Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 857: Ta Cũng Chỉ Nói Ba Câu

- Chuyện này... cái tên này đến cùng có lai lịch gì?
Có người khóe miệng co giật nhìn tới Từ Khuyết, hướng người bên ngoài hỏi dò, nội tâm thực sự có chút chấn động.
Nhưng những người còn lại đều tỏ vẻ phức tạp, không ai biết được lai lịch của Từ Khuyết, hay là nói trước đó, cũng không có ai để ý qua lai lịch Từ Khuyết.
Dù sao chẳng ai nghĩ tới Phệ Thiên Ma Văn trong mắt bọn họ còn đáng sợ hơn cả tiên nhân, ở trước mặt người trẻ tuổi này lại không đáng nhắc tới như vậy, thậm chị bị người ta coi là nguyên liệu nấu ăn.
Mười mấy nữ tử của Linh Tú Các giờ phút này lại càng kinh ngạc hơn.
Các nàng nhìn về phía vị Nữ Đế mỹ nhân đứng ở phía trước, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt kia, lại nhìn Từ Khuyết trong trận pháp, đột nhiên có loại cảm giác bừng tỉnh hiểu ra.
Luận thân phận địa vị, ở đây ngoại trừ Nữ Đế, chỉ có vị thiếu chủ Thánh Hiền Cung kia là cao nhất, hơn nữa ở Huyền Chân đại lục cũng rất có lực uy hiếp, bình thường đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm muôn người chú ý.
Nhưng từ sau khi Từ Khuyết ra tay, vị thiếu chủ kia hầu như đang bị người lãng quên, trái lại Từ Khuyết trở thành tiêu điểm, mỗi một cử động của hắn đều sẽ khiến mọi người kinh hãi thất sắc một lần.
Nam tử có thủ đoạn thông thiên, thực lực mạnh mẽ như vậy, khó trách Nữ Đế lại yêu mến hắn.
Bởi vì thời khắc này, ngay cả các nàng cũng có chút không nhịn được muốn động tâm.
...
Cùng lúc đó, Từ Khuyết nhìn Phệ Thiên Ma Văn đã chiên dầu ở trên bàn, tuy rằng ngửi tới xác thực rất thơm, nhưng một chút sự thèm ăn đều không có.
Dù sao đây chính là thứ hút máu người, sinh ra từ bên trong xác chết, có thơm tới đâu cũng không ăn được, vẫn là để cho Husky bồi bổ thân thể thì hơn.
"Gào gào gào!" Husky còn ở bên ngoài trận pháp gào khóc thảm thiết.
Từ Khuyết cười nhẹ, nói ra:
- Husky, đừng kêu nữa, vật này để cho ngươi.
- Đậu phộng, 666, tiểu tử, ngươi quả là có lương tâm, bản thần tôn liền phá trận pháp ra, đi vào ăn... a không đúng, đi vào cứu ngươi. Ngươi chờ đó! Không cần nửa canh giờ, bản thần tôn liền có thể nổ nát cái trận pháp rách này!
Husky lúc này tỏ vẻ kích động, phất vuốt chó lên chuẩn bị phá trận.
- Chờ đã, trước tiên đừng phá trận.
Từ Khuyết vội vàng hô, ngăn cản Husky.
Trên người hắn bây giờ có nước hoa đuổi muỗi phiên bản siêu cường, có thể không sợ Phệ Thiên Ma Văn công kích.
Nhưng mà một khi trận pháp bị phá tan, những người khác sẽ bị đám Phệ Thiên Ma Văn này nhấn chìm trong nháy mắt, cho dù tốc độ của Từ Khuyết nhanh hơn nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể cứu Khương Hồng Nhan và Husky đi, những người còn lại đành tùy vào số trời.
Tuy rằng hắn cũng không ngại mượn cơ hội này giết chết người của Thánh Hiền Cung và Đế Cung, nhưng cuối cùng, đám nữ tử của Linh Tú Các và đám tán tu Yêu tộc còn lại đều vô tội, không đáng giá vì thế mà hại bọn họ, sau này còn nhiều biện pháp để thu thập Thánh Hiền Cung, không cần thiết phải vội vã.
Việc quan trọng nhất trước mắt, chính là phải trang bức!
- Tiểu tử, ngươi lại muốn làm gì?
Lúc này, Husky ở ngoài trận hô.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên:
- Thật vất vả mới đến đây một chuyến, phải mang chút nguyên liệu nấu ăn trở lại cho các huynh đệ tỷ muội Tạc Thiên Bang nếm thử chứ. Những thịt kho tàu Thiên Thú Nhân tộc hồi trước kia, gan Phượng Hoàng xào lăn, chân Thanh Long xào tỏi cùng với đuôi Bạch Hổ xào ớt xanh đều đã ăn hết, lần này vừa vặn nhập thêm chút hàng trở về.
Híttt!
Tất cả mọi người nghe được lời này, đều hít vào một hơi khí lạnh.
Thịt Thiên Thú Nhân tộc kho tàu?
Gan Phượng Hoàng xào lăn?
Chân Thanh Long xào tỏi?
Đuôi Bạch Hổ xào ớt xanh?
Còn có Phệ Thiên Ma Văn chiên dầu lúc này.
Đậu phộng, Tạc Thiên Bang này cũng quá biến thái rồi đi?
CMN ăn đều là những món đồ quỷ quái gì vậy?
- Ta kháo!
Husky cũng sửng sốt một hồi lâu, mới nhận ra Từ Khuyết đang khoác lác, không khỏi mắng to một tiếng.
Lập tức con hàng này cũng bắt chước học theo, lấy ra một cái tăm xỉa răng, tỏ vẻ khinh thường nói:
- Lần trước ăn lão thần tiên hầm, quả thực buồn nôn muốn chết, những thứ thịt kia quá già, lần sau ngươi tìm thứ gì non non một chút đi.
Phốc!
Tất cả mọi người nghe xong suýt nữa phun máu.
Lão thần tiên hầm?
CM ngươi còn dám khoa trương thêm nữa không?
Nhưng cũng có một vài người tin là thật, suýt chút nữa ói ra tại chỗ, dù sao liền Phệ Thiên Ma Văn cũng dám ăn, còn có cái gì là không thể?
- Husky, có ăn là tốt lắm rồi, còn xoi mói cái gì, được rồi, đừng làm phiền ta, ta trước tiên bắt thêm vài con Phệ Thiên Ma Văn trở về.
Từ Khuyết thầm vui mừng Husky lần này phối hợp hoàn mỹ, nhưng trên mặt vẫn làm bộ làm ra vẻ mặt bình thản, từ trên người lấy ra mấy cái túi Linh Thú.
Mọi người vừa nhìn thấy vậy, mặt cũng đã có chút chết lặng.
Bắt thêm vài con Phệ Thiên Ma Văn?
CMN, quả nhiên chuyện như vậy không phải người bình thường có thể làm được.
Phệ Thiên Ma Văn đã biến mất mấy ngàn năm, giờ tái hiện ở Đăng Tiên Lộ, người bình thường vừa nghe thấy đã chạy mất hút, con hàng này ngược lại tốt, không chỉ đem ra nấu nướng, còn chuẩn bị bắt thêm chút ít trở lại cho người khác ăn.
Mà Từ Khuyết có nước hoa đuổi muỗi che chở, toàn bộ hành trình không hề bị bất kỳ công kích nào, lấy tốc độ nhanh chóng, trong nháy mắt liền bắt đi hàng vạn con Phệ Thiên Ma Văn.
Nhưng không thể không nói, số lượng của đám Phệ Thiên Ma Văn này thật sự quá mức to lớn, ròng rã mấy triệu con, Từ Khuyết đúng là muốn một lần thu sạch đi, nhưng túi Linh Thú trên người cũng không đủ, không chứa nổi nữa.
- Xem ra chỉ có thể đi ra ngoài một chuyến.
Con ngươi của Từ Khuyết đảo một vòng, ánh mắt nhìn về phía đám người bên ngoài kia, khóe miệng hơi giương lên.
Liên tiếp mấy lần trang bức đã kiếm lời không ít, hiện tại đã đến lúc hãm hại những người này một chút rồi.
Hắn bưng cái mâm lên, cất bước đến trước trận pháp bình phong, gọi ra hệ thống, mở ra một lỗ hổng dễ như ăn cháo, sau đó cất bước đi ra, lỗ hổng kia lại cấp tốc khép kín lại.
"Gào!" Husky lập tức vọt tới, tư thế bay tiêu sái, trong nháy mắt tha đi cái mâm trong tay Từ Khuyết.
Nhưng mí mắt của mọi người ở đây đều nhảy lên một cái, nghi ngờ không thôi.
Tòa trận pháp này chính là Lục Hợp Phong Cấm Trận mà Thánh Hiền Cung chuyên môn nghiên cứu nhiều năm, hắn sao có thể đi ra nhẹ nhàng như vậy?
- Người này không đơn giản.
Một ông lão của Đế Cung nhẹ giọng nói.
Sắc mặt của những người còn lại cũng ngưng lại, không thể phủ nhận đều gật gật đầu.
- Tiểu cô nương, ta đã về rồi.
Từ Khuyết đúng là rất thẳng thắn, trực tiếp đi về hướng Khương Hồng Nhan, cười híp mắt nói, hơn nữa còn rất tự nhiên dắt tay Khương Hồng Nhan.
- Lớn mật!
- Làm càn!
Trong nháy mắt, người của Thánh Hiền Cung và Đế Cung đồng thời lớn tiếng quát mắng, tỏ vẻ tức giận nhìn Từ Khuyết.
Con ngươi của Vệ Tử Tuân càng là kịch liệt co rụt lại, cả người toả ra một luồng sát khí cuồng nộ, bao phủ ra.
Vị hôn thê bị người ta nắm tay ngay ở trước mặt mình mặt, nam nhân trong thiên hạ ai có thể chịu được?
Y hung tàn nhìn chằm chằm Từ Khuyết, môi nhẹ nhàng động, hướng về người của Thánh Hiền Cung truyền âm nói:
- Chờ một lúc mặc kệ ta làm cái gì, các ngươi đều đừng nhúng tay, lúc đó bổn thiếu chủ tự mình giải quyết!
- Dạ!
Mọi người của Thánh Hiền Cung vội vàng truyền âm đáp.
Lập tức bọn họ đều đồng tình nhìn về phía Từ Khuyết, trong lòng liên tục cười lạnh.
Thiếu chủ tự mình ra tay, tiểu tử này sợ rằng sẽ bị dằn vặt thảm.
Nhưng mà Từ Khuyết cũng không để ý tới phản ứng của mọi người, Khương Hồng Nhan cũng không coi ai ra gì nhìn Từ Khuyết, hơi mỉm cười nói:
- Không sao là tốt rồi.
- Ồ, đúng rồi, tiểu cô nương, nghe nói Vệ công tử cũng tới, là vị nào thế?
Từ Khuyết cười híp mắt nói, cố ý tăng cao âm lượng.
Khương Hồng Nhan tức giận nở nụ cười, hiển nhiên biết Từ Khuyết lại chuẩn bị gây sự, thế nhưng nàng cũng sẽ không phản đối.
- Bổn thiếu chủ ở đây.
Lúc này, không cần Khương Hồng Nhan giới thiệu, Vệ Tử Tuân cũng đã cất bước đi lên phía trước.
Thần sắc của y âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Từ Khuyết, có một luồng khí thế mạnh mẽ, ngạo khí tự nhiên cùng cảm giác ưu việt.
- Ồ, thì ra các hạ chính là Vệ công tử, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!
Từ Khuyết lúc này trở nên khách sáo, cười ha hả nói.
Mặt của Vệ Tử Tuân lại không hề có cảm xúc, con ngươi quét về phía Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan đang nắm tay lẫn nhau, trầm giọng nói:
- Ta chỉ nói cho ngươi ba câu!
- Thứ nhất, ta không có hứng thú quen biết ngươi.
- Thứ hai, lập tức buông tay của ngươi ra, tự mình chém xuống.
- Thứ ba, giao ra loại nước hoa vừa nãy, sau đó cút khỏi nơi này.
Bạch!
Dứt tiếng, rất nhiều người không khỏi nín thở, tim đập không nhịn được tăng nhanh.
Cho dù bọn họ không phải là người tham dự, nhưng cũng bị khí phách của vị thiếu chủ Thánh Hiền Cung này làm cho kinh sợ.
- Thật không hổ là thiếu chủ của Thánh Hiền Cung, khí thế cỡ này, người bình thường không thể có được.
- Đúng đấy, nếu như đổi thành ta, e rằng sớm bị dọa nằm co quắp trên mặt đất rồi.
Vài tên tán tu thấp giọng nghị luận.
Mười mấy tên nữ tử Linh Tú Các cũng tỏ vẻ căng thẳng nhìn sang bên này.
Đám người Thánh Hiền Cung và Đế Cung lại tỏ vẻ cười gằn, trêu tức nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết.
Bọn họ tin tưởng, nếu Từ Khuyết không nghe theo, Vệ Tử Tuân sẽ xuất thủ, đến lúc đó ngay cả Nữ Đế cũng không ngăn cản được.
Nhưng mà vẻ mặt của Từ Khuyết lại không có một chút biến hoá nào, hơn nữa còn cười bỉ ổi.
Chỉ nói với ta ba câu?
Quá hung hăng, thế nhưng ta thích!
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, đột nhiên vung tay lên, lấy ra cái mũ màu xanh lục kia, đồng thời hơi suy nghĩ, hô lên với hệ thống:
- Hệ thống, dùng cái mũ tha thứ này ở trên người y.
Ding, mũ tha thứ đã sử dụng thành công, hiện tại đã có hiệu lực!
Âm thanh thông báo của hệ thống lập tức vang lên, cái mũ màu xanh lục kia cũng trực tiếp biến mất ở trong tay Từ Khuyết.
Trên mặt Vệ Tử Tuân vẫn là vẻ âm lãnh như trước, không nhìn ra có bất kỳ biến hóa nào, nhưng Từ Khuyết lại rất tin tưởng năng lực của hệ thống.
Hắn tiếp tục nắm tay Khương Hồng Nhan, cười híp mắt nhìn Vệ Tử Tuân, lạnh lùng nói:
- Ta cũng chỉ nói với ngươi ba câu.
- Thứ nhất, hôn ước giữa Khương Hồng Nhan và ngươi bị thủ tiêu, nàng là nữ nhân của Tạc Thiên Bang Từ Khuyết ta!
- Thứ hai, giao ra nhẫn trữ vật trên người ngươi, không sai, đây chính là đang đánh cướp ngươi!
- Thứ ba, mang người của Thánh Hiền Cung các ngươi, dẫn đường tìm thi thể của Trương Thiên Đạo cho ta!
Ba câu nói nói xong, toàn trường trong nháy mắt rơi vào yên tĩnh hoàn toàn, nghe được cả tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, nhìn Từ Khuyết như nhìn kẻ ngu.
Tên này bị điên rồi sao?
Đưa ra loại yêu cầu vô lý này, Vệ công tử sẽ đồng ý mới là lạ. Đây quả thật chính là đang tự tìm đường chết.
- Được, ta đã hiểu rồi.
Nhưng mà nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, mặt Vệ Tử Tuân lại không hề có cảm xúc gật gật đầu.
Sau đó ở bên trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, y ngoan ngoãn đưa tay lên tháo mấy chiếc nhẫn trữ vật quý giá ra, trực tiếp đưa vào trong tay Từ Khuyết.
Trong nháy mắt, hơn mười nữ tử của Linh Tú Các há hốc mồm.
Đám tán tu kia cũng ngây người.
Bọn Yêu tộc cũng ngơ ngác.
Khương Hồng Nhan cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nguyên bản đều đã dự định chuẩn bị chiến một trận, ai lại đoán được tên thiếu chủ Thánh Hiền Cung lại phối hợp với Từ Khuyết như vậy.
Người của Thánh Hiền Cung và Đế Cung càng sững sờ tại chỗ, đầu gần như sắp thành một đám hồ dán.
- Thiếu chủ đây là...
Một tên Thánh Hiền Cung mở miệng, nhưng lập tức lại ngừng lại.
Bọn họ đều nhớ lúc trước Vệ Tử Tuân đã dặn dò, mặc kệ làm cái gì, bất luận ai cũng không được nhúng tay, y muốn tự mình giải quyết.
Lẽ nào thiếu chủ có kế hoạch khác?
Đám người Thánh Hiền Cung đều trở nên ngờ vực.
- Hừm, làm rất tốt. Gọi người của ngươi đi, theo ta đi vào.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, gật gật đầu.
Lập tức, hắn dắt tay Khương Hồng Nhan, cất bước đi đến tòa trận pháp kia.
Sát khí trong mắt Vệ Tử Tuân sớm đã biến mất, bình tĩnh đứng ở tại chỗ, xoay người nhìn về phía đám người Thánh Hiền Cung của mình.
Đám người kia lập tức dồn lại, đều thấp giọng hỏi:
- Thiếu chủ, thế là như thế nào? Tại sao không trực tiếp giết người này?
- Thiếu chủ, đối phó với người như thế, vẫn nên giết trước thì tốt hơn, để tránh khỏi đêm dài lắm mộng.
- Không sai, thiếu chủ, người này dám lớn mật như thế, biết rõ ngươi cùng Thánh Tôn có hôn ước trên người, lại còn dám làm ra hành động như vậy, rõ ràng chính là đang nhục nhã Thánh Hiền Cung chúng ta, làm sao có thể nhịn được?
- Thiếu chủ, tại sao ngươi không nói chuyện? Bây giờ nên làm gì đây?
Mấy chục tên cường giả Thánh Hiền Cung đều nhìn về phía Vệ Tử Tuân, chờ y ra lệnh.
- Làm gì bây giờ?
Vệ Tử Tuân lập tức hơi nhướng mày, dùng một loại ánh mắt như nhìn đám ngốc, nhìn mọi người của Thánh Hiền Cung, lớn tiếng nói:
- Đương nhiên là tha thứ cho hắn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận