Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 762: Năm Tháng Vội Vã

Thanh Tâm Cung to lớn giờ phút này vắng lặng như nghĩa trang, toàn bộ không gian lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin.
Hoàng thượng là tồn tại chí cao vô thượng cỡ nào, một đời đế hoàng.
Nhưng bây giờ, y lại quỳ ở trước mặt một người trẻ tuổi, hô to "cha nuôi" ?
Lúc này, đầu của tất cả mọi người đều trống rỗng, không kịp phản ứng lại.
Tấn vương tỏ vẻ kinh hãi.
Tiểu quận chúa đưa tay che cái miệng nhỏ.
Tử Hà tiên tử đã mất đi ký ức lúc trước, nhưng lúc này cũng chấn động không ngớt.
Thậm chí ngay cả thái hậu đều suýt chút nữa ngất đi.
- Chuyện này... là thế nào vậy?
- Hoàng thượng, ngài đang làm cái gì vậy?
- Hoàng thượng, long thể ngài ở ngôi cửu ngũ, sao có thể quỳ xuống trước loại người như vậy?
Lúc này, cấm vệ cùng thái giám cung nữ đi tới ở phía sau đều kinh ngạc thốt lên, chạy lên muốn kéo hoàng đế đứng dậy.
Không ngờ, hoàng đế lại đột nhiên quát mắng:
- Làm càn, Chí Tôn Bảo chính là cha nuôi của trẫm, các ngươi còn không mau hành lễ với cha nuôi?
Cái gì?
Còn muốn chúng ta hành lễ với hắn?
Mọi người trong nháy mắt há hốc mồm, nhìn lẫn nhau, có chút không biết làm sao.
Theo lý mà nói, hoàng mệnh khó cãi, nếu hoàng thượng đã mở miệng, mặc kệ có đúng hay không, bọn họ cũng phải nghe theo.
Nhưng... nhưng mà, chuyện này làm sao mà làm được đây?
Nên gọi thiếu niên này là gì?
Gọi là cha nuôi? Đó chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao, đem mình đặt ngang hàng với vị trí của hoàng thượng?
Gọi ông nuôi? Bối phận này cũng không đúng rồi.
Đột nhiên đúng lúc này, một lão thái giám "Đùng" một tiếng quỳ xuống, hướng Từ Khuyết dập đầu hô:
- Chúng ta đều là con dân của hoàng thượng, cha nuôi của Hoàng Thượng chính là ông nội của chúng ta, lão nô tham kiến ông nuôi!
Đậu phộng!
Khóe miệng của mọi người lúc này co giật.
Giải thích như vậy, cách gọi ông nuôi này đúng là cũng thích hợp.
Nhưng mà quỳ trước mặt một thiếu niên tuổi còn trẻ như thế, gọi ông nuôi? Đây còn ra thể thống gì nữa!
- Ồ, thật hiểu chuyện. Đến đến đến, thưởng các ngươi một chiếc xe tăng chơi.
Lúc này Từ Khuyết cười híp mắt nói ra.
Vung tay lên, hai chiếc xe tăng chậm rãi lái tới, chạy tới trước mặt bọn họ.
Hoàng đế lúc này lớn tiếng nói:
- Cảm ơn cha nuôi!
Lão thái giám cũng vội vàng hô:
- Đa tạ ông nuôi!
Mọi người lần nữa trợn to mắt.
Mẹ, qua loa như thế?
Gọi câu cha nuôi và ông nuôi liền có thể có được một con quái vật sắt thép khủng bố như vậy.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Ngay sau đó, đông đảo tử sĩ cùng cấm vệ ở đây đột nhiên toàn bộ quỳ xuống, mặt hướng Từ Khuyết, cúi đầu dập đầu, cùng kêu lên:
- Tham kiến ông nuôi!
- Hey~~
Từ Khuyết cực kỳ thỏa mãn đáp một tiếng, trong lòng dĩ nhiên đã vui hỏng rồi.
Con ngươi quét về phía Tấn vương cùng thái hậu đang dại ra kia, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười bỉ ổi.
Tấn vương lúc này đã sắp tan vỡ, y kinh hãi nhìn hoàng đế, trước sau vẫn không nghĩ ra đến cùng đã phát sinh chuyện gì.
Rõ ràng là hoàng thượng gọi y đến giết Từ Khuyết, kết quả người chưa giết được, vị hoàng đế này lại hùng hục chạy tới nhận đối phương là cha nuôi, đây không phải là đang hãm hại bản vương sao?
Thái hậu đứng ở bên cạnh lúc này cũng là khó có thể bình tĩnh lại.
Trong lòng nàng đã triệt để ngổn ngang, cảm thấy tất cả những thứ trước mắt này đều quá hoang đường, căn bản không thể tin là sự thật.
- Thái hậu, ngươi làm sao còn đứng đó, vì sao không thỉnh an cha nuôi?
Lúc này, hoàng đế đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía thái hậu hỏi.
Thái hậu lập tức há hốc mồm, tỏ vẻ dại ra.
Mọi người cũng ngơ ngác, hoàng thượng còn yêu cầu thái hậu thỉnh an người trẻ tuổi này?
Chuyện này... nên xưng hô như thế nào đây?
Thái hậu là mẫu hậu của hoàng thượng, thiếu niên này lại là cha nuôi của hoàng thượng, vậy thái hậu phải xưng hô với thiếu niên này như thế nào đây?
- Ặc, được rồi được rồi, đừng làm rộn nữa, chấm dứt ở đây đi.
Mặt Từ Khuyết toát mồ hôi nói.
Dù sao khung cảnh này, hắn cũng có chút không nhìn nổi.
Dù sao cũng chỉ là tùy tiện trang bức mà thôi, giáo dục hoàng đế cùng những vương gia cao cao tại thượng này một chút, còn thái hậu, Từ Khuyết cũng không muốn làm nàng quá lúng túng.
- Được rồi, các ngươi đều lui ra đi. Sau này không có chuyện gì chớ quấy rầy ta, biết không?
Từ Khuyết nhàn nhạt mở miệng, ra vẻ ông cụ non nói.
Mọi người tuy rằng trong lòng không phục, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu đáp một tiếng "Tuân mệnh", sau đó đều lui xuống.
Tấn vương cũng nhắm mắt, lén lút lui ra, lập tức đuổi theo hoàng đế, hỏi dò y đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng đế lộ vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Việc này không cần nhắc lại. Từ nay về sau, hắn chính là người mà ta tôn kính nhất, là cha nuôi của ta, các ngươi ai cũng không được đi quấy nhiễu, bằng không chém ngay tại chỗ không cần hỏi.
Nói xong, hắn phất tay áo mà đi, chỉ để lại Tấn vương ngơ ngác ngổn ngang ở trong gió.
...
Mà lúc này Từ Khuyết đã trở lại Thanh Tâm Cung.
Thái hậu vốn định tiến lên hỏi dò hắn đến cùng đã làm cái gì, nhưng Từ Khuyết trực tiếp từ chối đối thoại với nàng, sau khi trở lại trong tẩm cung, liền khép cửa phòng lại, ngay cả nghi thức duyệt binh cũng không muốn tiếp tục tiến hành.
Hắn ngồi ở trên ghế, đang tỏ vẻ tức giận nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống.
Bởi vì ngay vừa nãy, hệ thống phát tới tin tức, đơn đặt hàng Đánh Người hắn phát ra lúc trước đã được nhận lấy.
Đây nguyên bản là việc tốt, nhưng tên Diệp Thu tiếp đơn kia quả thực quá kiêu ngạo, còn lưu lại lời nói.
- Tên nhãi con Từ Khuyết kia hãy chờ đấy. Dám để cho Bức Vương Diệp Thu ta làm chân chạy, hơn nữa chỉ bỏ ra một điểm trang bức rác rưởi. Đánh Người, sứ mệnh nhất định sẽ hoàn thành. Một tháng đến mười năm sẽ đưa đến, dù cho ngài ở Tiên giới, Phàm Giới hay là ở Ma giới. Trong vòng mười năm chắc chắn đưa tới. Đánh Người nhãn hiệu tốt đáng tin cậy...
Ôi đậu phộng!
Nhãi con!
Từ Khuyết càng xem lời nhắn lại này càng không vui, lập tức muốn bay đến Địa Cầu đánh chết đối phương.
Nhưng cân nhắc đến chuyện trước mắt cũng không có cách nào về Địa Cầu, hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời đè xuống tức giận.
Sau khi trầm ngâm một lúc, hắn gọi ra giao diện hệ thống, lộ vẻ giễu giễu nói:
- Hệ thống, mở giao diện ra, ta muốn nhắn vài lời với tên Diệp Thu tiếp đơn kia.
Ding, kết nối thành công, mời kí chủ nhắn lại.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, nhìn cửa sổ tin nhắc, cười lạnh nói:
- Diệp Thu đúng không? Thời đại này người dám nói với bức thánh Từ Khuyết ta như vậy đã không còn ai nữa rồi. Đừng tưởng rằng con gái ngươi rất xinh đẹp thì ta sẽ không đánh ngươi. Bây giờ bản bức thánh sắp bước vào Hợp Thể kỳ, vô địch cả thế gian, ngươi tốt nhất nhanh đưa tới sim điện thoại và thuốc lá một chút, bằng không đến lúc đó... hừ hừ, bản bức thánh búng một cái liền có thể giết chết ngươi.
Nói xong, lúc này Từ Khuyết mới hài lòng ấn nút gửi tin nhắn đi.
Nhưng trong chốc lát, lông mày của hắn lại nhíu lại, lần nữa gọi ra cửa sổ nhắn tin:
- Đúng rồi, bản bức thánh còn có một việc quan trọng muốn bàn luận cùng ngươi, sau này ngươi đem ảnh cùng với số đo ba vòng của con gái ngươi đến đây, việc này quan hệ đến hòa bình thế giới, ghi nhớ kỹ phải chú ý!
Ding, công năng Đánh Người có quy định, vì để tránh cho vị diện hỗn loạn, hai bên chỉ có thể gửi đi một lần tin nhắn qua lại.
- Đậu phộng!
Từ Khuyết lập tức tức giận.
Lại chỉ có thể gửi đi một lần?
Đừng a! Lời quan trọng nhất còn chưa truyền đi, chuyện này... quá không được rồi.
Ding, công năng Đánh Người lần này đã kết thúc, mời kí chủ kiên nhẫn chờ đối phương giao hàng.
Hệ thống lần nữa vang lên một tiếng, tiếp đó, giao diện công năng Đánh Người trở nên ảm đạm, mặc cho Từ Khuyết bấm như thế nào đi nữa đều không có cách nào gọi ra.
Dù sao chức năng này hiện nay hắn chỉ có thể sử dụng một lần, lần sau muốn sử dụng nữa, nhất định phải thăng cấp hệ thông lên trước đã.
- Chà chà, quá yếu, công năng Đánh Người này, dùng không sảng khoái một chút nào. Hừ, sớm muộn cũng có một ngày, bản bức thánh sẽ gọi người trên danh sách Đánh Người đi ra, sau đó người mặc giáp vàng thánh y, giẫm đám mây bảy màu, mỗi một người đều giáo huấn một lần!
Từ Khuyết hừ một tiếng, lúc này mới thoát khỏi giao diện hệ thống.
...
Mà năm tháng kế tiếp chính là thời khắc gian nan nhất của Từ Khuyết.
Hắn chỉ vận dụng một tấm Khôi Lỗi Phù, trực tiếp thành cha nuôi của hoàng đế, ở trong hoàng cung trở thành tồn tại chí cao, liền thái hậu cũng không làm gì được hắn.
Nhưng cứ như vậy, sinh hoạt trong nháy mắt lại trở nên khô khan.
Lúc mới vừa bắt đầu, Từ Khuyết còn có thể lái xe tăng, lái máy bay trực thăng chạy loạn khắp nơi, nhưng thẻ miễn thuê chỉ có thể sử dụng ba lần, mỗi lần chỉ có kỳ hạn một ngày.
Sau khi Từ Khuyết mới vận dụng một lần, liền triệt để mất hứng.
Vì để giết đoạn thời gian tẻ nhạt này, hắn bắt đầu rảnh rỗi chạy đến nơi ở của thái hậu, chạy đến gian phòng của Tử Hà tiên tử, đến cuối cùng gian phòng của tiểu quận chúa cũng trở thành chỗ định cư của hắn.
Theo thời gian trôi qua, kiểu sinh hoạt này đã kéo dài được năm năm.
Năm năm, xảy ra rất nhiều chuyện.
Người trong hoàng cung đã quen thuộc với sự tồn tại của Từ Khuyết, có một năm ngoại bang địch quốc đột kích, Từ Khuyết vận dụng thẻ miễn thuê, triệu ra rất nhiều vũ trang công nghệ cao, vẻn vẹn một ngày, không chỉ đánh đuổi đối phương, còn thuận tiện bắn hoàng cung đối phương thành bình địa, cuối cùng chiếm đoạt cả quốc gia.
Sau việc này, không còn quốc gia nào dám xâm lấn, tất cả các quốc gia hàng năm đều tranh nhau tiến cống cho Lý Quốc.
Thái hậu cũng ở một năm nào đó, bị Từ Khuyết "bắt lại", Từ Khuyết thuận lợi đạt thành thành tựu ảo cảnh, được hệ thống khen thưởng 5000 điểm trang bức.
Tiểu quận chúa và Tử Hà tiên tử cũng bị hắn "bắt lại".
Dần dần, năm tháng vội vã trong nháy mắt trôi qua.
Một năm trôi qua!
Năm năm trôi qua!
Mười năm trôi qua!
Ba mươi năm trôi qua!
Từ Khuyết già, Tử Hà tiên tử cũng già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận