Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1120: Giết Vào Thiên Minh

- Cái gì?
Lâm Bách Vạn và Diêu Cung Minh nghe thấy vậy, mặt lập tức biến sắc.
Đồ vật mấu chốt để rời khỏi Thất Lạc Chi Địa ở trên người mấy người Lam Tâm Nguyệt? Vậy chẳng phải là đã rơi vào trong tay Thiên Minh?
Trong nháy mắt hai người liền cuống lên, nếu như bị Thiên Minh chiếm được, vậy một chút cơ hội rời đi của bọn họ liền thật sự không còn nữa.
Nhưng rất nhanh, hai người lại đột nhiên hơi nhíu mày, nhìn lẫn nhau một chút, trong mắt đều xẹt qua một ít ngờ vực.
Chuyện này hình như không đúng.
Theo lý mà nói, thực lực của Từ Khuyết mạnh mẽ như vậy, đồ vật quan trọng lại không giữ bên người, ngược lại còn giao cho những người khác?
Mấu chốt là chuyện "Rời khỏi Thất Lạc Chi Địa" này, tựa hồ cũng còn chưa được chứng minh đi?
Như thế xem ra, hình như cũng không có gì cần phải căng thẳng.
Nghĩ tới đây, hai người khôi phục lại bình tĩnh, giả vờ trầm ổn nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Từ đạo hữu chớ có kinh hoảng, việc này chúng ta có thể bàn bạc kỹ càng thêm.
- Không sai, Từ đạo hữu, ta vừa rồi đã nói qua với Diêu đạo hữu, chúng ta đã quyết định hợp tác với ngươi cùng đối kháng với Thiên Minh, nhưng việc này không thể vội vàng, cần phải từ từ lên kế hoạch mới được.
Một tay của Lâm Bách Vạn đặt bên trên cái bụng to mọng của y, trịnh trọng nói.
Trong lòng Từ Khuyết lập tức cười gằn, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ lo lắng như cũ, cấp bách nói:
- Chậm là không được đâu! Kỳ thực cũng không sợ nói cho các ngươi, ta có biện pháp rời khỏi Thất Lạc Chi Địa, là bởi vì ta có Hư Không Giao Giới Phù và Phá Không Phù.
- Cái gì? Hư. . . Hư Không Giao Giới Phù?
- Phá Không Phù?
Trong nháy mắt sắc mặt của Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh đều kịch biến, khó có thể tin, tim đập không khỏi càng thêm nhanh hơn.
Bọn họ rất rõ ràng, hai loại phù lục này đều là thần vật, nếu như nắm giữ hai thứ đồ này, xác thực là có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.
- Nguyên bản ta cảm thấy nếu để cả hai loại phù lục ở trên người ta sẽ không an toàn, cho nên mới tách ra bảo quản, Hư Không Giao Giới Phù giao cho bằng hữu của ta, mà bản thân ta thì lại bảo quản tấm Phá Không Phù này.
Từ Khuyết nói xong, đúng là từ dưới khố móc ra một tấm Phá Không Phù.
Phù lục vừa xuất hiện, hư không bốn phía lập tức đều rung chuyển, cỗ khí tức mạnh mẽ cuồng bạo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách không gian.
Lúc này Lâm Bách Vạn và Diêu Cung Minh liền không còn bình tĩnh nữa, bọn họ tỏ vẻ kinh hãi, chấn động không gì sánh nổi, trái tim rầm rầm nhảy lên.
Trước một giây bọn họ còn hoài nghi Từ Khuyết, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tin.
Bởi vì đây là Phá Không Phù chân chính! Phù lục đã thất truyền bên trong đồn đại, bây giờ bày ra ở trước mắt, bọn họ làm sao không tin cho được?
- Haizz, nhưng đáng tiếc, sớm biết thế thì không nên giao Hư Không Giao Giới Phù cho mấy người bọn họ, lần này thì phiền phức lớn rồi.
Lúc này, Từ Khuyết lộ ra ảo não nói, không ngừng lắc đầu, trong ánh mắt để lộ ra sự bi thống.
Lâm Bách Vạn và Diêu Cung Minh lập tức không còn nghi ngờ gì hắn nữa, cơ bản đã triệt để tin tưởng Từ Khuyết thật sự có biện pháp rời khỏi Thất Lạc Chi Địa, hoài nghi trước đây cũng đã quét sạch sành sanh.
Hai người một lần nữa đối diện lẫn nhau một chút, dĩ nhiên đã làm ra lựa chọn.
- Từ đạo hữu, đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta lập tức khởi hành đi tới phủ trạch của Thiên Minh đi.
Lâm Bách Vạn mở miệng nói.
Diêu Cung Minh cũng gật đầu nói:
- Không sai, xác thực là không có thời gian để bàn bạc kỹ càng nữa, Từ đạo hữu, bây giờ ta sẽ điều động ba mươi tên tu sĩ của Đại Khí Minh ta cho ngươi, để tùy ý ngươi sai phái.
- Từ đạo hữu, Đại Phương Hội ta cũng cho ngươi ba mươi người, đều là tinh anh bên trong Nhân Tiên cảnh.
Lâm Bách Vạn nói theo.
Hai người đều là cáo già, dù hầu như đã xác định được Từ Khuyết thật sự có phương pháp rời khỏi Thất Lạc Chi Địa, nhưng cũng không muốn tự mình đi trở mặt với Thiên Minh.
Mỗi người bọn họ phái ra 30 tên cường giả Nhân Tiên cảnh, đơn giản chính là muốn đuổi Từ Khuyết đi.
Theo bọn họ xem ra, đây là một biện pháp vẹn toàn cả đôi bên, nếu như Từ Khuyết thật sự có thể đoạt lại phù lục, đến lúc đó bọn họ liền có thể cùng rời đi.
Nếu như Từ Khuyết bất hạnh thất bại, bọn họ cũng có thể nói với Lệ Thiên Tuân rằng ba mươi tên Nhân Tiên cảnh này chỉ là tạm thời làm việc, bị Từ Khuyết xúi giục phản bội, không có quan hệ gì tới bọn họ, sau đó bọn họ còn có thể tiếp tục hợp tác với Lệ Thiên Tuân, cùng nhau rời đi.
Lần bàn tính này đã được hai người bọn họ vẽ ra vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng mà Từ Khuyết đã nhìn thấu tâm tư của hai người này từ lâu, lúc này lông mày nhíu lại, lắc đầu nói:
- Hai vị đạo hữu, nếu như phương thức hợp tác của các ngươi là như thế này, vậy ta thẳng thắn đi đầu quân cho Thiên Minh, tìm Lệ Thiên Tuân hợp tác luôn cho rồi.
- A. . .
Hai người vừa nghe thấy Từ Khuyết nói trắng trợn như thế, ý cười trên mặt lập tức hơi cứng đờ, có chút lúng túng.
Tựa hồ cũng cảm thấy như vậy xác thực là không tử tế, dù sao để một tiểu tu sĩ Bán Tiên cảnh mang theo sáu mươi tên Nhân Tiên cảnh đi đánh Thiên Minh, kẻ ngu đều biết là đang đi chịu chết.
- Từ đạo hữu hiểu lầm rồi, hai người chúng ta nhất định sẽ đi tới, ngươi cứ yên tâm.
Lâm Bách Vạn phản ứng đúng lúc, vội vàng bổ sung một câu.
Diêu Cung Minh cũng liên tục gật đầu.
Theo lời Từ Khuyết nói, nếu như đã là loại cục diện này, vậy vẫn đúng là không bằng hắn đi tìm Thiên Minh hợp tác, ít nhất thì nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng mà đến lúc ấy sẽ không còn phần của Đại Khí Minh cùng Đại Phương Hội bọn họ nữa.
Dưới tình huống này, hai người cũng không thể không để ý, không thể làm gì khác hơn là trước tiên trên miệng đáp ứng cùng đi tới với Từ Khuyết, còn sẽ xuất thủ hay không, vậy thì khó nói.
Từ Khuyết cũng đã nhìn rất rõ ràng, nếu như thật sự đánh với Lệ Thiên Tuân, muốn cho hai người này hỗ trợ, sợ là còn khó hơn lên trời.
Nhưng chỉ cần hai người này có thể đi qua, còn sợ không tìm được cơ hội bức bách hai người bọn họ động thủ sao? Thực sự là quá ngây thơ.
- Đã như vậy, hai vị liền đồng thời lên đường thôi, chúng ta đi phủ trạch của Thiên Minh trước.
Từ Khuyết cười híp mắt nói, trong lòng cũng bắt đầu mưu tính.
Luận tính kế, luận bẫy người, hắn chưa từng biết sợ ai.
Vào lúc này Lâm Bách Vạn và Diêu Cung Minh cũng không tiện lại từ chối, chỉ có thể lập tức triệu tập nhân mã cùng Từ Khuyết lên đường, chạy tới phủ trạch của Thiên Minh.
Đoàn người hấp tấp khởi hành, dọc theo đường đi Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh mượn cơ hội nói là muốn bọc hậu, đi theo ở phía sau đội ngũ, căn bản không dám chạy đến đằng trước dẫn đầu.
Từ Khuyết cũng lười tính toán với bọn họ, cười không nói, tiếp tục chạy đi.
Rất nhanh, một đám người thừa dịp bóng đêm, rốt cục đến bên ngoài phủ trạch của Thiên Minh.
Từ Khuyết cấp tốc mở rộng thần hồn, bao trùm cả tòa nhà lớn, kết quả lại có vui mừng ngoài ý muốn, trong nhà lớn cũng không có khí tức của cường giả Địa Tiên cảnh, chứng minh bây giờ Lệ Thiên Tuân cũng không có ở nơi này.
Ngược lại hắn phát hiện có một hơi thở quen thuộc, chính là khí tức hắn cảm giác được ở khách sạn lúc trước, chính là Phù Sơn Xuyên.
- Khà khà, thì ra lão già này vẫn còn ở đây.
Lúc này Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, lập tức gọi ra Phong Hỏa Luân, rút ra đoạn kiếm liền vọt vào.
Ầm!
Trong nháy mắt tiếng phong hỏa lôi bạo vang vọng bốn phía, kinh động vô số tu sĩ Thiên Minh.
Mười mấy tên cường giả Nhân Tiên cảnh của Thiên Minh đều bay lên trời, lớn tiếng quát lên:
- Làm càn, trọng địa của Thiên Minh, cấm bất kỳ người nào phi hành.
- Phi CM ngươi, ngày hôm nay Đại Khí Minh cùng Đại Phương Hội chúng ta muốn liên thủ diệt trừ các ngươi, chư vị huynh đệ, đều lên cho ta!
Từ Khuyết rống lớn một tiếng, giơ đoạn kiếm lên ra lệnh cho mọi người phía sau.
- Xông lên!
Sau mươi tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh của Đại Khí Minh cùng Đại Phương Hội trong nháy mắt cũng hét lớn một tiếng, đều xông lên phía trước.
Chỉ có Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh vẫn còn tiếp tục chậm rãi ung dung ở phía sau "bọc hậu".
Từ Khuyết không thèm để ý hai con cáo già này, tay cầm đoạn kiếm vọt thẳng vào một tòa lầu các trong đó, hô lớn:
- Phù Sơn Xuyên, giờ chết của ngươi đến rồi!
Phù Sơn Xuyên đã sớm bị kinh động, sau khi nghe được giọng nói của Từ Khuyết, mặt càng biến sắc, lập tức xoay người muốn xông ra khỏi lầu các.
Vèo!
Nhưng mà chỉ thấy phía trước có một bóng mờ thoảng qua, tiếp đó một bàn chân to trực tiếp xuất hiện ở trước mặt y, đạp thẳng tới gương mặt y.
"Ầm" một tiếng vang trầm thấp, Phù Sơn Xuyên liền phản ứng cũng không kịp, cả người trong nháy mắt bị đạp trở về lầu các, thân thể đụng lên trên vách tường, ngã trên mặt đất.
Ngay sau đó, một tia sáng lạnh ở trong bóng đêm đen nhánh xẹt qua, trong nháy mắt nhắm vào cổ họng của y.
Phù Sơn Xuyên chưa kịp bò lên, chuôi đoạn kiếm này của Từ Khuyết đã hoàn toàn chỉ vào yết hầu y, chỉ cần y dám nhúc nhích một chút, y tin tưởng một giây sau thanh đoạn kiếm này của Từ Khuyết sẽ chém rụng đầu mình.
- Ngươi. . . ngươi lại không đi tới phía tây ngoại thành?
Phù Sơn Xuyên vô cùng ngạc nhiên nhìn Từ Khuyết, khó có thể tin.
Y tính là Từ Khuyết sẽ đi tới phía tây ngoại thành cứu người, cũng có thể sẽ không đi tới phía tây ngoại thành, nhưng căn bản không nghĩ tới con hàng này lại dám trực tiếp giết tới Thiên Minh, hơn nữa còn thuyết phục được Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh gia nhập, đánh cho Thiên Minh trở tay không kịp.
- Hừ, lá gan của ngươi đúng là rất lớn, ta chân trước vừa rời đi, ngươi chân sau liền bắt bằng hữu của ta đi?
Từ Khuyết cười lạnh nói, con ngươi lạnh lùng nhìn y.
Phù Sơn Xuyên lập tức đáp:
- Người không phải do ta bắt đi, là Lâm Hoan làm.
- Lâm Hoan? Hừ, tốc độ bán đồng đội của ngươi đúng là rất nhanh. Vậy ngươi thuận tiện nói một chút coi, các ngươi ở phía tây ngoại thành bày ra bẫy rập gì, lại hao hết công sức muốn dẫn ta đi qua như thế?
Từ Khuyết lạnh lùng nói.
- A, nếu ngươi đã đoán được, vậy kế hoạch kia đối với ngươi vô dụng rồi. Không nghĩ tới cuộc đời Phù Sơn Xuyên ta tính toán mọi điều, cuối cùng lại bại ở trong tay ngươi!
Trên mặt Phù Sơn Xuyên xẹt qua một ít tự giễu, lắc đầu cười khổ.
Từ Khuyết lập tức vui phát điên:
- Ngươi bị bệnh thần kinh à? Hướng dẫn rõ ràng như thế, liền kẻ ngu cũng nhìn ra được trong đó có vấn đề.
- Hừ, mang người đi còn để lại địa đồ, loại hành vi ngu xuẩn này không hề có quan hệ với ta!
Lúc này Phù Sơn Xuyên cả giận nói, cho rằng chuyện này là một loại nhục nhã đối với y.
Lấy trí tuệ của y làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, tất cả đều là tên tiểu nhân nham hiểm Lâm Hoan kia trốn trong bóng tối tùy thời mà động, cuối cùng phá hỏng toàn bộ kế hoạch ban đầu của y.
Bằng không bây giờ cũng sẽ không phải là y đóng giữ ở Thiên Minh, còn người theo minh chủ đi đến phía tây ngoại thành lại là Lâm Hoan.
Phù Sơn Xuyên tiếp tục nói:
- Trước đây ta vốn muốn ở dưới tình huống ngươi không biết chuyện, dẫn bọn Lam Tâm Nguyệt tới phía tây ngoại thành, để ngươi không hề có phòng bị đi qua, không nghĩ tới thủ đoạn của ngươi tàn nhẫn như vậy, trực tiếp giết Ngũ Thế Phong, khiến toàn bộ kế hoạch của ta thất bại.
- Để ta không hề có phòng bị đi tới phía tây ngoại thành? Ồ, bây giờ ta quả thật có hứng thú rồi đây, các ngươi đến cùng đã giở trò quỷ gì ở phía tây ngoại thành?
Chân mày của Từ Khuyết cau lại, cười tủm tỉm hỏi.
Phù Sơn Xuyên tựa hồ đang nổi nóng, hoặc căn bản là cũng không muốn ẩn giấu bí mật, trực tiếp mở miệng đáp:
- Chỗ kia là sào huyệt của kiến sinh cơ vương, ở bên dưới sào huyệt của nó có một toà cung điện, bên trong ẩn chứa thiên địa quy tắc mà Huyền Hoàng Châu thiếu hụt, đó là chỗ mấu chốt để hoàn thiện bản thân, lột xác thành chân cảnh. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là nơi đó còn có thể giúp chúng ta rời khỏi địa phương này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận