Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1450: Thiên Địa Bất Dung

Trong Thiên Sát Thành.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt quái lạ nhìn Từ Khuyết.
Tên tiểu tử này. . . miệng cũng quá tiện đi?
Trên đời vẫn còn có người mặt dày như vậy?
Nghê Thường tiên tử cùng nữ tử mặc áo đen, lúc này cũng có chút ngây người.
Đại khái là quen thuộc ở Tiên Vân Châu luôn sống trong nhung lụa, hầu như không có ai dám bất kính với các nàng như vậy, càng chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như thế, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết phải nói gì.
Trái lại Husky cùng đám người Đoạn Cửu Đức đều tỏ vẻ bình tĩnh.
Quen rồi.
Tên tiểu tử Từ Khuyết này, ngày nào đó nếu như cần mặt mũi thì đó mới là chuyện không bình thường.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng hé miệng nở nụ cười, lần này Từ Khuyết không ghẹo nữ nhân, đúng là khiến nàng có chút bất ngờ.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, tên tiểu tử này đã có nhiều nữ nhân như vậy, lại ghẹo them mấy người, tiểu thân thể này có thể chịu nổi sao?
Nghĩ đến điểm này, Liễu Tĩnh Ngưng nhìn bóng người Từ Khuyết, ý cười trên khóe miệng càng nồng.
Mạc Quân Thần lại gian nan nuốt một ngụm nước bọt, trước đây y cũng biết Từ bang chủ luôn gây chuyện không sợ trời không sợ đất, muốn làm gì thì làm.
Nhưng trải qua tất cả những chuyện ngày hôm nay, lại nhìn hiện tại tên tiểu tử này bất kính với hai vị Tiên Tôn như vậy, y chỉ có thể yên lặng thầm than một tiếng trong lòng: Bang chủ trâu bò!
Oanh ——!
Lúc này, Lôi Kiếp trên bầu trời đã sắp thành hình.
40 tia chớp màu vàng óng ngưng tụ, toàn bộ đều tụ tập ở bầu trời hướng về mười vị Tiên Vương, ngược lại Từ Khuyết ở bên kia, vẫn là lôi vân cuồn cuộn, giống như vẻ yên tĩnh trước khi bão táp tới như trước.
- Không được, sắp không kịp rồi.
Nghê Thường tiên tử tỉnh táo lại, cau mày nói ra.
- Mạnh mẽ phá tan cấm chế đi.
Nữ tử mặc áo đen đề nghị.
Nghê Thường tiên tử lại lắc lắc đầu:
- Không thể, cấm chế này rất nham hiểm, không biết là người nào bày xuống, trong bóng tối nối liền truyền tống trận, một khi chúng ta từ bên ngoài phá giải, sẽ phát động truyền tống, cũng sẽ kéo chúng ta vào bên trong.
- Chuyện này. . .
Nữ tử mặc áo đen trừng trừng mắt, bất đắc dĩ nói:
- Thật thất đức.
Nghê Thường tiên tử ngẩng đầu nhìn về Từ Khuyết, trịnh trọng nói:
- Vị tiểu hữu này, ta không có nhiều thời gian giải thích với ngươi, mặc kệ ngươi cùng những Tiên Vương này có thù oán gì, ta có thể bảo đảm, chỉ cần ngươi thả bọn họ đi ra, ở Thiên Châu, không có người nào dám truy cứu ngươi, ân oán giữa các ngươi, ta đến thay ngươi giải quyết.
- Mắc mớ gì tới ngươi.
Từ Khuyết trợn tròn mắt.
- Ngươi. . .
Nghê Thường tiên tử nhất thời căm tức, nhưng vẫn nhịn xuống tức giận, trầm giọng nói:
- Hiện tại bọn họ thật sự không thể chết được, gông xiềng Thiên Châu chẳng mấy chốc sẽ mở ra, vô số ngoại địch đang nhìn chằm chằm Thiên Châu, nếu ngươi giết bọn họ, sẽ giống như là tự làm suy yếu hơn nửa sức mạnh Thiên Châu, sau này sẽ vô lực chống đỡ ngoại địch, Thiên Châu đều sẽ bị chiếm đóng.
- Liên quan gì đến ta?
Từ Khuyết lần thứ hai mắt trợn trắng.
Hắn xưa nay luôn không tín nhiệm cái gọi là bảo đảm của cường giả, huống chi, ý của hắn chính là muốn giết mười Tiên Vương này, nữ nhân này lại nhảy ra ngăn cản, mặc kệ cuối cùng điều hòa thế nào, rõ ràng đều muốn bảo đảm tính mạng mười Tiên Vương này.
Vì thế, việc này căn bản là không cần bàn luận.
Còn chuyện Thiên Châu bị chiếm đóng cái gì, hắn mới không thèm để ý, chuyện tương lai thì để tương lai nói, huống hồ an nguy Thiên Châu giao cho mười tên Tiên Vương ngu đần này, căn bản là một chuyện ngu xuẩn.
Nhìn dáng vẻ sợ chết này của bọn họ, bọn họ sẽ vì Thiên Châu chiến một trận sao?
Hừ, ngây thơ!
- Ngươi sao có thể như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn mọi người Thiên Châu, đều vì ngươi mà chết sao?
Nghê Thường tiên tử quát lên.
Từ Khuyết khó chơi, khiến nàng rất phẫn nộ.
- Ta vẫn là nói câu kia, mắc mớ gì tới ngươi. Dù tương lai Thiên Châu thật sự có nguy hiểm gì, ta một mình chịu trách nhiệm. Mười tên Tiên Vương gà bệnh này đến ta đã có thể giết, thật sự có ngoại địch đến, ta cũng sẽ giải quyết như thường, không cần ngươi bận tâm.
Từ Khuyết hờ hững đáp, ánh mắt cũng nhìn về phía lôi vân trên không trung, có chút không rõ.
Thiên kiếp này, làm sao còn chưa tới, không phải là lại kinh sợ rồi chứ?
Nhất định phải để ta lại bùng nổ một lần thì mới bằng lòng đánh xuống sao?
- Ngươi chịu trách nhiệm? Ngươi chỉ là một Đại La Tiên, dựa vào đâu mà có khẩu khí lớn như thế?
Nghê Thường tiên tử cả giận nói.
Nữ tử mặc áo đen cũng không nhìn nổi, lắc đầu nói:
- Tiểu huynh đệ, tuy rằng nữ nhân này nói chuyện không êm tai, nhưng không thể không nói, nàng nói vẫn có đạo lý, những Tiên Vương này, thật sự không thể giết. Thừa dịp bây giờ còn có thời gian, ngươi trước tiên mở ra cấm chế, thả bọn họ đi ra, chúng ta có biện pháp để bọn họ tách rời thiên kiếp.
Giờ khắc này, nhóm Tiên Vương ngồi xếp bằng trên mặt đất điên cuồng chữa thương, đã vô cùng kích động.
Tuy rằng bọn họ không biết hai vị Tiên Tôn bên ngoài kia là thần thánh phương nào, nhưng nếu có thể đi ra cứu bọn họ, đối với với bọn họ mà nói, chính là hai nhánh cỏ cứu mạng.
Luồng thiên uy trên không trung ép xuống khiến bọn họ không thở nổi, đã sắp ép bọn họ tan vỡ.
Đạo thiên kiếp thứ nhất đã sắp muốn mệnh của bọn họ, nếu như bốn lượt thiên kiếp kế tiếp thật sự hạ xuống, bọn họ nhất định sẽ thập tử vô sinh.
- Thật đáng tiếc, ta là người luôn nói chuyện giữ lời, khi nãy nói bọn họ một tên cũng đừng hòng đi, như vậy khẳng định là một người cũng không được đi, nếu các ngươi khó chịu, ta không ngại cũng kéo các ngươi vào đồng thời Độ Kiếp.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, lạnh giọng cười nói.
Nghê Thường tiên tử cùng nữ tử mặc áo đen đều khẩn trương nhíu mày, nhìn lẫn nhau một chút, có vẻ bất đắc dĩ cùng lo lắng.
Xưa nay chưa từng thấy người cố chấp như vậy, khó chơi, quá khó rồi.
Mấu chốt là tên tiểu tử này còn dám nói lời uy hiếp các nàng, quả thực là tiểu tử không biết trời cao đất rộng.
- Từ tiểu hữu, ngươi cần nhận rõ ràng thế cuộc, không nên làm chuyện khiến mình hối hận. Hai vị Tiên Tôn đại nhân kia cũng đã mở miệng, nếu ngươi không nghe khuyên bảo, chờ ngươi độ xong kiếp đi ra, ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát sao?
Lúc này, một Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc vừa miễn cưỡng khôi phục một chút thương thế, gian nan mở miệng nói.
Y thực sự sợ Từ Khuyết không nghe khuyên bảo, quyết tâm muốn giết bọn họ, chỉ có thể tranh thủ thời gian cưỡng bức dụ dỗ khuyên bảo một phen.
Tiên Vương nữ tử tuổi trẻ lúc trước, giờ khắc này đã trở nên già nua, cũng mở mắt ra, khuôn mặt dữ tợn nói:
- Ta chỉ nói câu cuối cùng, ngươi hiện tại lui bước, còn có cơ hội, chí ít không có ai truy cứu ngươi. Nhưng nếu ngươi giết chúng ta, cho dù hai vị Tiên Tôn đại nhân kia không truy cứu, Tiên Vương tông môn ta, còn có những tông môn khác, tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!
- Ha ha!
Từ Khuyết nhất thời cười lạnh thành tiếng, vẫy vẫy tay:
- Đều đã đến hiện tại rồi, các ngươi còn dám uy hiếp ta như vậy, thật sự rất ngu xuẩn. Nhưng không sao, cho dù các ngươi xin tha, ta cũng không thể buông tha cho các ngươi, vì thế. . . an tâm chờ chết đi, đừng nói nói nhảm nhiều như vậy nữa.
Lời này vừa nói ra, trái tim mười vị Tiên Vương, nhất thời rơi xuống đáy vực.
Bọn họ thực sự không nghĩ ra, người này rốt cuộc có phải là điên rồi không, tại sao phải làm đến một bước này.
Tu sĩ trong Thiên Sát Thành trong lòng đều rùng mình, da đầu tê dại.
Quá tuyệt tình rồi!
Thủ đoạn này, quả thực tàn nhẫn đến mức hù chết người.
Mặc kệ ngày hôm nay Từ Khuyết có kết cục sẽ gì, chỉ cần hắn sống sót, từ nay về sau, người nào ở Thiên Châu dám đắc tội hắn, ngoại trừ những Tiên Vương kia, chỉ sợ là không còn ai.
Nhưng mà đây cũng chính là cục diện Từ Khuyết muốn.
Đây cũng là tác phong từ trước tới nay của hắn.
Trong thế giới cường giả vi tôn này, muốn sống sót, muốn không bị nhìn chằm chằm, chỉ có lập uy.
Làm sao để lập uy? Chính là như vậy!
Chỉ khi khiến người ta cảm thấy sợ sệt, bọn họ mới không dám có ý đồ xấu với ngươi.
Một khi ngươi lui một bước, như vậy nhất định sẽ có bước thứ hai, bước thứ ba, mãi đến tận khi ngươi bị bức ép đến vách núi, những người kia còn có thể buộc ngươi nhảy xuống.
Vì thế, hắn không thể lùi, không thể làm ra bất kỳ nhượng bộ nào.
"Ầm!"
Cuối cùng, 40 tia chớp màu vàng óng trên vân không vẫn đánh xuống.
Tất cả mọi người đều nhìn kỹ tình cảnh này, mười vị Tiên Vương, bất kỳ một người nào đi ra đều có thể hô mưa gọi gió ở Thiên Châu, nhưng lại rơi vào kết cục khốc liệt như vậy.
40 tia chớp màu vàng óng đánh xuống, mười vị Tiên Vương sống sờ sờ bị đánh thành tro tàn, hồn phi phách tán.
Mãi đến khi sắp chết, trong lòng bọn họ ngoại trừ hối hận ảo não, trên mặt đều là vẻ khó có thể tin, hiển nhiên là không có cách nào tiếp thu, mình lại chết đi như thế.
Nghê Thường tiên tử cùng nữ tử mặc áo đen, đều có vẻ âm trầm đứng ở ngoài cấm chế trận pháp, không nói một lời.
Hiển nhiên, Từ Khuyết đã đồng thời chọc giận hai vị này.
Nhưng hắn cũng không hề để ý.
Khi hắn giết mười tên Tiên Vương kia, chưa từng liếc mắt nhìn bọn họ chút nào.
Dưới lôi vân, người trẻ tuổi vẫn đứng ngạo nghễ giữa thiên địa, giống như Ma Thần.
Khí phách như vậy, thủ đoạn tàn nhẫn đến thế, đã khắc sâu trong lòng vô số tu sĩ ở đây, trở thành một bóng ma trong lòng họ.
- Người như vậy, Thánh Nguyệt Điện các ngươi còn muốn?
Nữ tử mặc áo đen nhìn về phía Nghê Thường tiên tử, tựa như cười mà không phải cười hỏi.
Nghê Thường tiên tử trầm mặc không nói.
Nữ tử mặc áo đen lại tiếp tục nói:
- Ngược lại Thiên Ma Điện ta không dám muốn. Người như thế, rất dễ mang đến họa diệt môn.
- Ta hiện tại cảm thấy rất hứng thú, hắn làm sao có thể vượt qua thiên kiếp kế tiế. Ngươi không phát hiện sao, thiên kiếp này ấp ủ lâu như vậy mà vẫn không đánh xuống, nhưng luồng thiên uy này còn cường đại hơn thiên kiếp vừa rồi đối phó với những Tiên Vương kia.
Nghê Thường tiên tử nghe đến đây, lắc lắc đầu, mặt không chút thay đổi nói:
- Người như thế, thiên địa không dung. Đợt thiên kiếp kế tiếp, đủ để lấy tính mạng của hắn.
Ầm ầm ——!
Cùng lúc đó, lôi vân trên vòm trời, phát ra tiếng nổ vang.
Bốn tia chớp lớn màu vàng óng, từ tứ lớn dần trong lôi vân, chiếu rọi xuống đến, chiếu thẳng xuống mặt đất.
Trong chùm sáng màu vàng óng thứ nhất, bước ra một bóng người, người mặc giáp vàng, tay cầm trường thương, khí thế bàng bạc.
- Lôi kiếp hình người!
Nữ tử mặc áo đen nhất thời cả kinh.
Bên trong thiên kiếp, lôi điện hình người chính là loại có độ khó cao nhất.
Mà hiện tại, cấp độ khó này lại xuất hiện ở bên trong thượng cổ hạo kiếp, quả thực khiến người ta kinh hãi.
- Một lôi kiếp hình người, là thiên tướng đế cung!
Nghê Thường tiên tử cũng nhìn thấy chớp giật hình người này, ánh mắt ngưng lại, kiên định:
- Người trẻ tuổi này, nhất định không sống nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận