Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 569: Cũng Không Phải Lần Thứ Nhất

Thời gian không phụ người hữu tâm.
Sắp tốn hết 6000 điểm trang bức đánh đổi, nhân phẩm Từ Khuyết rốt cục bạo phát, trực tiếp rút trúng bí chữ Giai.
Hắn không chần chờ chút nào, tâm thần hơi động, nhanh chóng tiến hành tu luyện bí chữ Giai, tiếp đó, bản Chân bí chữ Giai trong Cửu Bí từ bên trong gói quà lớn thiên kiếp mở được, cũng thỏa mãn điều kiện tu luyện, hắn thành công nắm giữ.
Loại pháp quyết trăm phần trăm tăng thực lực bản thân lên gấp mười lần này, tuyệt đối là tồn tại như yêu nghiệt, đây là toàn bộ phương vị tăng cao thực lực, hầu như có thể so với tăng lên mười tầng cảnh giới, khá là ghê gớm, so với Sách Chiêu Hồn ba mươi tầng còn đáng sợ hơn.
Đây cũng là vốn liếng để cho Từ Khuyết lập tức ngông cuồng, có sức lực để trang bức, khí thế đương nhiên càng thêm hung hăng.
Ầm!
Chân nguyên trong cơ thể Từ Khuyết đột nhiên vận chuyển, phù văn lưu động, sử dụng bí chữ Giai.
- Từ Khuyết, có nghe ta nói không? Mgươi mau mau đi trước.
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng cũng lần nữa truyền âm lại đây.
Nàng vẫn quyết định ra tay giúp đỡ một lần, đồng thời cũng không muốn làm căng với người nhà họ Khương cùng với các thế lực lớn, cho nên trước mắt chỉ có thể để cho Từ Khuyết mau mau rút đi, nàng đến chặn hậu.
Dù sao nàng thực sự không nhìn nổi mọi người trào phúng Từ Khuyết như vậy, mà Từ Khuyết cả người ngốc tại chỗ, khiến cho nàng cảm thấy có chút không đành lòng.
Nhưng mà, Từ Khuyết lại đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười quái dị nơi khóe miệng hắn, làm trong lòng Liễu Tĩnh Ngưng bỗng nhiên thấy chấn động một chút, lại có một loại cảm giác nguy hiểm.
Chuyện này... chuyện gì thế này?
Liễu Tĩnh Ngưng hoàn toàn sửng sốt, thậm chí đang suy nghĩ có phải ảo giác hay không.
Nàng đường đường là một Thánh Nữ Luyện Hư kỳ, đối mặt với Anh Biến kỳ Từ Khuyết, lại cảm thấy được khí tức nguy hiểm.
- Tại sao phải đi trước? Ta vừa rồi đều đã nói, bọn họ không xin lỗi, ta liền giết toàn bộ. Chuyện như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên!
Từ Khuyết cười lạnh nói, ánh mắt quét về phía dưới, nhìn chằm chằm vào vài ông lão của Khương gia kia.
Lúc này, không trung gió lạnh gào thét, thổi bay áo bào màu đen của hắn.
Trên khuôn mặt trắng nõn tuấn lãng, nét mặt theo gió mà động, cặp mắt đen kịt như mực kia tràn ngập hàn quang, khiến cho người ta phát lạnh.
Liễu Tĩnh Ngưng có chút dự cảm không tốt, nguyên bản nàng cảm thấy Từ Khuyết chỉ là mạnh miệng nói một chút, khiêu khích đối phương mà thôi.
Nhưng bây giờ, nàng đột nhiên cảm thấy, Từ Khuyết đúng là muốn giết sạch đám người phía dưới kia. Mà nếu như đám người kia bị giết, hậu quả mà Từ Khuyết phải đối mặt, quả thực khó có thể tưởng tượng.
- CMN, tiểu tử này có điểm không đúng. Có phải là bị mê muội rồi không?
Lúc này, Husky vốn vẫn trốn ở phía sau Từ Khuyết, từ đầu tới đuôi cũng không dám thò ra nói chuyện, đột nhiên ngạc nhiên nghi ngờ.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng thấy tình hình có vẻ không đúng, bởi vì không phải một mình nàng cảm thấy như vậy, liền Husky đều nói không đúng, vậy khẳng định là có vấn đề.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết rốt cục mở miệng, quay người về phía đám người bên dưới cười hỏi:
- Các ngươi xác định sẽ không xin lỗi ta?
Ngữ khí của hắn giống như là thăm hỏi việc nhà, không có chỗ nào kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta không nhịn được khiếp đảm một trận.
- Ha ha, chết đến nơi rồi, ngươi còn dám tùy tiện như vậy!
Đoàn người phía dưới lập tức cười vang!
- Thiếu niên, ngươi sắp xong rồi!
Sắc mặt của Khương Thiên Hải cũng chìm xuống, lạnh lùng nói:
- Nguyên bản xem ở trên mặt mũi Liễu Thánh Nữ, lão hủ chỉ cần một mình ngươi xin lỗi, nhưng bây giờ, ngươi nhất định phải trả giá bằng máu cho sự ngông cuồng của mình!
Vài ông lão còn lại đều ngẩng đầu, nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng, mở miệng hỏi:
- Thánh Nữ, ngươi xác định không nhúng tay vào việc này chứ? Hi vọng ngươi có thể nói lời giữ lời, bằng không Khương gia ta sẽ không bỏ qua.
- Chờ đã!
Liễu Tĩnh Ngưng đứng ngồi không yên, chỉ lo thật sự đánh nhau, nàng không dám xác định Từ Khuyết có phải là thật sự có lực lượng chiến một trận hay không.
- Còn chờ cái gì thế, nếu bọn họ lựa chọn muốn chết, vậy ta chỉ có thể cố hết sức tác thành cho bọn họ.
Từ Khuyết trực tiếp cắt ngang Liễu Tĩnh Ngưng, cười híp mắt nói.
Đồng thời, hắn cũng nhìn về phía đám người trên thạch trường, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi cũng đừng nói nhảm nữa, cùng lên đi, trong vòng mười chiêu không thể giết sạch tất cả mọi người các ngươi, coi như ta thua.
- Từ Khuyết, ngươi...
Liễu Tĩnh Ngưng lại mở miệng.
Con ngươi của Từ Khuyết đột nhiên phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Ngươi lại ngăn cản tiếp, ta cũng không ngại giết ngươi!
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức há hốc mồm, quả thực khó có thể tin.
Rất khó tưởng tượng, thiếu niên đáng yêu lúc trước còn bị nàng đùa giỡn đến phát điên, thời khắc này lại trở nên đáng sợ như thế.
- Sát khí? Sao lại thế...
Liễu Tĩnh Ngưng đột nhiên kịp phản ứng lại, phát hiện ra loại khí thế này, tựa hồ là ngoại trừ do thực lực của Từ Khuyết mạnh mẽ, cũng bởi vì có một loại sát khí.
Trên người hắn như có một luồng sát khí nồng nặc vờn quanh, không nhìn hông sờ được, bao phủ cả người, có thể làm người xung quanh đều cảm giác được từng trận gh, có chút khiếp đảm/
Đây cần phải giết bao nhiêu người mới có thể nắm giữ sát khí bực này?
Mà bên trong thạch trường, mọi người từ lâu đã sôi sùng sục.
Tất cả mọi người đều bị chọc phát hỏa, cho rằng Từ Khuyết quả thực là quá mức hung hăng, hơn nữa là tự phụ đến không coi ai ra gì.
- Đáng chết, thiếu niên này đến cùng bị ngu đến mức nào vậy? Hắn còn không nhận rõ tình hình hay sao?
- Không chỉ là tự tin cảm thấy có thể giết chúng ta, lại còn dám nói lời uy hiếp Thánh Nữ!
- Chính như hắn từng nói, chớ phí lời với hắn, trực tiếp giết đi!
- Loại người ngông cuồng này, nhất định phải cho hắn biết cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân!
- Giết!
Khương Thiên Hải ý giản ngôn kinh, trực tiếp nói ra một chữ "Giết", liền lạnh mặt, thân hình hóa thành một cái bóng mờ, bay lên không lướt đi.
Vèo! Vèo! Vèo!
Đồng thời, năm ông lão Khương gia khác cũng đều theo sát, năm đạo lưu quang thoát ra, trong nháy mắt lấy tư thế vây nhốt, nhằm phía Từ Khuyết, phòng ngừa hắn đào tẩu.
- Ha ha, một đám phế vật! Bằng các ngươi cũng muốn giết ta? Còn kém xa, cút về gọi Khương gia lão tổ của các ngươi ra đi!
Lúc này Từ Khuyết cười gằn, trong tay bỗng nhiên bấm ra một đạo pháp ấn phức tạp mịt mờ.
Bạch!
Một tia ánh sáng màu vàng đột nhiên từ đầu ngón tay của hắn thoát ra, từng sợi phù văn bé nhỏ đang lưu động, hàng ngàn hàng vạn, giống như hội tụ thành sông, dọc theo làn da của hắn bơi lội.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, trong cơ thể Từ Khuyết nổ vang một tiếng như tiếng sấm, kiên động địa, khí thế cả người bỗng nhiên tăng vọt.
Uy thế hung hăng, trong nháy mắt bao phủ toàn trường, khiến cho mọi người cảm tghẹt thở.
- Cái gì?
- Chuyện này... sao có thể?
Sáu ông lão Khương gia đồng thời ra tay kia, sắc mặt lập tức kịch biến, tràn ngập ngơ ngác và sợ hãi.
Nguyên bản ở trong mắt bọn họ, thiếu niên Anh Biến kỳ tầng bốn vốn cực kỳ yếu đuối, lại trong nháy mắt bạo phát ra khí thế kinh khủng như thế, khiến cho mọi người run rẩy.
- Mau lui lại!
Khương Thiên Hải lúc này rống to, bay lên trời, muốn trốn xa.
Thân là người nhà họ Khương, ông ta đã sống qua năm tháng dài đằng đẵng, trải qua vô số nguy hiểm, đương nhiên rõ ràng tình cảnh đang đối mặt này đáng sợ đến thế nào.
Nhưng mà, Từ Khuyết căn bản không dự định để cho bọn họ lui lại.
"Đùng!"
Hư không vang lên một tiếng vang trầm thấp, trong tay Từ Khuyết chẳng biết lúc nào thêm ra một thanh Huyền Trọng Xích, chân đạp lôi điện bàng bạc, hướng lên trời khung vung tới, trực tiếp tạo ra một đám xích ảnh màu mực lớn.
Toàn bộ bầu trời trong phút chốc đen kịt, giống như mây đen nằm dày đặc, bão táp sắp xảy ra, ép tới mọi người thấy tức ngực, có chút nghẹt thở.
Ầm!
Sáu ông lão Khương gia đều bị chặn đường đi, không cách nào bay lên, chỉ có thể lựa chọn độn địa mà chạy.
Nhưng sáu nga mới chuẩn bị nhằm phía mặt đất, lại phát hiện một vệt bóng đen xuyên qua, đột nhiên xuất hiện tại trước mặt bọn họ.
- Chà chà, bây giờ mới muốn đi, đã không còn cơ hội nữa rồi.
Từ Khuyết tỏ rõ ý cười.
- Tốc độ này...
Mấy ông lão của Khương gia lần nữa thay đổi sắc mặt, bị tốc độ thân pháp của Từ Khuyết làm cho sợ rồi.
Nhưng tiếp đó, trong mắt sáu người trong nháy mắt lại tràn ngập khiếp sợ cùng ngơ ngác.
- Ngươi... ngươi tu luyện loại ma công gì?
Khương Thiên Hải đột nhiên chỉ vào Từ Khuyết, run giọng hỏi.
Liễu Tĩnh Ngưng cùng Husky cách đó không xa cũng tỏ vẻ kinh sợ.
Bởi vì Từ Khuyết lúc này xác thực rất giống như đã trở nên điên cuồng.
Sau khu hắn sử dụng tới Chân bí chữ Giai, gò má và cổ đã bị lít nha lít nhít phù văn màu đen che kín, nhìn qua vô cùng đáng sợ, rất giống Ma Vương.
Nhưng trên thực tế, bên trong những bùa chú này lại lộ ra đạo uẩn vô thượng mãnh liệt, chỉ có điều đạo uẩn đã sớm bị sát khí che lại, kết hợp với trên mặt Từ Khuyết trước sau mang theo vẻ cười lạnh, quả thực nhìn rất đáng sợ.
- Đi chết đi!
Từ Khuyết quyết đoán mãnh liệt, nắm lấy cơ hội, một xích ngang trời đập xuống sáu người.
- Chân Diễm Phân Phệ Lãng Xích!
Dưới sự bổ trợ của Kiếm Hội Kín và Chân bí chữ Giai, chiêu pháp quyết Tinh Thần cấp thấp này, uy lực từ lâu đã đột phá giới hạn.
Lúc một xích đập xuống, hư không lõm vào, phát ra trận trận tiếng nổ vang, gần như sắp bị xé rách.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
...
Liên tiếp sáu tiếng vang trầm vang lên, sáu ông lão Khương gia đồng thời nổ tung, hóa thành từng đám từng đám sương máu, tan biến trên không trung.
Trong khoảnh khắc, toàn trường vắng lặng một mảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận