Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1291: Dùng Đầu Óc Một Chút

Đồ chơi?
Thượng phẩm Tiên Khí làm đồ chơi?
Mọi người ở đây nghe thấy thể thì khóe miệng đều co quắp một trận, nhưng cũng chỉ có thể ước ao nhìn chằm chằm, mà không làm được gì.
Muôn cướp đồ vật từ tay một người có khả năng là một vị đại năng trên cả Tiên Vương? Đây là chuyện mà kẻ ngu mới làm.
Nếu như ở đây có tán tu, có lẽ sẽ có một số tán tu tài cao gan lớn cân nhắc mạo hiểm cướp đoạt một lần, nhưng ở đây đều là con cháu đến từ các thế lực lớn mạnh nhất ở các Tiên Vực, không thể bởi vì một kiện thượng phẩm Tiên Khí hoặc một loại tài liệu thần khí mà lấy tính mạng của mình cùng với thế lực sau lưng mình đến mạo hiểm.
Tuy rằng khi bọn họ nhìn thấy Tử Hư Canh Kim, đúng là cũng có chút động tâm, nhưng nếu đã lựa chọn bỏ qua, hiện tại cũng không thể mạo hiểm đi cướp.
- Gào, bản thần tôn biết ngay mà, lần nào cũng như vậy, thứ tốt đều do ngươi chiếm.
Lúc này, Husky với vẻ mặt bi tráng hô lên.
Từ Khuyết trợn tròn mắt, ước lượng trọng lượng Tử Kim Bức Vương Côn trong tay một chút:
- Husky, ngươi cần phải hiều, tất cả vật liệu đều là ta lấy ra.
- Vậy ngươi cũng may mắn khi gặp được Thần Hỏa, mới có thể luyện hóa Tử Hư Canh Kim kia. Mẹ nó, bản thần tôn càng nghĩ càng giận, không nói nữa, đi tìm nha đầu kia, sau đó đi ra ngoài .
Husky bất đắc dĩ.
Nó vốn định bỏ rơi Từ Khuyết, tìm tới đây mong có thể lấy được một cái Thần Khí, ai ngờ lại trắng tay mà về.
- Đi ra ngoài? Còn truyền thừa trong này. . .
Từ Khuyết ngẩn ra.
Husky cười lạnh một tiếng:
- Hắc, truyền thừa cái rắm, trong này tổng cộng cũng chỉ lưu lại hai truyền thừa, đã sớm bị ta và Đoạn lão sư phân chia rồi, đương nhiên, bên trong khu di tích này còn có những địa phương lớn khác, các ngươi có gan thì cứ việc đi thử xem, dù sao bản thần tôn cũng không muốn đi nữa.
Lời này vừa nói ra, những người còn lại ở đây đồng thời nhíu mày.
Husky đã nói đến như thế này, hiển nhiên là ngay cả nó cũng không nắm chắc có thể đi tới những nơi khác, như vậy chuyến này bọn họ cũng chỉ có thể đi dừng lại ở đây.
Dù sao từ khi mới bắt đầu, bọn họ cũng chưa từng thành công xông tới, nếu như không phải lần theo Husky và Đoạn Cửu Đức, ngày hôm nay bọn họ đã không thể đi tới nơi này, nếu như những nơi khác ngay cả Husky và Đoạn Cửu Đức cũng không dám đi, thì bọn họ có cứng rắn xông qua cũng chỉ là dâng mạng mình lên mà thôi.
- Thôi, cuối cùng vẫn là một chuyến tay không.
Cơ Vô Vân bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Một chuyến này vốn y cũng không ôm hi vọng gì, huống hồ y tới đây cũng không phải để tranh cướp vị trí Thần Tử, nếu đã tận lực mà không thể thành công, vậy thì đành lui lại thôi.
- Haiz, Thần Linh truyền thừa, ta biết là không thể đơn giản nhận được như vậy rồi.
Thiên tài Chu Vương Cung cũng cười khổ một tiếng, liên tục lắc đầu.
Đoàn người dĩ nhiên đều đã quyết định từ bỏ, tuy rằng đi tới nơi này đã không dễ dàng, nhưng nhìn mảnh phế tích đạo trường này, bọn họ đã sớm không còn ôm bất cứ hi vọng gì.
- Ha ha, kỳ thực vẫn còn may, đừng quên tàn hồn Thần Linh trên tế đàn bên ngoài kia, đi ra ngoài có thể chia nó ra.
Thiên tài của Đế Thọ Sơn cũng cười một tiếng.
Hai người còn lại cũng gật đầu, hiển nhiên cũng nghĩ đến tàn hồn Thần Linh kia, ít nhất một lần nữa phân chia mảnh vỡ kia thì một chuyến này cũng không tính là trắng chạy.
- Từ lão, vậy chúng ta đi ra ngoài trước hay chờ ngài cùng ra?
Lúc này, Bạch Thải Linh mở miệng nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
- Các ngươi đi trước đi, lão phu còn muốn chờ một người rồi mới trở về.
Từ Khuyết khoát tay áo nói.
Hắn muốn đi nhìn Liễu Tĩnh Ngưng, từ khi từ biệt ở Táng Tiên Cốc, cẩn thận tính toán, đã hơn 80 năm không gặp mặt, huống hồ Cực Nhạc Tông ở đây lại chết không ít người, tóm lại là phải đi xem Liễu Tĩnh Ngưng một chút, an ủi nàng một phen.
Cơ Vô Vân nghe thấy Từ Khuyết còn không muốn đi, vội mở miệng nói:
- Từ lão tiên sinh, đã như vậy, không biết Tiên Khí vừa nãy ngài mượn dùng. . .
- Yên tâm đi, có vay có trả, lần sau mượn sẽ không khó, sau khi lão phu rời khỏi đây sẽ tìm thời gian đi tới Thất Sát Tiên Vực các ngươi một chuyến, đến lúc đó sẽ thuận tiện trả Tiên Khí lại cho ngươi.
Từ Khuyết một mặt lạnh nhạt nói.
Khối ngọc chương của Cơ Vô Vân đã sớm biến thành luyện khí tinh hoa, trước mắt Từ Khuyết thực sự không nghĩ ra có thể lấy thứ gì để trả lại người ta, chỉ có thể mặt dày kéo dài một thoáng.
Cơ Vô Vân lại không nghi ngờ hắn, nghĩ thầm ông lão này ngay cả thượng phẩm Tiên Khí cũng không lọt mắt, thì càng không thể để ý tới một cái bán phẩm Tiên Khí của y mới đúng, lúc này cũng yên tâm gật đầu, cười nói:
- Được, đến lúc đó Thất Sát Tiên Vực chúng ta chắc chắn sẽ hoan nghênh Từ lão đến.
- Khách khí rồi.
Từ Khuyết đáp lại nói, trên khuôn mặt là nụ cười hiền lành, trong lòng dĩ nhiên đã liệt Thất Sát Tiên Vực vào danh sách đen, nếu như không cần thiết, đời này tuyệt sẽ không đặt chân tới chỗ đó.
Cuối cùng, đoàn người cũng đồng thời xoay người rút đi, vòng qua đạo trường, lần theo đường cũ trở về.
Husky và Đoạn Cửu Đức lại xông lên trước, đi về phía sau phế tích.
Lúc trước, Liễu Tĩnh Ngưng bị một vài cấm chế gây thương tích, hơn nữa còn chiến đấu một trận với Thần Nông Thị tộc, thương thế tăng thêm, dù Husky và Đoạn Cửu Đức cứu trở về, nhưng cũng chỉ có thể tìm một chỗ để bế quan dưỡng thương.
Nhưng hiện tại Từ Khuyết đến rồi, trên người hắn luôn không thiếu linh dược, huống hồ còn có một viên Cửu Chuyển Bàn Đào tiên nguyên dồi dào, cắn một miếng nhỏ xuống cho Liễu Tĩnh Ngưng ăn vào, tác dụng tốt hơn rất nhiều so với nàng bế quan, thậm chí là ăn một đống linh dược.
Nhưng khi Husky và Đoạn Cửu Đức vọt tới phế tích không bao lâu, lại bỗng nhiên ngừng lại, sững sờ đứng bất động tại chỗ.
Từ Khuyết vừa nhìn thấy tình huống không đúng, lúc này hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Nàng đâu?
- CMN! Không phải nơi này!
Lúc này Husky mới nghiêng đầu nhìn, dáng vẻ như trông thấy quỷ hô.
Đoạn Cửu Đức cũng mơ hồ, gãi đầu nói:
- Không phải đâu, chúng ta rõ ràng đã để nàng vào trong phòng nhỏ này, làm sao ngay cả phòng cũng không thấy?
Mọi người ở đây vừa nghe lời này, đều dồn dập ngừng chân.
Cơ Vô Vân cùng với hai vị thiên tài khác đều kinh ngạc nhìn về phía bên kia, bọn họ đều biết Husky và Đoạn Cửu Đức nói tới ai, dù sao từ lúc bắt đầu bọn họ đã thấy Thần Nông Thị tộc bắt người Cực Nhạc Tông tới nơi này, lại trơ mắt nhìn Liễu Tĩnh Ngưng được Husky và Đoạn Cửu Đức cứu đi.
Chỉ là không nghĩ tới, hiện tại Liễu Tĩnh Ngưng lại xảy ra chuyện bất ngờ, lại biến mất rồi.
- Các ngươi không nhớ lầm phương hướng chứ?
Từ Khuyết không khỏi nhíu mày, cất bước đi về phía trước.
Đạo trường này vô cùng rộng rãi, bốn phía đều là phế tích, nhìn qua thì đều giống nhau như đúc, rất khó phân biệt phương hướng rõ ràng, vì thế nếu như Husky và Đoạn Cửu Đức nhớ lầm địa điểm, cũng là tình huống rất bình thường.
- Không đúng, thật sự có vấn đề.
Nhưng sắc mặt Mạc Quân Thần lại ngưng lại, trầm giọng nói một câu.
Y đưa tay chỉ về phía Husky và Đoạn Cửu Đức, tiếp tục nói:
- Khi chúng ta rời khỏi đây đã bày xuống trận pháp phòng hộ, hiện tại trận pháp vẫn còn ở đây, nhưng người và nhà thực sự không thấy nữa rồi.
- Cái gì?
Từ Khuyết thoáng biến sắc, trên người Liễu Tĩnh Ngưng vốn có thương tích, nếu như lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc là đụng tới cấm chế gì, chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều.
- Ồ, Từ lão, trước tiên chờ một chút, chỗ này dường như có một cánh cửa ngầm.
Lúc này, Cơ Vô Vân đột nhiên mở miệng nói, đồng thời cũng đi tới.
- Cửa ngầm?
Từ Khuyết có chút không hiểu.
Cơ Vô Vân không trả lời, trái lại đánh ra một tia tiên nguyên, trực tiếp đánh về phía trước.
Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp, khu phế tích trước mắt Husky trên đột nhiên hiện ra một màn chắn vô hình, tiên nguyên đánh lên phía trên, trong nháy mắt vỡ thành một đoàn, tan biến giữa không trung.
- Quả thế!
Sắc mặt Cơ Vô Vân nghiêm nghị, mở miệng nói:
- Đây là một loại hiện tượng rất nhiều di tích cổ chiến trường đều tồn tại, đột nhiên ngăn cách ẩn giấu một số địa phương, chúng ta gọi là cửa ngầm, nhưng đáng tiếc đến nay vẫn không nghĩ được phương pháp phá giải. Từ lão, ở thời của ngài, đã từng có tình huống này không?
- Thời của ta?
Từ Khuyết sững sờ, nhún nhún vai nói:
- Ở thời của chúng ta, đây chính là quỷ dựng tường.
Quỷ dựng tường?
Một cái tên lợi hại a.
Mọi người ở đây đều cả kinh, cảm thấy không hiểu gì, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy từ này.
- Cái gì mà quỷ dựng tường, vậy làm sao để phá giải?
Husky hô.
- Dùng đầu óc một chút.
Từ Khuyết liếc mắt nói, làm sao để phá giải? Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?
- Được!
Husky lại đột nhiên đáp một tiếng, lập tức nằm sấp xuống, chân sau bỗng nhiên đạp về phía trước một cái, thân thể như mũi tên bắn nhanh ra.
"Ầm!"
Sau đó, đầu Husky đập ầm ầm lên màn chắn vô hình kia, tạo ra một tiếng kinh thiên động địa, sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết của Husky.
- Gào. . . mẹ nó, đau chết bản thần tôn, không phải nói dùng đầu óc sao? Làm sao lại không có tác dụng gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận