Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 977: Thành Ý Của Ngươi Đâu

- Đến công bằng chiến một trận đi!
Từ Khuyết chấn động cổ họng, trên mặt chậm rãi lộ ra vẻ vui mừng, lúc này đã muốn gọi ra tất cả Phệ Thiên Ma Văn, chơi khô máu một lần.
- Chờ đã.
Đột nhiên, khuôn mặt của bà lão bình thản mở miệng nói:
- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ta thừa nhận là ngươi rất mạnh mẽ, cường đại hơn rất nhiều Hợp Thể Kỳ khác, nhưng chuyện này không có nghĩa là ta không địch lại ngươi, nếu thật muốn liều mạng chiến một trận, kết quả kém nhất cũng là chúng ta sẽ lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.
Nàng vẫn chưa vì chuyện Từ Khuyết công phá trận pháp vừa nãy mà nổi giận, vẫn ôn hòa nhã nhặn như trước, tựa hồ là một người có tính khí rất tốt.
Nhưng căn bản Từ Khuyết liền không tin những biểu hiện này, ở Tu Tiên Giới lăn lộn nhiều năm như vậy, tu tiên giả có hình dáng quỷ quái gì, hắn đã sớm rõ rõ ràng ràng.
Mọi người đều là mang mặt nạ làm người, cái gì cũng có thể làm ra?
- Ha ha!
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, cảnh giác đứng ở cách đó không xa, có nhiều thâm ý đánh giá bà lão.
Nhưng sau một lát, ý cười trên mặt Từ Khuyết liền từ từ thu lại.
Bà lão đứng ở phía trước, loại khí thế mạnh mẽ trên người kia, từ đầu đến cuối vẫn không hề yếu đi.
Nàng cũng không hề nói dối.
Từ Khuyết rõ ràng có thể cảm giác được, khí thế trên người bà lão này vô cùng chân thực, tuyệt đối không phải là loại cung giương hết đà cậy mạnh, loại hờ hững trên người nàng kia, tuyệt đối không phải là đang làm bộ.
Tiên Nhân Cảnh trước sau không phải chỉ là hư danh, dù cho là người mang trọng thương, cũng là một nhân vật rất khủng bố.
Từ Khuyết chỉ là Hợp Thể Kỳ, dù cho có rất nhiều thủ đoạn, nhưng vẫn chênh lệch ba đại cấp bậc với Tiên Nhân Cảnh, sự chênh lệch này rất khó bù đắp.
- Ha ha, ta ngược lại là cảm thấy, có thể đồng quy vu tận với ngươi, cũng tốt hơn chờ ngươi khôi phục thương thế, một phía nghiền ép ta.
Từ Khuyết vẫn cười lạnh như trước, đối phương mạnh mẽ, không có nghĩa là hắn sẽ chịu thua.
Án chừng mấy cái túi linh thú trong tay một chút, Từ Khuyết tiếp tục cười dài mà nói:
- Huống hồ, ngươi làm sao liền có thể xác định, bây giờ ta đánh với ngươi một trận, sẽ đồng quy vu tận đây? Người của Tạc Thiên Bang ta đi ra hành tẩu giang hồ, ai lại không có mấy trăm loại thủ đoạn trên người?
- Ngươi không cần phải thù hằn ta như vậy. Trước đây là thái độ của ta có chút không thích hợp, bây giờ ngươi đã chứng minh được thực lực của ngươi, vì thế đáng giá để ta thay đổi thái độ.
Bà lão mở miệng, con ngươi nhàn nhạt hướng về túi linh thú trong tay Từ Khuyết liếc mắt một cái, lắc đầu nói:
- Ta có thể lấy tâm ma thề, sẽ không giết ngươi, cũng không muốn giết ngươi, hơn nữa nếu như ngươi có thể hợp tác, ta còn có một phen tạo hóa, có thể tặng cho ngươi.
- Hả?
Từ Khuyết ngẩn ra một lần nữa.
Thái độ của đối phương, thực sự là có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.
Lấy thực lực cảnh giới của bà lão này, loại thái độ này quả thực là tràn ngập thành ý cầu hoà.
- Được, vậy ta liền nghe thử xem, ngươi có cái gì có thể hợp tác với ta, có thể cho ta tạo hóa gì.
Lúc này Từ Khuyết giắt túi linh thú ở bên hông, có nhiều thâm ý nói.
Chỉ cần bà lão kia dám dùng thủ đoạn gì đó, hắn sẽ lập tức lấy ra lá bài tẩy, nhanh chóng tiêu diệt đối phương.
Nhưng bà lão lại ôn hòa một cách lạ kỳ, gật đầu đáp:
- Ta nói tới chuyện hợp tác, vừa nãy đã cùng ngươi nói qua, chính là muốn ngươi thay ta đến Luyện Nguyệt Cung, mang về một cái hộp ngọc. Nhưng bây giờ nếu như trận pháp của ta đã bị phá, cũng không có nơi nào thích hợp để tiếp tục khôi phục thương thế, đúng là có thể cùng ngươi cùng tiến vào trong Luyện Nguyệt Cung.
- Không phải là ngươi mạnh mẽ hơn ta sao? Nếu ngươi có biện pháp tiến vào trong Luyện Nguyệt Cung, còn muốn ta hỗ trợ làm gì?
Từ Khuyết hơi nhướng mày, hỏi.
Bà lão lắc lắc đầu:
- Luyện Nguyệt Cung cũng không phải là người có thực lực mạnh mẽ liền có thể đi tới cuối cùng, thực lực càng mạnh, sau khi tiến vào sẽ phải đối mặt với cấm chế càng mạnh mẽ, đồng thời ở cửa lớn cuối cùng, phải cần một người có am hiểu tới âm luật mới có thể thông qua.
- Âm luật? Nói như vậy, ngươi là vừa ý với thiên phú về âm luật của ta, mà không phải là vừa ý khuôn mặt đẹp trai này của ta?
Từ Khuyết trừng to mắt.
Bà lão nghe vậy, mặt không có chút thay đổi nào nói:
- Không sai, lão hủ cố ý để Đổng gia làm một hồi tiệc rượu, chính là muốn từ bên trong chọn một nhân tài am hiểu âm luật, nguyên bản tuyển chọn ngươi cùng Lục Châu Hà, đúng là không nghĩ tới ngươi vừa ra tay liền đem tiêu diệt y. Nhưng mà... cũng bởi vì ngươi ra tay, ta mới biết ngươi cũng là tu tiên giả.
- Ồ, nếu là như vậy, vậy không bằng nói trước một chút xem ngươi là ai? Cũng thuận tiện thông báo một chút, ngươi đến như thế nào, có biện pháp nào rời đi hay không?
Con ngươi của Từ Khuyết lóe lên, bắt đầu hỏi dò lai lịch của bà lão này.
Lần này bà lão lại khẽ cau mày, im lặng trong chốc lát, mới mở miệng nói:
- Lai lịch của lão hủ, ngươi không cần biết cũng được, nhưng có một chút chuyện ta có thể sửa lại cho ngươi.
- Hả, sửa lại cái gì?
- Bên trên Đại Thừa Kỳ, cũng không phải là Tiên Nhân Cảnh, mà là Bán Tiên cảnh, lại tới Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, cho đến Kim Tiên! Cảnh giới bây giờ của lão hủ, chính là Nhân Tiên cảnh sơ kỳ.
Bà lão từ tốn nói.
Từ Khuyết nghe xong không khỏi hơi kinh ngạc.
Lời này của bà lão, không chỉ là đang sửa lại hắn, càng là đang nhắc nhở hắn, có thể biết đến những cảnh giới này, nói rõ cấp bậc của bản thân, so với cấp bậc của Từ Khuyết còn cao cấp hơn, vì thế hắn không cần biết nhiều như vậy.
- Về phần lão hủ đi tới chỗ nầy như thế nào, đương nhiên là từ bên trên Luyện Nguyệt Cung đến, nhưng đáng tiếc gặp phải kẻ ác mai phục, bị thương nặng, mới chạy trốn tới nơi đây, bây giờ thời gian đã trôi qua trăm năm, lão hủ đã gần hoàn toàn khôi phục, nếu không phải là ngươi hủy hoại trận pháp, lão hủ hoàn toàn có thể trở lại đỉnh cao, trở lại báo thù.
Bà lão nói đến đây, ánh mắt hơi sâu kín liếc Từ Khuyết một cái.
Từ Khuyết lập tức nổi da gà một trận, vội vàng đáp:
- Vị bà lão này, xin chú ý thân phận cùng tuổi tác của ngươi một chút, đừng quăng mị nhãn với ta, ta vẫn còn là con nít.
-...
Khóe miệng của bà lão lập tức co giật, lườm Từ Khuyết một cái, vẫn chưa đáp lại.
Ngược lại là Từ Khuyết, trong lòng lại hơi có nghi ngờ.
Bà lão này đều đã lớn tuổi như vậy, ánh mắt lại giống như rất trẻ trung, có chút không hợp với bề ngoài.
- Hả? Chẳng lẽ...
Từ Khuyết ngẩn ra, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ, bà lão này sẽ không phải là một nữ tử đang dịch dung chứ?
Vèo!
Lúc này, hắn hơi suy nghĩ, gọi ra hệ thống.
- Tiểu gian, mau kiểm tra lão bà này cho ta xem có phải là nàng đã dịch dung hay không!
Ding, tiểu gian là ai?
Hệ thống đáp lại.
Từ Khuyết lập tức trừng to mắt:
- Đương nhiên là ngươi rồi, tiểu gian thương, gọi tắt là tiểu gian! Những điều này đều không phải là trọng điểm, ngươi kiểm tra lão bà này cho ta trước đi.
Ding, kiểm tra thấy cấp bậc pháp quyết dịch dung của đối phương quá cao, có tiêu hao 100 ngàn điểm trang bức tiến hành kiểm tra hay không?
- Có em gái ngươi, không kiểm tra nữa!
Từ Khuyết lập tức từ chối hệ thống.
CMN, xem hình dáng mà thôi, lại muốn tốn 100 ngàn điểm trang bức?
Thật sự là xem bản bức thánh như con heo ngốc để mặc cho ngươi làm thịt à?
Từ Khuyết rời khỏi giao diện hệ thống, trong lòng vạn phần khó chịu.
Nếu như là trước đây, chỉ là 100 ngàn điểm trang bức, chắc chắn là hắn sẽ không để ý.
Nhưng vì để đem hệ thống thăng cấp đến phiên bản 10.0, hắn đem toàn bộ hơn 2 triệu điểm trang bức tích góp được toàn bộ đập xuống, trên người chỉ còn sót lại mười mấy vạn điểm trang bức, sao có thể dễ dàng dùng tới.
Nhưng mà, một đợt hỏi dò này cũng không thiệt thòi, tuy rằng không thấy hình dáng của đối phương, nhưng từ bên trong lời đáp của hệ thống đúng là có thể xác định được một chuyện, lão bà này khẳng định là đang dịch dung.
- Người trẻ tuổi, suy tính kỹ xem sao? Có muốn cùng lão thân hợp tác hay không? Sau khi chuyện thành công, đồ vật trong hộp ngọc, lão thân chia cho ngươi một nửa, cũng nói phương pháp sử dụng cho ngươi.
Lúc này, bà lão nhìn Từ Khuyết, nhàn nhạt hỏi.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, lắc đầu nở nụ cười:
- Cô nương, nếu muốn hợp tác, vậy ít nhất ngươi cũng phải để ta thấy được thành ý của ngươi chứ?
Bà lão ngẩn ra:
- Thành ý? Lẽ nào thành ý của lão thân, vẫn còn chưa đủ sao? Vậy ngươi hãy nói một chút xem, lão thân cần phải làm gì, mới có thể có thành ý như lời ngươi nói.
- Rất đơn giản.
Con ngươi của Từ Khuyết híp lại, nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng tính, nở nụ cười xán lạn nói:
- Cởi xiêm y của ngươi ra... ặc không đúng, xóa bỏ ngụy trang của ngươi, cười lên cho ta xem nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận