn đến phía sau Từ Khuyết.
Từ Khuyết cười không nói, hai tay chắp sau lưng, giống như thế ngoại cao nhân.
Lúc này, tên nam tử Thiên Giác Ngưu tộc trên không trung không nhịn được nữa, rống to:
- Chư vị, người này chỉ là phàm nhân giun dế, không chỉ ám hại Thiên Giác Ngưu tộc ta, còn bất kính đối với Đoạn tiền bối như vậy, ai có thể giết hắn, Thiên Giác Ngưu tộc ta đồng ý lấy ra ngàn vạn cực phẩm Linh Thạch, cộng thêm mười cái pháp khí cửu tinh.
Đồng thời, Đổng Căn Cơ cũng nắm lấy cơ hội, lên tiếng quát lên:
- Tiêu Diêu Lâu của ta cũng bỏ ra tặng thưởng, ai có thể giết được tiểu tử này, Tiêu Diêu Lâu đồng ý đưa ra mười cái tiêu chuẩn nhập lâu.
- Giết!
Lúc này, có mấy thế lực không nói hai lời, trực tiếp liền thúc giục thuyền lớn vọt lên.
Đối với với bọn họ mà nói thì đây chính là cơ hội tốt để kết giao với Thiên Giác Ngưu tộc và Tiêu Diêu Lâu, huống chi còn có phần thưởng phong phú như vậy, căn bản không cần cân nhắc.
Mà những người còn lại nguyên bản còn đang chần chờ, nhưng thấy có người động thủ, lập tức cũng ngồi không yên, liền thúc giục thuyền lớn, bao vây lại.
Dù sao chỉ là giết một phàm nhân, hơn nữa Thiên Giác Ngưu tộc còn treo thưởng ngàn vạn cực phẩm Linh Thạch, đây chính là một khoản tài phú to lớn, bên trong toàn bộ Nam Châu, đoán chừng cũng chỉ có Thiên Giác Ngưu tộc chiếm cứ mấy chục cái mỏ Linh Thạch mới có thể ra tay xa hoa như vậy.
- Nguy rồi, tiểu tử, ngươi còn có loại máy bay trực thăng kia không? Chúng ta đi mau!
Liễu Tĩnh Ngưng vừa nhìn thấy tình thế không đúng, sắc mặt lập tức ngưng lại, trầm giọng hỏi.
- Máy bay trực thăng? Hết rồi.
Từ Khuyết nhún nhún vai, lắc đầu cười nói.
- Chuyện này...
Liễu Tĩnh Ngưng lúc này mặt không còn chút máu nào.
Dù nàng thân là một đời Thánh Nữ, nhưng đối mặt với nhiều thế lực vây công như vậy, căn bản không có chút biện pháp nào, đây chính là cục diện thập tử vô sinh.
Về phần Thần Hành Độn Tẩu Phù của Từ Khuyết, nàng vừa nghĩ đến, liền lập tức lắc lắc đầu.
Nàng rất rõ ràng, khoảng cách qua lại của loại phù lục kia không xa, một khi vận dụng phù lục, rất có thể sẽ rơi vào bên trong Nghịch Lưu Hải, không thể lên đến bờ, hoàn toàn chính là một con đường chết.
Cuối cùng, Liễu Tĩnh Ngưng nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, giống như đã làm ra quyết định gì đó, đột nhiên xoay người nhìn về phía Từ Khuyết, nỡ ra nụ cười nói:
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi trước tiên trốn đi, lúc nữa tự mình nghĩ biện pháp rời đi.
Nói xong, nàng kiên quyết xoay người, mặt hướng về nhiều thuyền lớn xung quanh đang áp sát tới, khẽ thở dài một hơi, tay nhỏ vung lên, giống như muốn triển khai pháp quyết gì đó.
Đùng!
Lúc này, một cái tay đột nhiên nhẹ nhàng vỗ lên trên vai đẹp của nàng, cắt ngang pháp quyết của nàng.
- Tiểu tỷ tỷ, ngươi đây là muốn liều mình cứu ta sao? Đừng như vậy mà, quá máu chó, lấy thân báo đáp là được rồi.
- Ngươi...
Liễu Tĩnh Ngưng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Từ Khuyết đang cười tủm tỉm, lập tức liền cuống lên:
- Bây giờ không phải lúc đùa giỡn, thừa dịp ta còn có thể giúp ngươi chống trả trong chốc lát, ngươi nhanh đi cầu Đoạn Cửu Đức ra tay, thế nhưng... ta không thể kiên trì được lâu đâu.
- Là ngươi đừng đùa nữa đi, lời nói vừa rồi ta đều chưa nói xong, máy bay trực thăng khẳng định không còn, thế nhưng... tàu lặn nguyên tử và hàng không mẫu hạm, ta lại có rất nhiều.
Nói đến đây, Từ Khuyết đột nhiên vung tay lên, trầm giọng quát lên:
- Đi ra đi, Tạc Thiên Hào!
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong giây lát, mảnh hải vực bình tĩnh này, đột nhiên nổi lên từng đạo từng đạo bọt nước to lớn.
Ngay sau đó, mười chiếc quái vật khổng lồ trồi lên trên mặt biển, đúng là tàu ngầm toàn thân sắt thép đen kịt, trực tiếp vây quanh thuyền của các thế lực.
"Ô ông..."
Cùng lúc đó, xa xa vang lên tiếng kèn lệnh chói tai, bốn chiếc hàng không mẫu hạm lớn vô cùng, giống như bốn toà núi lớn, theo gió phá sóng, nhanh chóng lướt tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận