Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1055: Voldemort Husky

- Có đến hay không?
Từ Khuyết trừng mắt nhìn về phía Husky và Đoạn Cửu Đức, lại đưa tay móc ra một con giun khác.
- Đến đến đến, đến đây!
Trong nháy mắt Husky cùng Đoạn Cửu Đức cảm thấy dưới khố mát lạnh, vội vàng che kín đũng quần, hùng hục chạy trở về.
Lúc này Từ Khuyết mới đem đoạn kiếm chỉ về phía bốn tên cường giả Bán Tiên cảnh kia, trầm giọng nói:
- Nếu không muốn chết, có thể giơ hai tay đầu hàng!
Đầu hàng?
Vài tên cường giả Bán Tiên cảnh vừa nghe thấy vậy, lập tức trợn to hai mắt.
Chỉ là một tiểu tử Độ Kiếp kỳ tầng năm, lại muốn bọn họ đầu hàng, CMN đây là chuyện cổ tích gì đây.
Nhưng mà. . . nếu không đầu hàng hình như cũng không được, tên này điều động Tiên Khí, tốc độ yêu nghiệt như thế, còn chặn ở lối vào tiên trận, bọn họ căn bản không có đường thể trốn.
- Đạo hữu, ta chỉ hỏi một câu.
Lúc này, nữ tử cầm roi dài lại đột nhiên nhìn Từ Khuyết, mở miệng nói.
Con ngươi của Từ Khuyết híp lại, lúc này mới nghiêm túc đánh giá nữ tử cầm roi dài một chút.
Luận sắc đẹp, nàng xem như là có khuôn mặt đẹp đẽ, nhưng hoàn toàn không có cách nào so sánh với Khương Hồng Nhan cùng Liễu Tịnh Ngưng, nhưng nữ nhân này làm cho người ta có một loại cảm giác rất cơ trí, cặp mắt kia vô cùng thâm thúy, rất khó đoán được tâm tư của nàng.
- Có thể, ngươi nói một chút xem.
Từ Khuyết gật đầu.
Nữ tử cầm roi dài lộ ra vẻ lãnh đạm, trầm giọng nói:
- Ngươi nói lúc trước ngươi gặp phải người của Thanh Đằng Thư Viện, ta muốn hỏi chính là, tổng cộng bọn họ có bao nhiêu người, chết bao nhiêu rồi?
- Bảy tên, chết hết!
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, cũng thẳng thắn lười nói khoác, nói thẳng ra lời nói thật.
- Bảy người?
Nữ tử cầm roi dài hơi nhíu mày, lập tức lại gật đầu một cái:
- Đây chắc là số người hợp lý, ta đoán nếu như bọn họ có mười người thậm chí là chín người, ngươi sẽ không có cách nào giết sạch bọn họ.
Nói xong, chỉ nghe "Lạch cạch" một tiếng, nữ tử cầm roi dài trực tiếp ném roi dài trong tay xuống, giơ hai tay lên nói:
- Ta không muốn chết, vì thế lựa chọn đầu hàng.
- Hả?
Từ Khuyết lập tức sửng sốt một chút, cũng không nghĩ tới nữ nhân này thẳng thắn như vậy, nói đầu hàng liền đầu hàng, hoàn toàn không có loại cao ngạo của cường giả kia, không hề có bệnh thần tượng một chút nào.
Hiển nhiên đây là một người phụ nữ thông minh, vô cùng hiểu rõ thế cuộc.
- Lý sư tỷ, ngươi. . . ngươi đang làm cái gì vậy?
- Ngươi lại đầu hàng với một tên Độ Kiếp kỳ?
- Chúng ta chính là đệ tử của Đông Thắng Thư Viện đấy, ngươi như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?
- Việc này nếu như truyền đi, quả thực là làm nhục danh tiếng của Đông Thắng Thư Viện ta, đến lúc đó các tiên sinh trong thư viện sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lúc này, ba tên đệ tử Bán Tiên cảnh khác đều lộ ra vẻ kinh hãi nói, trong mắt còn mang theo vẻ tức giận.
Tuy rằng bọn họ cũng kiêng kỵ và e ngại Từ Khuyết, thậm chí biết là sẽ không có đường thối lui, nhưng vẫn không hề cân nhắc qua chuyện đầu hàng, hoàn toàn xem hai chữ "Đầu hàng" như chuyện cười.
Nhưng bây giờ, người có thực lực mạnh nhất trong mấy người bọn họ lại lựa chọn đầu hàng, điều này làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng mất mặt.
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chẳng lẽ các ngươi thật sự cảm thấy có thể chạy thoát sao?
Nữ tử lạnh giọng đáp, ánh mắt lại nhìn kỹ Từ Khuyết, tựa hồ chỉ lo Từ Khuyết sẽ nhân cơ hội nuốt lời, lấy mạng của nàng.
Nhưng lúc này Từ Khuyết lại vô cùng quân tử, cũng không thèm chơi chiêu thức bẩn thỉu gì, cười tủm tỉm cùng đối diện nàng.
Bây giờ hắn muốn chính là bắt sống mấy người, triệt để hiểu rõ ý đồ đến của những người này, cùng với tất cả những thứ trong Táng Tiên Cốc.
- Ha ha, bản thần tôn đến đây.
- Cô gái này rất thông minh, mấy người các ngươi còn không mau mau đầu hàng đi? Lại không đầu hàng, con gà con của các ngươi sẽ giống như con giun vừa nãy, máu thịt be bét!
Lúc này, Husky cùng Đoạn Cửu Đức đã bọc đánh đến phía sau ba tên cường giả Bán Tiên cảnh này, cực kỳ đắc ý uy hiếp nói.
Sắc mặt của ba tên cường giả Bán Tiên cảnh cực kỳ khó coi, muốn bọn họ đầu hàng, quả thực là sống còn khó chịu hơn chết, thực sự không bỏ mặt mũi xuống được.
Nếu Từ Khuyết là Nhân Tiên cảnh, hoặc là Bán Tiên cảnh giống như bọn họ, thậm chí mức thấp nhất cũng phải là một Đại Thừa kỳ, bọn họ đều cảm thấy còn có thể tiếp thu, nhưng bây giờ Từ Khuyết chỉ là một tên Độ Kiếp kỳ thôi, chuyện này làm cho bọn họ cảm thấy còn không quá tuyệt vọng.
Ở sâu trong nội tâm của bọn họ, mơ hồ cảm giác luôn có một âm thanh đang nói cho bọn họ biết: Chỉ là Độ Kiếp kỳ, dù cho ỷ vào Tiên Khí, cũng chỉ là Độ Kiếp kỳ thôi, liều mạng có lẽ có thể giết ngược lại lập công.
Cái ý niệm này vừa xuất hiện, liền để cho bọn họ càng không thể đầu hàng.
Tu tiên giả phần lớn đều có tính chung, đó là có tâm lý giống như là dân cờ bạc, rất nhiều chuyện đều thích liều mạng, liều một phen, thắng chính là một hồi đại tạo hóa, thua liền có khả năng diệt vong từ đây.
Mà dân cờ bạc sở dĩ gọi là dân cờ bạc, cũng là bởi vì bọn họ ở dưới phần lớn tình huống, đều sẽ chọn làm.
- Hừ, ba người chúng ta liên thủ, từ phương hướng khác nhau đột phá, chỉ cần xông vào tiên trận, truyền tin tức cho tiên sinh cùng với những đệ tử khác, tên này nhất định sẽ chết không toàn thây!
Lúc này, một người trong đó mở miệng nói.
Hai người khác khẽ gật đầu, đã đứng tách ra, trong tay bấm ra pháp quyết, lấy ra pháp khí, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Nữ tử cầm roi dài bình tĩnh đứng ở một bên, mắt lạnh lùng nhìn, lắc lắc đầu:
- Ngu xuẩn!
- Bọn họ xác thực ngu xuẩn, nhưng tốt nhất là ngươi cũng phải thông minh một chút, đừng thừa dịp lúc ta xuất thủ lén lút chạy mất, nếu không sẽ phải hối hận.
Từ Khuyết nhìn về phía nữ tử, cười híp mắt nói.
Ngay sau đó, hắn giẫm Phong Hỏa Luân dưới chân, mang theo phong hỏa sấm chớp nổ vang, cả người ngang trời vọt lên, trong nháy mắt biến mất ở bên trong tầm nhìn của mấy người.
- Chính là hiện tại, xông lên!
Gần như cùng lúc đó, ba tên đệ tử Bán Tiên cảnh của Đông Thắng Thư Viện trầm giọng quát lên, chia làm ba phương hướng khác nhau, giống như ánh sáng lướt ra, giống như không muốn sống nhằm phía tiên trận ở lối vào Táng Tiên Cốc kia.
"Ầm!"
Trong chốc lát, âm thanh phong hỏa sấm chớp vang lên ở bên cạnh bọn họ, thần hồn của ba người mở rộng, mơ hồ bắt lấy vị trí của Từ Khuyết, tốc độ trong nháy mắt lại đề cao lên cực hạn, trong chớp mắt đã lao ra mấy chục dặm.
- Sắp đến rồi!
- Thời gian ba lần hô hấp, chỉ cần thời gian ba lần hô hấp, liền có thể an toàn rồi!
Mắt thấy tiên trận đã gần trong gang tấc, trên mặt ba người đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nữ tử cầm roi dài ở phía sau khẽ cau mày, hai tay nhẹ nhàng nắm chặt, tựa hồ cũng đang suy nghĩ có nên chạy trốn hay không.
"Loạt xoạt!"
Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng vang lanh lảnh.
Tiếp đó, trên người ba tên cường giả Bán Tiên cảnh liên tiếp tuôn ra một đám mưa máu, thân thể đều bị một thanh đoạn kiếm chém thành hai nửa, như diều đứt dây, phân biệt rơi xuống hai chỗ.
Bước chân của nữ tử cầm roi dài hơi dừng lại một chút, đã không nhẫn nại được muốn nhân cơ hội chạy trốn.
Nàng biết đây là một cơ hội chạy trốn rất tốt, dù cho phía sau có một lão đầu cùng một con chó chặn đường, nhưng nàng cảm thấy lấy thực lực của mình, một người một chó này căn bản là không ngăn được nàng.
Nhưng sau khi giãy dụa một lúc, nàng vẫn mạnh mẽ ngăn chặn cỗ dục vọng muốn chạy trong lòng kia lại.
Bởi vì câu cảnh cáo của Từ Khuyết trước lúc động thủ khiến cho nàng rất kiêng kỵ, trực giác nói cho nàng, nếu như mình chạy, người kế tiếp chết khẳng định là nàng.
"Ầm!"
Lúc này, Từ Khuyết đã điều động Phong Hỏa Luân, xuất hiện ở trước mặt nàng, ánh mắt mang theo ý cười:
- Ngươi đúng là rất thông minh, vẫn không chạy.
- Ta tin tưởng ngươi sẽ không nuốt lời.
Nữ tử trấn định nói, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn ngập cảnh giác như trước.
- Đương nhiên, Tạc Thiên Bang ta luôn nói chuyện giữ lời, đặc biệt là Từ Khuyết ta, được gọi là Từ lão chân thực, Từ chân thành, Từ không nuốt lời.
Từ Khuyết lúc này cười nói.
Sau đó chỉ thấy hắn vung tay lên, nữ tử nghe được phía sau "Vèo" một cái, lại có một vệt bóng đen xẹt qua, trực tiếp nhằm tới phía Từ Khuyết, hóa thành một mảnh thiểm điện bàng bạc, tiến vào trong cơ thể hắn.
- Phân thân?
Nữ tử cầm roi dài lập tức kịp thời phản ứng lại, lộ ra vẻ kinh sợ.
Nàng biết bóng đen vừa chạy tới kia chính là phân thân của Từ Khuyết, bằng không không thể có tốc độ nhanh như vậy, thậm chí lúc cuối cùng còn tiến vào trong cơ thể Từ Khuyết.
Lúc này, nàng mới hậu tri hậu giác cảm giác sau lưng lạnh ngắt, da đầu có chút tê dại.
Nếu như vừa nãy mình thật sự chạy trốn, e rằng bây giờ thật sự đã biến thành một bộ thi thể rồi.
- Khà khà, ngươi chớ để ý, không phải là ta hoài nghi ngươi, mà là ta làm việc luôn luôn cẩn thận, thế nhưng cũng quang minh chính đại, chưa bao giờ chơi chiêu thức bẩn thỉu gì, vì thế ngươi có thể yên tâm.
Từ Khuyết cười nhạt nói, ra vẻ quân tử rộng rãi.
Nếu như người bình thường nhìn thấy vẻ mặt và lời nói này của hắn, khẳng định là sẽ trực tiếp nhổ nước miếng, còn mắng là không biết xấu hổ.
Nhưng khuôn mặt này của Từ Khuyết quá có tính lừa dối, hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ, giống như là một người đọc sách, lời nói từ trong miệng hắn nói ra, xác thực rất giống như của một quân tử!
Trong nháy mắt nữ tử cầm roi dài tin hơn phân nửa, khẽ gật đầu:
- Xem ra ta không hề tin lầm người, hơn nữa nếu như ta không đoán sai, ngươi để lại người sống chắc là vì để tìm hiểu tin tức, nói đi, ngươi muốn hỏi cái. . .
"Ầm!"
Nói còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm thấp, mắt của nữ tử đột nhiên tối sầm lại, cảm giác hôn mê mạnh mẽ lan khắp cả người, mí mắt trực tiếp sụp xuống, trực tiếp ngã lên trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
- Ha ha ha, tiểu tử, hắc côn này của ngươi dùng quá tốt, sau này liền cho bản thần tôn mượn chơi đi.
Lúc này, Husky mới cầm thanh hắc côn của Từ Khuyết, từ trong bụi cỏ phía sau nữ tử nhảy ra ngoài, lộ ra vẻ hưng phấn và đắc ý.
Vừa nãy Từ Khuyết lợi dụng phân thân giao hắc côn cho Husky, kết quả là con hàng này vô sự tự thông, lại chơi chiêu thức lão âm bức Voldemort, thành công ám hại nữ tử Bán Tiên cảnh trung kỳ này.
Nhìn nữ tử bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất, Từ Khuyết cười híp mắt gật đầu, nhìn về phía Husky nói:
- 666, lúc này không tệ, làm rất hay! Nhưng vừa rồi ta ở trên hắc côn này bôi độc, nếu như ngươi không muốn chết liền trả lại hắc côn đi, hơn nữa lấy thêm chút bảo vật ra để đổi lấy thuốc giải.
Husky:
- Móa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận