Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 755: Từ Khuyết Giả Gái

- Vương... vương gia, làm sao thế?
Vương quản gia bị biểu hiện tức giận của vương gia làm cho sợ hết hồn, vội run cầm cập hỏi.
Nhưng mà vương gia vẫn chưa đáp lại, con ngươi co rút, sau khi vẻ mặt biến hóa lein62 quát mắng một tiếng:
- Lẽ nào có lí đó!
Lập tức, y vò phong thư này thành một cục, nắm ở trong lòng bàn tay, cất bước đi vào trong phủ.
Một lát sau, một mình vương gia xuất hiện ở trong thư phòng trong phủ, "Ầm" một tiếng, đem bức thư bị vò đến toàn nếp nhăn kia vỗ lên trên bàn, cả người tức giận đến chỉ có thể thở mạnh.
Dù sao nội dung trong bức thơ, đổi lại là ai xem xong cũng phải nổi trận lôi đình.
Thật vất vả đè xuống lửa giận, y lần nữa cầm lấy bức thư trên bàn, xem lại.
- Vương gia khỏe không, ta là Hoa An, cũng là Chí Tôn Bảo. Con gái ngươi đã mang cốt nhục của ta, vì thế ta dẫn nàng đi đây. Kỳ thực ta cũng hiểu rằng, thân là một người cha, đơn giản chỉ là muốn con gái của mình được gả cho người có gia thế tốt, muốn tương lai con gái mình được hạnh phúc, vì thế ta quyết định, bây giờ liền mang theo quận chúa đi tới hoàng cung giết chết hoàng thượng, tự mình đăng cơ thượng vị. Vì thế mời nhạc phụ đại nhân mau chóng phái binh mã đến trợ giúp! Đang online, rất gấp!
Ầm!
Nhìn thấy dòng chữ cuối cùng, vương gia lần nữa ném bức thư lên trên bàn.
Cả phong thư trong nháy mắt vỡ vụn.
Y thật sự tức điên lên rồi.
Con gái của mình đường đường là quận chúa, thân thể thiên kim, lại mang cốt nhục của một thư đồng, chuyện này nếu như bị truyền đi, toàn bộ vương phủ của y biết phải làm sao đây?
Quan trọng hơn chính là tên thư đồng chết tiệt này còn tùy tiện như vậy, giết gia đinh bên trong vương phủ, còn tuyên bố muốn đi giết hoàng đế để mưu quyền soán vị.
Nói cách khác, đây chính là muốn tạo phản!
- Lẽ nào có lí đó! Lẽ nào có lí đó!
Vương gia đã tức giận đến mức không biết nên nói gì, cả người đằng đằng sát khí, rồi lại rất bất đắc dĩ.
Dù sao bây giờ ngay cả tung tích của Từ Khuyết cũng không có, con gái còn ở trong tay người ta, quả thực là làm y muốn phát điên, hối hận trước khi ra ngoài tại sao không giết chết Từ Khuyết trước.
Mà lúc này, mật thất trong động phủ, các tu sĩ đã không còn gì để nói.
Bọn họ cũng nhìn thấy nội dung bức thư, kinh động như gặp thiên nhân.
- Chí Tôn Bảo này quá vô sỉ, lại nói láo là tiểu quận chúa mang thai cốt nhục của hắn.
- Nhìn xem vị vương gia kia đã tức giận thành thế nào rồi.
- Mang cốt nhục cũng thôi đi, con hàng này còn nói muốn đi giết hoàng đế, mưu quyền soán vị nữa.
- Híc, ngươi cũng đừng nói, chỉ bằng thần vật nãy này của hắn kia, tên gì nhỉ, bốc ra ngọn lửa xanh kia.
- Gatling!
- Ồ đúng, tạch tạch tạch tạch bốc lên ngọn lửa xanh Gatling, có thần khí kia ở trong tay, phàm nhân không phải là đối thủ của hắn.
- Vậy cũng không nhất định, dù sao song quyền nan địch tứ thủ, nếu như thiên quân vạn mã đến trước mặt, cho dù hắn có mười khẩu Gatling cũng không giết nổi.
- Không phải, trọng điểm quan tâm của chúng ta sai rồi. Vấn đề hiện nay là tên kia đến cùng lấy ra khẩu Gatling từ đâu?
- Đúng vậy! Tiến vào ảo cảnh sẽ không còn tu vi, liền mang ý nghĩa không dùng được nhẫn trữ vật nữa. Lẽ nào hắn vẫn giấu Gatling ở dưới khố?
- Tiên sư nó, vậy khố của hắn lớn cỡ nào thế?
Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng từ đầu đến cuối không hề có kết quả gì.
Cùng lúc đó, hình ảnh cũng phát sinh biến hóa.
Trong ảo cảnh, bên trong hoàng cung.
Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử cùng với tiểu quận chúa đáng yêu kia đang lặng yên không tiếng động từ tường cung điện lẻn vào bên trong.
Dựa theo lời Từ Khuyết nói, bọn họ giờ là đang chạy nạn, nhưng căn cứ theo phương châm của Tạc Thiên Bang, nơi càng nguy hiểm thì sẽ càng an toàn, vì thế phóng tầm mắt ra khắp cả tòa hoàng thành, chỉ có hoàng cung mới là nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất.
Từ Khuyết từ bên trong hệ thống thương thành mua ra một chiếc drone lái, sau khi quan sát cả tòa hoàng cung, rốt cuộc tìm được một chỗ hẻo lánh không có người, vượt qua tường cung điện, thuận lợi mang hai nữ tiến vào.
Nhưng mà tình huống không phải lúc nào cũng thuận lợi như vậy, sau khi tiến vào hoàng cung, lại có vô số cấm vệ.
Từ Khuyết chỉ là thân thể phàm nhân, trốn như thế nào đi nữa, cuối cùng cũng khó có thể tránh được con mắt của một vài trạm gác ngầm của cấm vệ.
- Đứng lại, các ngươi là ai?
Lúc bọn họ muốn lẻn vào một toà tẩm cung, một tiếng quát chói tai lập tức truyền đến.
Ngay sau đó, vài tên cấm vệ trốn trong bóng tối xông ra, trong nháy mắt bao vây Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử cùng với tiểu quận chúa.
- Ạch, các vị đại ca, tại hạ là Chí Tôn Bảo, ta từ Thủy Nguyên Quốc đến.
Từ Khuyết lúc này chắp tay, nhẹ nhàng lễ độ nói.
- Thủy Nguyên Quốc? Làm càn, chúng ta chưa từng nghe nói tới quốc gia này, người đâu, bắt ba tên thích khách này lại!
Tên đầu lĩnh vấm vệ cau mày, lớn tiếng ra lệnh quát lên.
Vài tên cấm vệ lúc này chạy tới, tay cầm trường đao, gác lên trên cổ ba người.
- Chíu chíu chíu
Đột nhiên, vài tiếng vang trầm nặng vang lên.
Thân thể của vài tên cấm vệ bỗng nhiên cứng đờ, trực tiếp ngã xuống đất.
- A?
Từ Khuyết cũng kinh ngạc thốt lên một tiếng, vạn phần khiếp sợ nhìn khẩu súng lục giảm thanh trong tay mình.
Lạch cạch một cái, hắn ném súng lục xuống, kinh hô:
- Là ai, là ai cầm vật này để vào trong tay ta? A Tử cô nương, ta... ta lại giết người rồi?
Nói đến đây, Từ Khuyết bỗng nhiên căm tức nhìn lên vòtrời, hét lớn:
- Thất tình lục dục trận, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Tại sao một mực muốn thử thách ta! Ta thật sự không muốn tiếp tục giết người!
- Chí Tôn Bảo.
Tử Hà tiên tử lúc này đi lên phía trước, kéo cánh tay hắn lại, nhẹ giọng an ủi:
- Không sao đâu, nhớ kỹ, đây chỉ là ảo giác, tất cả không phải thật.
- Haizz!
Từ Khuyết tầng tầng thở dài, lắc đầu nói:
- Ta biết là ảo giác, nhưng cảm giác lại quá chân thực. Kỳ thực ta từ nhỏ đã sợ máu, sau khi gia nhập Tạc Thiên Bang mới chữa khỏi được loại bệnh trạng này, nhưng vẫn không dám giết người. Không nghĩ tới chuyện này lại trở thành nhược điểm của ta, bị trận pháp khống chế giết người.
- Không sao, chỉ cần ngươi không bị loại cảm giác phạm tội này ăn mòn lý trí, liền có thể thông qua thử thách. Hơn nữa ngươi giết bọn họ, cũng chính là cứu chúng ta.
Tử Hà tiên tử nhẹ giọng an ủi.
Sắc mặt của Từ Khuyết lúc này mới trở nên bình tĩnh, gật đầu, tỏ vẻ "không tình nguyện" nhặt lên khẩu súng lục giảm thanh, tiến hành thanh lý thi thể của vài tên cấm vệ một phen, ném vào trong một cái giếng gần đó.
Động phủ trong mật thất, đông đảo tu sĩ nhìn thấy tình cảnh này đã triệt để không còn gì để nói, tỏ vẻ thẹn thùng.
Vô sỉ, quá vô sỉ rồi!
Tự mình giết người, lại đi đổ cho trận pháp?
Trận pháp căn bản chưa từng có loại tình tiết này xuất hiện.
Mà giờ khắc này, ba người bọn Từ Khuyết đã tiếp tục tiến lên, đi đến tòa tẩm cung bên cạnh.
Ngoài dự liệu của Từ Khuyết, tiểu quận chúa dọc theo đường đi đều có vẻ rất phấn khởi, tựa hồ cho rằng rất kích thích.
Dù sao đây là hành trình mạo hiểm mà từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Không lâu sau, bọn họ thuận lợi lẻn vào trong tẩm cung, tìm được một ít quần áo, tiến hành đổi trang phục.
Lúng túng hơn chính là, tất cả đều là quần áo trong tẩm cung đều là của nữ nhân, lật khắp cả tủ quần áo cũng không tìm được một bộ nam trang.
Từ Khuyết muốn từ trong thương thành hệ thống mua một bộ, nhưng lại sợ làm cho Tử Hà tiên tử nghi ngờ, cuối cùng chỉ có thể khẽ cắn răng, mặc vào một bộ nữ trang hào hoa phú quý, mang theo đồ trang sức.
- Ha ha, Hoa An ca ca, ngươi đẹp quá.
Tiểu quận chúa nhìn thấy Từ Khuyết mặc nữ trang, lập tức nhếch miệng nhỏ lên, xì xì cười đến không ngậm miệng lại được.
Từ Khuyết tuy là nam nhi, nhưng sau khi hóa thành dáng dấp của Chí Tôn Bảo vẫn hết sức đẹp trai, sau khi đổi mặc nữ trang ngược lại cũng rất đẹp, ngay cả Tử Hà tiên tử nhìn thấy dáng dấp kia của hắn cũng có chút không nhịn được cười.
- Hoa An ca ca, ngươi đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi trang điểm.
Tiểu quận chúa tâm huyết dâng trào, cầm một hộp son bột nước, muốn bôi lên mặt Từ Khuyết.
- Không cần.
Từ Khuyết lập tức trừng to mắt, vội lùi về phía sau.
Trang điểm? Bệnh thần kinh à! Mặt mũi của ta còn để đâu?
- Đừng mà, Hoa An ca ca, ngươi để ta vẽ một chút đi, chỉ một chút thôi.
Tiểu quận chúa lại dây dưa không bỏ, mân mê miệng nhỏ, chạy đuổi theo.
- Đừng nghịch, cẩn thận ta thật để cho ngươi mang...
Từ Khuyết mở miệng, chuẩn bị hù dọa nàng.
"Kẹt kẹt!"
Đột nhiên, cửa tẩm cung bị người đẩy ra.
Mấy người lúc này sợ hết hồn, muốn tránh đi đã không kịp nữa.
Ngoài cửa đứng một người mỹ phụ, ung dung hoa quý, đôi mắt đẹp vừa vặn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, mỹ phụ này chỉ là hơi hơi cả kinh, sau đó liền khôi phục trấn định, lạnh giọng hỏi:
- Làm càn, các ngươi là người phương nào, dám xông vào Thanh Tâm Cung của ta!
- Ặc
Từ Khuyết sau khi sửng sốt 0.01 giây, trong nháy mắt liền làm ra phản ứng.
Hắn nắm lên một cái khăn tay, phong tình vạn chủng vung một cái, eo nhỏ uốn cong, rướn cổ họng nói:
- Làm càn, sao ngươi dám vô lễ với bản cung?
Tiếp đó, ở bên trong ánh mắt khiếp sợ của Tử Hà tiên tử và tiểu quận chúa, hắn tỏ vẻ cao ngạo nhìn mỹ phụ nói:
- Từ lúc ta tiến cung tới nay, liền độc chiếm ân sủng của hoàng thượng. Hậu cung này có 3000 người đẹp, hoàng thượng chỉ một mực ân sủng mình ta, ta liền khuyên hoàng thượng nhất định phải cùng ban ân huệ, nhưng hoàng thượng lại không nghe theo. Hoàng thượng a, chỉ cưng chiều ta, bởi vì ngài cưng chiều ta nên ngươi nói chỉ là Thanh Tâm Cung này của người, bổn cung vì sao không thể tới?
Bạn cần đăng nhập để bình luận