Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1584: Đừng Để Ý Tiểu Tiết

Từ Khuyết có chút bất đắc dĩ.
Bản thân vừa định đi gây sự, nào ngờ sự tình lại tự đưa đến cửa.
Chỉ trách gia hỏa nữ giả nam trang này, một màn tiết mục cẩu huyết như thế, vậy mà vẫn có người tin.
Còn tên gia hỏa gọi Tương Mẫn kia, dám cầm kiếm chỉ ta?
Ta đời này hận nhất, chính là người khác cầm kiếm chỉ ta!
"Hừ!"
Từ Khuyết hừ lạnh một tiếng, đại thủ đột nhiên hướng về phía trước, trong nháy mắt ôm Quản Tranh vào trong ngực, một tay án chặt lấy cơ ngực của nàng, một tay cầm chủy thủ chống vào yết hầu nàng.
Đây là thủ pháp bắt cóc tiêu chuẩn, không có chút bẩn thỉu nào.
"Các ngươi đừng tới, nếu không ta sợ ta run tay, đâm chủy thủ xuyên qua cổ họng nàng, đoạn tuyệt sinh cơ!" Trên mặt Từ Khuyết lộ ra nụ cười lạnh, mở miệng uy hiếp.
"Hoa huynh, tay ngươi. . ."
Lúc này, sắc mặt Quản Tranh trong ngực hắn đỏ lên, thấp giọng nhắc nhở.
Từ Khuyết cúi đầu nhìn thoáng qua, quang minh lẫm liệt nói: "Đều là đại lão gia, đừng để ý loại tiểu tiết này."
"Hoa huynh, ta. . . ta là nữ."
Giờ phút này Quản Tranh rất hối hận, thế nhưng đâm lao phải theo lao.
"Ồ?"
Từ Khuyết qua loa kinh ngạc một chút, sau đó giật mình nói: "Khó trách, ta nói sao cơ ngực ngươi có thể to lớn tráng kiện như thế, nguyên lai là một vị cô nương."
Nói xong, hắn vẫn bảo trì thủ pháp bắt cóc tiêu chuẩn, không có ý định dịch chuyển khỏi.
"Hỗn trướng, ngươi muốn chết!"
Cùng lúc đó, Tương Mẫn đã không thể nhịn được nữa, trán nổi gân xanh, gầm thét lên tiếng.
Người kia chính là vị hôn thê của y, hiện tại bị bắt cóc ở trước mặt bao người, còn bị chiếm tiện nghi, y sao có thể chịu được.
"Ta mặc kệ ngươi có lai lịch thế nào, trong vòng ba hơi, nếu không buông Tranh Tranh ra, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết, hối hận suốt đời!" Tương Mẫn tức giận hô, tức đến nỗi âm thanh đều hơi run rẩy.
Sát khí bàng bạc, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ khách sạn.
"Gọi người đến!"
Sắc mặt Quản Thành Bình cũng lúc xanh lúc trắng, quát một tên tùy tùng đứng ở cửa ra vào khách sạn.
"Rõ!"
Tùy tùng lập tức nhận lệnh, cấp tốc vọt ra đường cái, thiêu đốt một tấm phù lục.
"Hưu!"
Nương theo một tiếng vang bén nhọn, phù lục trong nháy mắt toát ra một luồng lưu quang, bay thẳng lên trời, bạo phát một mảnh hoa lửa chói lọi.
"Thanh Hồng Tông, cũng gọi người đến!"
Tương Mẫn thấy thế, liền trực tiếp lên tiếng hô to.
Ngoài cửa khách sạn cũng có một thân ảnh xông ra đường cái, đồng dạng dẫn đốt một tấm phù lục, phát ra tín hiệu động nhân.
Nhất thời, nội bộ khách sạn lặng ngắt như tờ, nhiệt độ không khí phảng phất rơi xuống điểm đóng băng, vô số tu sĩ im thin thít.
Xảy ra đại sự, lần này thật xảy ra đại sự rồi!
Thanh Hồng Tông cùng Phần Thành Môn đồng thời phát ra tín hiệu cầu viện, một người là đại đệ tử, một người là thiếu chủ, hai đại tông môn nhất định sẽ phải cường giả đến.
Gia hỏa bắt cóc thiên kim Phần Thành Môn, thật phải xong đời.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Từ Khuyết, không khỏi có thêm một chút đồng tình.
Lúc này Quản Tranh cũng biến sắc.
Sao mọi chuyện đột nhiên mất khống chế?
Ca ca cùng Tương Mẫn đều gọi cường giả trong tông môn đến, xong xong, lần này lớn chuyện. . .
Trong mắt nàng tràn ngập lo lắng, không biết nên làm thế nào.
"Nha, gọi người?"
Lúc này, Từ Khuyết lại bắt đầu cười, lạnh nhạt nói: "Trước tiên ta muốn giới thiệu một chút, tại hạ Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết, các ngươi có thể gọi ta Hoa Hoa, cũng có thể gọi ta Khuyết ca, nhưng tuyệt đối đừng uy hiếp ta, con người ta, rất rất không thích bị uy hiếp."
Tạc Thiên Bang? Hoa Vô Khuyết?
Mọi người ở đây đều lộ ra vẻ suy tư, sau đó rất nhiều người lắc đầu.
Từ trước tới nay chưa từng nghe nói có thế lực gọi Tạc Thiên Bang, càng không biết vô danh tiểu tốt gọi Hoa Vô Khuyết, e rằng tên kia chỉ vừa mới bước chân ra giang hồ lịch luyện, miệng còn hôi sữa.
"Hừ, Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết đúng không? Ngươi có biết ta là ai?" Tương Mẫn cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ ngoan lệ.
"Ừm, biết đại khái."
Từ Khuyết gật đầu, lập tức thập phần tự nhiên nhìn về phía Quản Tranh trong ngực hỏi: "Tông gì ấy nhỉ?"
"Hả? Là. . . là. . . Thanh Hồng Tông." Quản Tranh tựa hồ vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, sau khi sửng sốt một chút, liền vô thức trả lời.
"A đúng, Thanh. . . ngạch, Thanh cái gì tông?"
"Thanh Hồng Tông!"
"Ừm. . . cái gì Hồng Tông?"
"Thanh Hồng Tông!"
"Thanh cái gì Hồng?"
". . ."
"Ồ, ta hiểu rồi."
Lúc này Từ Khuyết mới lần nữa nhìn về phía Tương Mẫn, cười nhạt nói: "Thanh Hồng Tông đại sư huynh Tương. . ."
Lời nói một nửa, hắn lại tạm ngừng.
Cúi đầu lại nhìn về phía Quản Tranh, nhỏ giọng hỏi: "Tương cái gì?"
"Tương Mẫn!" Quản Tranh một mặt đờ đẫn đáp.
Mọi người xung quanh cũng mộng bức theo.
Ngươi biết đại khái, thật đúng là biết đại khái a?
Ngươi chưa từng nghe qua Thanh Hồng Tông?
Người ta đại đệ tử tông môn, đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, ngươi thật chưa từng nghe qua?
"Ha ha ha!"
Lúc này, Từ Khuyết đã cười ha hả, phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì: "Thanh Hồng Tông đại đệ tử Tương Mẫn, cửu ngưỡng đại danh!"
Nói xong không quên buông Quản Tranh ra, cấp tốc chắp tay hướng Tương Mẫn, sau đó lập tức chụp cơ ngực lớn lại.
Mọi người ở đây choáng váng nhìn một màn này.
Mẹ nó, tên gia hỏa kia đến cùng từ đâu ra?
Cũng quá không biết xấu hổ đi?
Ngươi ngay cả danh tự cùng tông môn cũng chưa nghe nói qua, còn không biết xấu hổ hô cửu ngưỡng đại danh?
"Ngươi. . . hừ, tốt, rất tốt!"
Tương Mẫn giận quá hóa cười, thần sắc hung ác trên mặt càng rõ ràng hơn, sát khí trong con ngươi nồng nặc dọa người.
"Tương huynh quá khen."
Từ Khuyết vẫn duy trì một mặt tiếu ý, cười đến mức khiến người ta muốn đánh hắn một trận.
"Vị đạo hữu này. . ."
Lúc này, bên tai Từ Khuyết đột nhiên vang lên âm thanh nói nhỏ, là có người đang truyền âm cho hắn.
"Vị này đạo hữu, ngươi mau mau rời đi, tông chủ Thanh Hồng Tông chính là cường giả Tiên Vương, môn chủ Phần Thành Môn càng là người nổi bật bên trong Tiên Vương, thừa dịp cường giả tông môn bọn họ chưa đuổi tới, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng ly khai."
"Ồ?"
Từ Khuyết nghe thế khẽ giật mình.
Đây là vị đồng học hảo tâm nào đang thiện ý nhắc nhở ta?
Ánh mắt hắn quét qua đám người, rất nhanh liền nhìn thấy một tên thanh niên chống quải trượng, ống quần đùi phải trống rỗng, Thiên Tiên cảnh, đang hướng mình nháy mắt.
Một vị người hảo tâm cụt chân?
Thời khắc Từ Khuyết ngây người, đối phương đã lần nữa truyền âm: "Đạo hữu, nghe ta khuyên một lời, tam tông là bá chủ nơi đây, một tay che trời, cái chân này của ta, chính là năm đó không cẩn thận cọ xát giày Tương Mẫn, mới bị chém đứt."
"Cái này. . ."
Từ Khuyết nghe xong không khỏi nhíu mày: "Lấy tu vi của ngươi, cho dù gãy chân, muốn lần nữa tái sinh cũng không khó đi?"
"Ha."
Thanh niên lại truyền đến tiếng cười bất đắc dĩ: "Tam tông bá đạo biết bao, lúc ấy Tương Mẫn chặt đứt chân ta, không cho phép ta ly khai Định Hạc Thành nửa bước, để lại lời nói nếu ta dám khôi phục, lần sau liền chém đầu ta."
"Lợi hại, thật đúng là địa đầu xà danh phù kỳ thực."
Từ Khuyết cảm thán một tiếng, tiếp tục nói: "Vừa rồi ngươi nói tông chủ bọn chúng có cảnh giới gì?"
"Tiên Vương." Thanh niên đáp.
"Vấn đề không lớn, chỉ là Tiên Vương, hơn nữa chỉ mới ba tên, chuyện nhỏ." Từ Khuyết lạnh nhạt cười nói.
Trước khi tiến vào Tiên Nguyên Châu, hắn đã thử qua đánh bốn tên.
Nếu vận dụng Chính Khí Phong Ma Kinh, bốn mươi đoán chừng đều có thể giết!
Nhưng thanh niên thấy Từ Khuyết không nghe khuyên bảo, cũng không nói thêm gì nữa, lắc đầu, chống quải trượng quay người rời đi.
Từ Khuyết một lần nữa đánh giá Tương Mẫn, thứ bại hoại tướng mạo nhã nhặn kia, lại ra tay ác như vậy?
Mấu chốt còn thông gia với cô nương ngốc Quản Tranh rồi?
Kỳ thật, Quản Tranh hẳn không ngốc, thật ngốc, chỉ sợ nàng không trốn ra được.
Không đúng, nàng vẫn là ngốc, trốn cũng không biết trốn xa một chút, thế mà chạy đến Định Hạc Thành, địa bàn tam tông quản hạt, đây có khác gì bỏ nhà trốn đi, kết quả lại trốn đến hậu hoa viên nhà mình đâu?
. . .
Không bao lâu, bên ngoài khách sạn truyền đến trận trận âm thanh bạo động.
Từ Khuyết rõ ràng cảm giác được có vài chục đạo khí tức đang nhanh chóng tới gần, hơn nữa còn là hai nhóm người.
"Thiếu môn chủ!"
"Thiếu tông chủ!"
Rất nhanh, nương theo từng đợt âm thanh tề hô, hơn mười vị cường giả Đại La Tiên, xuất hiện ở ngoài cửa khách sạn.
Biểu lộ Tương Mẫn ngoan lệ, lúc này có thêm một chút ý cười trêu tức.
"Hoa Vô Khuyết, hiện tại nghĩ thế nào rồi, có thả người hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận