Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1108: Đánh Với Ta Một Trận

Giờ phút này, Kiếm Lâu Các đã sớm bị san thành bình địa.
Kể cả khu vực trong phạm vi một trăm dặm đều hóa thành một biển lửa mênh mông, bầu trời bị ánh lửa chiếu sáng, mặt đất có dung nham đang cuồn cuộn không ngừng, nhiệt độ cao đến mức cực kỳ khủng bố, khiến không khí tứ phương tràn vào, không ngừng bốc hơi lên.
Sau khi Lam Tâm Nguyệt từ đàng xa bay tới, lập tức vận chuyển tiên nguyên trong cơ thể, căn bản cũng không dám xuống gần mặt đất, nổi bồng bềnh giữa không trung, tỏ vẻ kinh hãi nhìn ra bốn phía.
Tu sĩ Nhân Tiên cảnh của Kiếm Lâu Các, phần lớn đều đã hóa thành tro tàn.
Ở bên trong một chỗ ngóc ngách, cả người Trương Vân Nhi be bét máu thịt, bị bùn đất cùng dung nham phủ kín, máu tươi vẫn đang bị bốc hơi lên, chỉ còn nửa cái đầu lộ ra, thoi thóp.
Cách đó không xa, Liễu Hóa Long cũng ngã ở trên mặt đất, hai cánh tay bị nổ tới không còn tung tích, phần lưng bị xé ra một vết thương thật lớn, lộ ra từng chiếc xương trắng, nhìn rất đáng sợ.
- Từ đạo hữu!
Lam Tâm Nguyệt căn bản không để ý tới việc nhân cơ hội tiêu diệt bọn Liễu Hóa Long, lập tức tìm khí tức của Từ Khuyết, đi tới từng vùng phế tích.
Từ Khuyết đang nằm ở nơi đó, tình huống cũng không tốt hơn bọn Liễu Hóa Long bao nhiêu, cả người đầy máu thịt, thậm chí là có không ít xương sườn bị nổ đứt, xuyên qua da thịt lộ ra bên ngoài cơ thể, cả người quả thực là giống như một đống thịt rữa.
Nhìn thấy Lam Tâm Nguyệt xông tới phía mình, Từ Khuyết liền khí lực nói chuyện đều không có, chỉ có thể tiếp tục khởi động công năng tự động khôi phục của hệ thống, nhanh chóng tiến hành khôi phục thương thế.
Trên thực tế ở trong nháy mắt lúc hắn ném Hỏa Liên đi, cũng đã muốn dùng Thần Hành Độn Tẩu Phù bỏ chạy.
Đáng tiếc là căn bản cũng không có tác dụng, uy lực của lục sắc Hỏa Liên vượt quá sự tưởng tượng của hắn, ở trong nháy mắt nổ tung đó, hắn đã sử dụng ra Thần Hành Độn Tẩu Phù, kết quả là mới vừa bỏ chạy, lại mạnh mẽ bị lực bộc phát của Hỏa Liên từ bên trong nổ ra, vô cùng oan ức.
May mắn là thân thể của hắn đủ mạnh mẽ, cũng may là Thần Hành Độn Tẩu Phù giúp hắn trốn vào hư không trong nháy mắt đó, bằng không nếu như trực diện gặp xung kích của lục sắc Hỏa Liên, chỉ sợ bây giờ hắn sẽ càng thảm hại hơn, thậm chí còn cón thể bỏ mạng ở đây.
- Không chơi nổi không chơi nổi, sau này không thể tùy tiện dùng vật này nữa.
Trong lòng Từ Khuyết cay đắng thở dài.
Dựa theo thực lực để nhận định, bây giờ hắn triển khai ra Phật Nộ Hỏa Liên, uy lực e rằng đã là không phải là bình thường, ngoại trừ nguyên nhân của Dị Hỏa, quan trọng hơn là do hắn thông qua chân nguyên cùng đạo uẩn dung hợp, khiến uy lực của Hỏa Liên tăng lên gấp đôi, thậm chí là bên người còn cất giấu Sách Chiêu Hồn đầy tầng.
Dưới các loại uy lực bổ trợ, lục sắc Hỏa Liên này đã có thể gọi là hủy thiên diệt địa, vô cùng khủng bố.
Nhưng mà, chính là tồn tại như vậy, sau khi nổ tung ở khoảng cách gần như vậy, vẫn không cách nào giết chết Liễu Hóa Long chỉ là Địa Tiên cảnh sơ kỳ, chỉ có thể làm cho y trọng thương.
Đồng thời còn có Nhân Tiên cảnh đỉnh phong Trương Vân Nhi, do cách Hỏa Liên hơi xa một chút, cũng kiếm trở về được nửa cái mạng, còn thừa lại một hơi.
Điều này làm cho Từ Khuyết rất là khó chịu, nguyên bản hắn chỉ muốn khiến cho mọi người nghĩ rằng hắn muốn đồng quy vu tận, lưỡng bại câu thương, kì thực là mượn cơ hội dùng Thần Hành Độn Tẩu Phù thoát đi, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, cuối cùng thật là lưỡng bại câu thương.
- Từ đạo hữu, ngươi. . . ngươi thế nào rồi, đây là nhất phẩm Nguyên Lộ Đan, ngươi mau ăn vào, có thể sẽ giúp ngươi khôi phục một chút thương thế.
Lúc này, Lam Tâm Nguyệt đã lấy ra một viên đan dược mang theo mùi thuốc đậm đặc, đưa đến trước miệng Từ Khuyết.
Nhưng Từ Khuyết liền khí lực há mồm đều không có, chỉ có thể nằm ở trên đất, tiếp tục để công năng khôi phục của hệ thống trị liệu thương thế.
Dĩ vãng bị chút ít thương thế, công năng khôi phục của hệ thống có thể khiến hắn khỏi hẳn rất nhanh, nhưng loại thương thế nặng nề như ngày hôm nay, thế yếu của công năng khôi phục của hệ thống liền bày ra, tốc độ khôi phục thực sự có chút chậm.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, đã rất lâu không phải chịu qua loại thương thế khốc liệt này, lần trước chịu thương nặng như thế là lúc thay Khương Hồng Nhan chặn Thiên Kiếp.
"Vèo!"
Lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến vài tiếng xé gió.
Vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh đằng đằng sát khí vọt tới, ánh mắt ngưng lại, rơi lên trên viên thuốc trong tay Lam Tâm Nguyệt, kinh ngạc nói:
- Nhất phẩm Nguyên Lộ Đan?
- Các ngươi muốn làm gì?
Lam Tâm Nguyệt lập tức nhét viên đan dược vào trong miệng Từ Khuyết, đứng lên, cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt.
Vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh lúc này hơi nhướng mày, có chút buồn phiền.
- Thật là đáng chết, ngươi lại lãng phí một viên nhất phẩm Tiên đan!
- Dù sao cũng phải chết, tại sao còn phải lãng phí như thế?
- Nhưng nói lại, bảo vật của ngươi đúng là rất nhiều, thậm chí ngay cả nhất phẩm Tiên đan đều có.
Mấy người lạnh giọng nói, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào Lam Tâm Nguyệt.
Cùng lúc đó, đan dược trong miệng Từ Khuyết cũng hòa tan trong nháy mắt, biến thành một dòng nước mát mẻ, mang theo sức sống bàng bạc, đột nhiên rót vào trong cơ thể, cọ rửa các đại kinh mạch.
Ở công năng khôi phục của hệ thống cùng đan dược đồng thời ảnh hưởng, tốc độ khôi phục thương thế của Từ Khuyết trong nháy mắt tăng lên gấp đôi, kinh mạch nhanh chóng phục hồi lại như cũ, xương cốt gãy vỡ cũng đã bắt đầu nhúc nhích, chậm rãi khôi phục lại, mọc ra xương cốt mới.
- Hừ!
Lúc này, Từ Khuyết đã khôi phục một chút khí lực, rốt cục có thể mở miệng nói chuyện, lập tức hừ lạnh lên một tiếng.
Vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh nguyên bản vốn đã chuẩn bị động thủ tiêu diệt Lam Tâm Nguyệt, lại bị tiếng hừ lạnh này của Từ Khuyết làm cho sợ hết hồn, đột nhiên ngừng lại.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Tên này vẫn chưa chết?
Mấy người nhìn lẫn nhau, ngược lại có chút không dám tùy tiện ra tay nữa.
Dù sao thực lực của Từ Khuyết khủng bố ra sao thì bọn họ đã rõ như ban ngày, vào lúc này đúng là sợ Từ Khuyết còn cất giấu hậu thủ gì, chờ bọn họ đi lên sẽ phải nhận trái đắng.
Lúc này, Từ Khuyết vẫn nằm trên đất như trước, máu thịt toàn thân be bét, chỉ còn miệng là có thể động, nhưng lại trung khí mười phần, lớn tiếng kêu gào nói:
- Các ngươi thật là to gan, còn dám tới đây chịu chết?
- Ha ha, ta rất thưởng thức dũng khí của các ngươi!
- Có gan lại đây!
- Đến! Đánh với ta một trận!
Từ Khuyết kêu gào leng keng mạnh mẽ, nhiệt huyết sôi trào.
Lam Tâm Nguyệt trực tiếp há hốc mồm, có chút hơi ngơ ngác, chỉ lo vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh này sẽ thật sự xông lên.
Nàng đối với Từ Khuyết quả thật không còn gì để nói, bộ dáng đều đã bị thương không thành hình người như thế, toàn thân chỉ có cái miệng là có thể động, còn ở đây kêu gào?
Nhưng mà cục diện quỷ dị lại xuất hiện, vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh đều chau mày, có chút chần chờ, trong khoảng thời gian ngắn không dám tiến lên nửa bước.
Điều này làm cho Lam Tâm Nguyệt có chút ngạc nhiên, nhưng cẩn thận suy nghĩ tới thực lực mà Từ Khuyết bày ra lúc trước, nàng lại có chút hiểu ra.
Đổi là nàng, nếu như không phải đã cùng Từ Khuyết tiếp xúc qua, không biết tính cách của hắn, vào lúc này e rằng cũng không dám tùy tiện ra tay.
- Hả? Các ngươi còn đứng ở đó làm gì?
- Lại đây!
- Tiên sư nó, lẽ nào các ngươi tu luyện đều tu đến trên thân chó sao?
- Một chút lá gan cũng không có, còn ra ngoài lăn lộn làm gì?
- Ta chấp các ngươi một tay có được không, nhanh tới đây đánh một trận!
Từ Khuyết còn đang kêu gào, càng kêu càng hăng say.
Trên mặt của vài tên cường giả Nhân Tiên cảnh từ từ dâng lên tức giận, hai tay nắm chặt, hận không thể thật sự xông lên một chân giẫm nát miệng Từ Khuyết.
- Hừ, ngươi không nên quá đáng, bây giờ ngươi rõ ràng đang ở thế yếu, ngươi có tư cách gì ở đây kêu gào?
Một người trong đó căm tức nói.
- Ngươi biết cái gì, lão tử xem thường ra tay với các ngươi. Các ngươi có gan liền đến, CMN ta sẽ nhảy lên trực tiếp đánh nát đầu gối của các ngươi!
Từ Khuyết tỏ ra vẻ ngạo nghễ quát lên.
- Mẹ nó chứ!
Vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh tức giận đến sắp cắn nát răng.
Nhưng Từ Khuyết càng hung hăng như vậy, bọn họ càng cảm thấy sợ ném chuột vỡ đồ.
- Đến đây!
- Lại đây!
- Ta chấp các ngươi hai tay được chưa?
- Lại chấp các ngươi ba cái chân!
- Hừ, phế vật! Lại không tới, ta sắp buồn ngủ rồi!
- Đám người các ngươi, lá gan nhỏ như thế, còn mặt mũi nào ở. . . a a a, làm gì thế, các ngươi muốn làm gì, đừng tới đây, đậu phộng, vừa rồi là ta đùa giỡn với các ngươi thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận