Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1441: Lên Sàn Tỏa Sáng

- Không, không thể, tuyệt đối không thể!
- Thần linh ở thời kỳ đó của chúng ta, cũng đã sớm tuyệt diệt, làm sao có khả năng xuất hiện ở thời đại này?
- Không sai, thời đại này sẽ không có thần, hoặc là nói, không nên xuất hiện ở Thiên Châu.
- Yên tĩnh một chút, có thể chúng ta đã nghĩ quá nghiêm trọng, có thể thứ này chỉ là do bảo vật đặc thù nào đó, vừa vặn vượt qua nhận biết của chúng ta mà thôi.
Vài tên Tiên Vương truyền âm cho nhau, sắc mặt nghiêm nghị, cuối cùng cũng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Từ Khuyết mượn dùng xác thần khiếu, lần lượt bày xuống mấy ảo trận, cuối cùng còn hóa ra một mảnh không gian giả tạo, ở bên trong ẩn giấu vô số lưỡi dao bôi độc, để mấy vị Tiên Vương Thần Nông Thị tộc, trực tiếp đụng vào.
Đây hoàn toàn là công lao của xác thần khiếu, nhưng thứ này cũng hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mấy vị Tiên Vương kia.
Có lúc, biết càng nhiều, ngược lại càng cảm thấy sợ sệt.
Đối với tu sĩ cảnh giới thấp mà nói, uy lực xác thần khiếu có khả năng sẽ không khiến bọn họ cảm thấy cần phải kiêng kỵ.
Nhưng đối với đại năng Tiên Vương cảnh thì thứ này đã vượt qua nhận biết của bọn họ, ngoại trừ Thần Linh ra, không người nào có thể làm được, dù là Tiên Đế cũng không có cách nào.
Vì thế bọn họ mới trước tiên tự dọa sợ mình, cho rằng ở sau lưng Tạc Thiên Bang có một vị Thần Linh.
Chỉ là mấy người phân tích một phen, lại bỏ đi ý nghĩ đáng sợ này.
Thời đại này, xác thực không nên, cũng không thể tồn tại Thần Linh.
Không vì lý do gì, nhưng bọn họ tin chắc điểm này.
- Chẳng lẽ. . . trên người tiểu tử kia, thật sự có bảo vật có thể so với Thần Linh chi uy?
Lúc này mấy tên Tiên Vương bỏ qua đám lưỡi dao trên người, ánh mắt quét về phía ngọn núi kia cách đó không xa.
Loại lưỡi dao bôi độc này, dù có thể thương tổn được bọn họ, cũng không tạo được bất kỳ tác dụng gì.
Đến loại cảnh giới này của bọn họ, cho dù là bị thương, cũng có thể khôi phục khỏi hẳn trong nháy mắt, trừ phi là có thực lực nghiền ép, một chiêu chí mạng, bằng không cường giả như Tiên Vương, hầu như có thể nói là có thể "bất tử bất diệt" rồi.
Mà hiện tại, để ánh mắt bọn họ không nhịn được mà toả sáng, chính là trên người Từ Khuyết khả năng có một loại thần vật nào đó, có thể tránh khỏi nhận biết của cường giả Tiên Vương cảnh.
Vật này đối với bọn họ chính là một vô thượng chi bảo, nắm giữ được vật ấy, đối đầu với cường giả cùng cấp, đủ để tạo ra một chiêu trí mạng.
- Đến đây, đến đây, mau tới đi.
- Mau tới đánh chết chúng ta đi!
- Bản thần tôn đã khát khao khó nhịn rồi!
Cùng lúc đó, trên ngọn núi cách đó không xa, Từ Khuyết cùng Đoạn Cửu Đức và Husky, còn đang lớn tiếng thét to.
Nhưng lần này, mấy vị Tiên Vương đều không tùy tiện tiến lên nữa.
Có cảnh cáo của đám lưỡi dao này, bọn họ bắt đầu chăm chú, không phải sợ Từ Khuyết lại lấy ra bẫy rập thương tổn bọn họ, mà là cảm thấy nếu lại trúng chiêu thì sẽ thật mất mặt.
Quá tam ba bận, đã liên tục bị ảo giác đã lừa gạt hai lần, bọn họ không cho phép lại xuất hiện lần thứ ba.
- Mau tới đây, lần này chúng ta là thật sự.
- Lão đầu ta lấy nhân phẩm mà thề, tuyệt đối không lừa các ngươi.
- Bản thần tôn cũng không thể chơi ba lần cùng một chiêu số, các ngươi mau tới đây, chiến một trận sinh tử!
Mấy người Từ Khuyết lại bắt đầu kêu to lên.
Nhưng mười vị Tiên Vương lại không hề bị lay động, bọn họ đã đến cùng một chỗ, ánh mắt ngưng tụ, đánh giá bốn phía, nỗ lực tìm ra nơi tồn tại cấm chế, sau đó cùng nhau phá đi.
Cũng mặc kệ làm sao tìm được, bên ngoài cũng vô cùng bình tĩnh.
Ngoại trừ sát khí ở nơi này càng ngày càng dày, cũng không có chỗ nào không đúng nữa.
- Chờ một chút, không đúng, những sát khí này làm sao đều áp sát về phía chúng ta?
Lúc này, vị nữ Tiên Vương tuổi trẻ kia, đột nhiên mở miệng nói.
Chín vị Tiên Vương còn lại cũng nhận ra được, hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía giữa không trung.
Tồn tại như bọn họ, ngược lại cũng không cần e ngại sát khí như vậy, chí ít trình độ sát khí như thế này, bọn họ hoàn toàn có thể không thèm để ý.
Nhưng nếu như những sát khí này trở nên nồng nặc, đạt đến trình độ nào đó, dù có là Tiên Vương cũng phải phun máu ra năm bước.
- A, xem ra. . . bọn họ bố trí cấm chế trên không trung, dùng phương thức nào đó ẩn giấu đi cấm chế phù văn, nhưng đáng tiếc những sát khí này lưu động, đã bán đứng bọn họ.
Một tên Tiên Vương cười lạnh nói.
- Muốn ngưng tụ những sát khí này tới giết chúng ta? Đúng thật là ý nghĩ kỳ lạ.
Vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc cũng nở nụ cười, tỏ vẻ châm chọc.
Không phải là bọn họ cảm thấy phương pháp kia không được, mà chính là phương pháp kia có thể được, nhưng nếu bị phát hiện ra trước tiên thì cũng thành vô dụng.
Ngoài Thiên Sát Thành sát khí tuy rằng lớn, nhưng muốn đạt đến trình độ có thể thương tổn được bọn họ, chí ít cần tốn một đoạn thời gian rất dài để ngưng tụ.
Trong thời gian này, bọn họ có cơ hội lớn để thoát ra.
Nói cách khác, thời khắc mà bọn họ phát hiện ra mục đích Từ Khuyết ngưng tụ sát khí, chỉ cần tập thể rút khỏi khu vực này, kế hoạch của Từ Khuyết sẽ hoàn toàn bị phá nát, hoàn toàn là làm chuyện vô ích.
- Đi, chúng ta không cần thiết ở nơi này lãng phí thời gian tìm cấm chế, nếu bọn họ muốn ngưng tụ sát khí, vậy chúng ta hãy đến Thiên Sát Thành bắt lấy này mấy tên đồng đảng Tạc Thiên Bang, bọn họ tự nhiên sẽ tự chui đầu vào lưới.
Tên Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc quyết định thật nhanh, lựa chọn phương thức tốt nhất.
Nếu chính diện không có cách nào đánh được, vậy thì chơi chiến thuật, trực tiếp bắt người của các ngươi, xem các ngươi còn dám ở bên ngoài kêu gào khiêu khích hay không.
Nhưng mà, vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc vừa giơ lên một bước, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.
- Chuyện này. . . xảy ra chuyện gì?
Y cả kinh hô lên, phát hiện dưới chân của mình, lại bị từng sợi tơ trong suốt óng ánh trói lấy, trên mặt đất không biết từ lúc nào, đã hoàn toàn phủ kín tạo ra một tấm võng lớn.
- Nguy rồi, vật này có độc tố, có thể xâm nhập vào cơ thể chúng ta, ăn mòn thân thể chúng ta, cản trở chúng ta vận chuyển tiên nguyên, e là không thể nhanh chóng trừ được độc tố ra được!
Một tên Tiên Vương trầm giọng nói.
- Hừ, trò mèo!
Vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, phất tay lấy ra một nhánh cành liễu xanh biếc, phất một cái xuống dưới chân.
Bạch!
Một vệt huy mang lấp loé, mấy người trong nháy mắt khôi phục tự do, sợi tơ dưới chân đều biến mất, độc tố trong người bị quét sạch đến không còn một mống.
- Y lão đầu, thượng phẩm Tiên Khí này của ngươi năm đó được xưng là Vạn Pháp Bất Xâm, quả thực không giống người thường.
Một tên Tiên Vương thoáng nở nụ cười.
Vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc tỏ vẻ ngạo nghễ, cười lạnh nói:
- Những tiểu bối vô tri này, không có nhiều kiến thức, thật sự cho rằng dùng chút trò mèo là có thể nhốt được. . .
"Vèo!"
Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy dưới chân ông lão bỗng nhiên thoát ra một bóng trắng.
Đó là một cánh tay ngưng tụ từ sương trắng, nắm chặt thành nắm đấm, lấy tốc độ cực nhanh, sức mạnh vô bờ, bỗng nhiên đập về phía cành liễu trong tay ông lão này.
- Cút ngay! Tiên Khí của lão phu mà ngươi cũng dám mơ ước?
Ông lão đầu tiên là cả kinh, nhưng phản ứng rất nhanh, hét lớn một tiếng, cành liễu trong tay tỏa ra huy mang, trực tiếp quăng về phía nắm đấm.
Ầm!
Sau một tiếng vang trầm thấp, cánh tay kia bị đẩy lui, nhưng cành liễu trong tay ông lão lại đột nhiên ảm đạm huy mang.
Sau đó, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, vô số vết rách đột nhiên che kín cả cành liễu, rồi lập tức vỡ vụn thành một đống tro tàn.
- Cái gì?
Vị Tiên Vương kia của Thần Nông Thị tộc trợn to hai mắt, khó có thể tin.
Chín vị Tiên Vương còn lại, bao gồm mọi người trong Thiên Sát Thành thấy tình cảnh này, tâm thần đều rung mạnh, trợn mắt ngoác mồm.
Thượng phẩm Tiên Khí lại nát?
Bị một cánh tay từ lòng đất chui ra đánh nát?
- Khônggg!!!
Lúc này, vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc đã phản ứng lại, bùng nổ ra tiếng hống kinh thiên.
Thượng phẩm Tiên Khí này chính là bảo vật năm đó y rong ruổi khắp Thiên Châu, được xưng là Vạn Pháp Bất Xâm, có thể phá tất cả, nhưng hiện tại, lại bị một quyền đập bể, quả thực khó có thể tin tưởng được.
- Ha ha, Huyền Băng Quỷ Vụ Thủ của bản bức thánh, chuyên phá các loại Tiên Khí, ngươi còn tự mình đưa tới cửa, có phải là đầu óc có phân hay không?
Tiếng cườicủa Từ Khuyết từ dưới lòng đất vang lên, cực kỳ đắc ý cùng trào phúng.
- Husky, Đoạn Cửu Đức, đến lúc động thủ rồi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong nháy mắt, liên tiếp ba tiếng nổ, mặt đất nổi lên ba đạo sấm sét.
- Bình địa ba tiếng vang, Tạc Thiên Bang lóe sáng lên sàn!
Husky hô to một tiếng, từ bên trong chui ra, tay cầm một trường đao đầy nọc độc, mạnh mẽ đâm về cúc hoa của một tên Tiên Vương.
Đám Tiên Vương biến sắc, tựa hồ không nghĩ tới Husky còn có thể từ lòng đất chui ra đánh lén, vội ra tay phản kích.
Nhưng vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc lại đột nhiên tức giận hô:
- Đừng để ý tới, đây là ảo giác, khí tức của bọn họ chạy về phía bên kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận