Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 788: Dọa Các Ngươi Khóc

Ban đêm.
Trên bầu trời Hoàng thành giăng đầy sao, trong thành đèn đuốc sáng choang, trên đường phố người đến người đi tấp nập, xa xa truyền đến từng tiếng hỗn loạn của phố xá sầm uất.
Từ Khuyết đứng trên nóc nhà khách sạn, vẻ mặt mừng như điên, con mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.
QQ dùng mười mấy năm khắc sâu trong ký ức của hắn, Từ Khuyết thuận lợi dùng QQ để đăng nhập wechat, kết quả khi cửa sổ wechat hiện ra, cần xác nhận số điện thoại di động mới có thể tiếp tục sử dụng.
- Hóa ra cũng đã phát triển đến mức này.
Trong lòng Từ Khuyết khẽ cảm khái, nhưng vẫn dựa vào tín hiệu yếu ớt thuận lợi hoàn thành xách nhận, thành công đăng nhập wechat đã lâu không dùng của hắn.
Ding
Ding
Ding
Vừa lên QQ, trong nháy mắt điện thoại di động liên tiếp không ngừng vang lên tiếng nhắc nhở tin nhắn, có rất nhiều người gửi tin nhắn cho hắn.
Từ Khuyết hơi kinh ngạc, những tin tức này đều là trước khi hắn xảy ra tai nạn xe cộ năm đó, mọi người gửi cho hắn.
Chỉ tiếc lúc trước hắn chưa kịp nhìn qua, sinh mệnh đã vội vã tạm biệt thế gian.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới bây giờ lại có cơ hội đăng nhập vào tài khoản này một lần nữa.
Ngón tay hắn đặt lên màn hình, chậm rãi trượt, nhìn từng ảnh đại điện của những người vừa quen thuộc vừa xa lạ, cùng với mấy chục tin nhắn này, viền mắt hắn dần dần ướt át.
Lâu rồi không gặp, em gái của anh!
Lâu rồi không gặp, các bằng hữu của tôi!
Trong Wechat, Từ Phỉ Phỉ nhắn tin cho hắn nhiều nhất, Từ Khuyết không thể chờ đợi được nữa mở ra giao diện chat, nhấn vào ghi chép, bắt đầu nhìn xuống.
- Anh hai, anh đang ở đâu? Tại sao em gọi điện anh không nghe máy?
- Anh hai, em không có chuyện gì, nếu anh nhìn thấy tin nhắn phải gọi ngay lại cho em, tuyệt đối không được tin tưởng bất kỳ người nào!
- Anh hai, anh đừng làm em sợ, anh mau đến tìm em đi.
- Anh nhất định phải bình anh!
Sau khi tin nhắn gửi tới đây, đột nhiên ngừng hai tháng, sau đó Từ Phỉ Phỉ mới gửi tin tức mới.
- Anh hai yên tâm, em nhất định sẽ báo thù giúp anh!
- Em tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn họ.
- Người phụ nữ kia, em muốn cô ta phải trả giá thật đắc!
- Xin lỗi anh hai, em thất bại rồi, là em hiểu lầm người phụ nữ kia, cô ấy còn cứu em một mạng.
- Nhưng em sẽ không bỏ qua! Cuối cùng sẽ có một ngày em bắt bọn họ trả giá gấp trăm lần!
- Anh hai, em đi đây, lần sau trở về chính là lúc bọn họ phải trả giá thật lớn!
Tin nhắn gửi tới đây liền ngừng, Từ Phỉ Phỉ cũng không gửi tin tức tới nữa.
Trong lòng Từ Khuyết nặng trĩu, nhìn thời gian tin nhắn cuối cùng, chính là năm thứ ba sau khi hắn xảy ra tai nạn xe cộ.
Nhưng hiện tại điện thoại di động của hắn không biểu hiện thời gian hiện tại trên Địa Cầu, có lẽ là do mạng chậm chưa kịp cập nhật thờì gian, hoặc là không thể định vị vị trí điện thoại di động để truyền đến.
Điều này khiến Từ Khuyết có chút nóng nảy, chỉ lo em gái hắn thật xảy ra chuyện gì.
Lạch cạch!
Lúc này, hắn vội vàng gõ điện thoại di động, nhanh chóng gửi tin cho Từ Phỉ Phỉ:
- Phỉ Phỉ, anh còn sống! Không được báo thù, anh sẽ trở lại, chờ anh!
Nhưng mà tin nhắn này vẫn báo là đang gửi đi, mãi vẫn không thể thành công.
Từ Khuyết biết nguyên nhân là do tốc độ mạng nên cũng không hề sốt ruột, thoát khỏi giao diện chat, lại nhìn tin tức những người khác.
Tin tức hầu như đều là của mấy bạn học cũ từ hồi trung học, đồng thời cũng có mấy tin của bạn cùng ký túc xá đại học.
Nhưng bạn gái hoa khôi của trường lúc trước của hắn lại không gửi tới một chữ nào.
- Chờ ta trở lại, những kẻ năm đó tính toán ta, một kẻ đều trốn không thoát! Bao gồm cả ngươi!
Hai mắt Từ Khuyết dần lạnh lẽo, đằng đằng sáhí.
Husky đứng bên cạnh bị dọa sợ hết hồn:
- Móa nó, tiểu tử ngươi làm gì sát khí lớn như vậy, ngươi muốn mưu sát bản thần tôn sao? Đừng mà! Khuyết ca, Khuyết ca, ta sai rồi, đừng giết ta mà, ta là Thượng Cổ Thần Thú, không thể giết được đâu.
- Được rồi được rồi, cũng không phải giết ngươi, ngươi gào cái quỷ gì.
Từ Khuyết nhất thời không còn gì để nói.
- Thật ư?
Husky nghe thấy thế mới sững sờ, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười ha hả nói:
- Ta đã nói rồi, bản thần tôn thần uy như vậy, ngươi làm gì có gan dám giết bản thần tôn, thực sự là chuyện cười, mẹ nó, ngươi lại ám hại bản thần tôn!
Từ Khuyết trợn tròn mắt, đã lười so đo cùng Husky.
Mà lúc này, trên màn hình điện thoại di động, tin nhắn gửi đi cho Từ Phỉ Phỉ đã thông báo gửi đi thất bại.
Đây là do tín hiệu không tốt, Từ Khuyết không thể làm gì khác hơn là gửi lại một lần nữa.
Nhưng rất nhanh, lại có thông báo gửi tin nhắn thất bại.
Từ Khuyết lại tiếp tục gửi.
Suốt cả một buổi tối, hắn đều dùng để cố gắng gửi tin nhắn đi.
Mãi đến khi sắc trời dần sáng, mặt trời mọc, Từ Khuyết mới bỗng nhiên từ trên nóc nhà nhảy lên, la lớn:
- CMN được rồi!
Lặp lại cả một đêm, rốt cục cũng thành công gửi được rồi.
Điều này khiến cho Từ Khuyết kích động không thôi, con ngươi tỏa ra ánh sáng, khóe miệng xuất hiện ý cười.
- Đây là thời điểm phát tin tức để mọi người biết ta đã trở về.
Hắn cúi đầu, lần thứ hai đánh chữ, chuẩn bị oanh tạc cộng đồng.
Nhưng hắn vừa ấn xuống gửi đi trong nháy mắt, hắn lại dừng lại.
- Gửi công khai như vậy hình như không tốt lắm, dù sao thân phận của mình đã là người chết, cứ phát tin ra ngoài như vậy, sợ rằng sẽ hù chết một đống người.
Hắn sờ sờ cằm, dáng vẻ suy tư.
Rất nhanh sau đó, hai mắt hắn lại sáng mắt lên, ánh mắt rơi vào "Nhóm bạn bè".
- Có rồi!
Trên mặt Từ Khuyết đột nhiên hiện lên ý cười, lập tức từ bên trong của hàng hệ thống đổi lấy một mặt nạ da người, thiết kế ra dáng vẻ của hắn năm đó ở trên Địa Cầu, trực tiếp đeo lên mặt.
- Husky, đến, chúng ta chụp ảnh.
Hắn thông thạo mở chế độ chụp ảnh phía trước, đến bên cạnh Husky, tay cầm máy giơ góc 45 độ lên.
- Cái gì? Làm gì? Quay cái gì?
Husky ngơ ngơ ngáo ngáo.
Nhưng khi nó nhìn theo cánh tay Từ Khuyết, nhìn thấy bên trong màn hình điện thoại di động đang giơ lên thật cao kia xuất hiện hình ảnh của nó thì nó lập tức chấn kinh.
"Tách!"
Gần như cùng lúc đó, Từ Khuyết cũng ấn xuống phím chụp.
Tấm ảnh "Từ Khuyết cùng chó" kinh điển, cứ như thế được sinh ra.
Trong hình, Từ Khuyết mặc bạch y trường sam cổ trang, tóc dài bị buộc lên thành búi, trên gương mặt tuấn lãng mang theo nụ cười như ánh mặt trời.
Bên cạnh, Husky với dáng vẻ vô cùng ngốc ngếch, vừa vặn bày ra vẻ "khiếp sợ".
Phía sau là cảnh tượng Hoàng thành buổi sáng sớm.
Một người một chó có vẻ cực kỳ hài hòa.
- Móa móa! Tiểu tử, 666, đây là thần khí gì, thần kỳ như thế? Nhanh, để bản thần tôn cắn một cái thử xem.
Husky cực kỳ kinh ngạc, trong tròng mắt tràn ngập hưng phấn.
Nếu không phải nó bị Từ Khuyết giam cầm tại chỗ, giờ khắc này sợ rằng đã sớm điên cuồng vồ lên.
Từ Khuyết không nhìn Husky, cười tủm tỉm mở ra nhóm bằng hữu, chọn bức ảnh này, rồi gõ thêm mấy dòng:
- Bắt đầu một người một con chó, trang bị dựa cả vào cướp.
- Khà khà, dù sao đều là kinh hãi, không bằng làm mãnh liệt hơn, phát tin trong vòng bằng hữu doạ khóc các ngươi.
Từ Khuyết cười hì hì, trong lòng tràn đầy chờ mong và kích động, ấn xuống nút "Gửi đi".
Sau đó, hắn tiếp tục ngồi tại chỗ, chậm rãi bắt đầu chờ đợi.
Bức ảnh muốn gửi đi nhất định phải tốn thời gian hơn, nhưng Từ Khuyết biết thứ mình hiện tại không thiếu nhất chính là thời gian.
Hắn muốn chờ tin tức này thành công gửi đi, chờ đám người kia khiếp sợ, đồng thời cũng đang chờ Từ Phỉ Phỉ nhắn tin lại cho hắn.
Nhanh lên một chút!
Từ Khuyết thầm hô trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận