Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 661: Thuyền Thật Đẹp

- Chuyện này... sao có thể?
Trên một chiếc thuyền lớn, vài tên Thánh Tử Thánh Nữ sợ hãi nói.
- Chỉ là một miếng ván, nhưng lại nhanh hơn chúng ta?
- Sóng lớn bên trong Nghịch Lưu Hải mãnh liệt như vậy, dù cho dùng pháp quyết đều khó mà đứng thẳng, hắn chỉ là đứng trên một miếng ván mỏng, nhưng dường như điều động tất cả sóng biển. Hắn làm cách nào được?
...
Rất nhiều người thán phục không thôi, nhìn bóng Từ Khuyết giẫm trên sóng lớn mãnh liệt như đi trên đất bằng, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Chuyện này quá mất mặt, lúc trước không ít người cười nhạo miếng ván này của hắn, kết quả người ta chỉ dựa vào một miếng ván, liền có thể dễ dàng bỏ những chiếc thuyền lớn của họ lại đằng sau.
- Ta lại đánh giá thấp tên tiểu tử này...
Liễu Tĩnh Ngưng nhìn bóng người của Từ Khuyết, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, chợt lắc đầu cười khổ.
Chuyện này tuyệt đối vượt qua dự liệu của nàng, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết lại có thể chơi như thế, chân đạp trên một miếng ván, lại giống như điều khiển lợi kiếm, ở bên trong Nghịch Lưu Hải đáng sợ kia lướt sóng tiến lên.
Dáng người theo gió phá sóng này của hắn, hoặc là cũng bởi vì tác dụng của thuộc tính mị lực, lại để tim của Liễu Tĩnh Ngưng không nhịn được run lên một hồi, rầm rầm nhảy lên.
Ầm!
Lúc này, trên mặt biển đột phát biến cố, một cơn sóng lớn cuồn cuộn kịch liệt, sóng nước cao mười mấy trượng, giống như một cái cự chưởng kinh thiên, trực tiếp chém xuống phía ngoài khơi.
Mà lúc này Từ Khuyết vừa vặn giẫm ván lướt sóng hạ xuống, cũng không nghĩ tới con sóng lớn này đột nhiên trở nên cao vài lần, không thuận lợi rơi lên trên đỉnh sóng, trái lại rơi vào trên mặt bằng biển cả.
Nhưng con sóng lớn cao mười mấy trượng này, vừa vặn đập thẳng xuống đầu hắn, tựa hồ phải nuốt hắn vào trong biển.
- Cẩn thận!
Tim Liễu Tĩnh Ngưng vừa mới buông lỏng, trong nháy mắt lại nhảy lên tới cổ họng, hoa dung thất sắc, kinh hãi hô lên.
- Không xong, đại sự không ổn!
Đoạn Cửu Đức cũng sợ hết hồn, gấp đến độ giơ chân.
Các tu sĩ đứng ở trên thuyền đều lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
Cho ngươi cởi quần áo khoe khoang, cho ngươi giẫm miếng ván xuống biển, cho dù ngươi theo gió lướt sóng, dẫn trước nhanh hơn nữa, cuối cũng cũng không ngăn nổi sóng lớn của Nghịch Lưu Hải.
Mảnh hải vực thần bí đáng sợ này, lại há một phàm nhân như ngươi có thể đùa bỡn như vậy?
Đơn giản một con sóng lớn, đủ để ngươi biến thành tro bụi.
Rất nhiều người hầu như đã có thể dự đoán hình ảnh kế tiếp, sóng lớn mười mấy trượng đổ xuống, Từ Khuyết tuyệt đối trốn không thoát.
Dù cho tốc độ nhanh hơn nữa, cũng không thể trong nháy mắt thoát ra khoảng cách mười mấy trượng được.
Rào!
Nhưng mà, ở lúc ngàn cân treo sợi tóc này, mọi người lại nhìn thấy một màn kinh người.
Từ Khuyết đối mặt với con sóng lớn mười mấy trượng, trên mặt không chỉ không có một chút sợ hãi nào, trái lại còn tỏ ra ngạc nhiên mừng rỡ cùng hứng thú nồng đậm.
Ván lướt sóng dưới chân hắn nhẹ nhàng bị giẫm, lưng uốn một cái, ván lướt sóng trong nháy mắt thay đổi phương hướng, trực tiếp lướt sóng mà lên, dĩ nhiên theo con sóng lớn cao mấy chục trượng sắp phủ đầu ập xuống, lướt lên trên.
Vèo!
Từ Khuyết giẫm ván lướt sóng, đầu hướng xuống dưới, thuận lợi bay qua đỉnh con sóng lớn, thân hình trên không trung hoàn thành một cái xoay tròn 180 độ, tiêu sái phiêu dật rơi lên trên một con sóng lớn phía sau, dễ như ăn cháo hóa giải đợt sóng lớn kia.
- Đậu phộng!
Husky lập tức hô to.
- Đậu phộng x 2!
Đoạn Cửu Đức kinh ngạc thốt lên.
- Đậu phộng x 3!
Đoạn Cửu Đức cùng Husky cùng nhau rít gào lên.
Loại hành động tiêu sái này, quả thực mạnh mẽ bắn trúng nội tâm của Đoạn Cửu Đức và Husky, lấy tính cách thích gây náo động của bọn họ, hành động trâu bò này chính là thứ mà bọn họ yêu thích cuồng nhiệt nhất.
Liễu Tĩnh Ngưng nắm chặt tay nhỏ, lúc này cũng mới chậm rãi buông ra, triệt để yên tâm.
Chỉ là rất nhanh, sắc mặt nàng liền trở nên hơi quái lạ, mình đây là làm sao? Lúc nào trở nên để bụng tới tiểu tử kia như thế? Trong lòng còn đang lo lắng cho an nguy của hắn.
...
- Thiếu niên này, lại thần kỳ như thế...
Một ít Thánh Nữ đến từ Nam Châu và Bắc Hải, con ngươi đều sáng láng, rất là kinh ngạc.
Loại biểu hiện này của Từ Khuyết, thêm vào quần bơi tăng thêm điểm mị lực, triệt để sâu sắc hấp dẫn các nàng, căn bản không có cách nào không nhìn.
Thậm chí là Yêu tộc và Thú Tộc, lúc này cũng không có cách nào bình phục khiếp sợ trong lòng, khó có thể tin tưởng được một phàm nhân, lại có thể làm đến một bước này.
- Tại sao lại như vậy? Hắn vừa nãy bay ra cao như vậy, lại không hề bị cấm chế của Nghịch Lưu Hải xoá bỏ.
Nam tử của Thiên Giác Ngưu tộc kinh hãi nói.
Trước đây gã căn bản không đem Từ Khuyết để ở trong mắt, cho rằng chỉ là vãn bối của Liễu Tĩnh Ngưng mang tới tham gia trò vui.
Ai lại biết được tiểu tử này lại nghịch thiên như vậy, lấy thân thể phàm nhân, ở bên trong Nghịch Lưu Hải này qua lại như thường.
Hơn nữa đáng sợ nhất chính là, bầu trời Nghịch Lưu Hải rõ ràng có cấm chế đáng sợ, đã từng có tu sĩ Hợp Thể kỳ nỗ lực điều động pháp quyết bay qua Nghịch Lưu Hải, kết quả vừa mới bay ra trong nháy mắt, lập tức liền bị cấm chế xoá bỏ, tại chỗ bị đánh thành một đám mưa máu.
Nhưng bây giờ, bọn họ nhìn thấy Từ Khuyết vẫn ở trong sóng biển cùng không trung bay vọt tiến lên, nhưng cấm chế không có hiệu quả chút nào.
- Ngưu huynh, không cần kinh ngạc, đừng quên những cấm chế kia chỉ nhằm vào tu sĩ, nếu như chúng ta cũng có thể không dựa vào pháp quyết, trực tiếp bay lên không trung, cấm chế kia cũng sẽ không sản sinh công kích.
Đổng Căn Cơ trầm giọng đáp lại.
Thuyền lớn của Tiêu Diêu Lâu bọn họ song song cùng thuyền của Thiên Giác Ngưu tộc, nguyên bản là dự định liên thủ hợp tác, cướp đoạt Sinh Linh Thánh Thủy, đồng thời thuận tiện xoá bỏ Từ Khuyết.
Đáng tiếc biểu hiện của Từ Khuyết vượt xa tưởng tượng của bọn họ, điều này làm cho sắc mặt của Đổng Căn Cơ hết sức khó coi.
- Hừ, tạm thời để ngươi đánh ra một chút danh tiếng, chờ vượt qua mảnh sóng biển này, phía sau sẽ có một khu vực bình tĩnh, đến lúc đó lại đánh ngươi vào trong biển cũng không muộn.
Đổng Căn Cơ nhìn bóng người của Từ Khuyết, trong lòng lạnh giọng hừ nói.
Dưới cái nhìn của y, Từ Khuyết chỉ dựa vào một miếng ván, không thể thuận lợi đi xa ở trên biển được, Nghịch Lưu Hải có hai tháng bình tĩnh, vì thế có một bộ phận khu vực gió êm sóng lặng chân chính.
Không còn sóng lớn để mượn lực, y tin tưởng Từ Khuyết chẳng mấy chốc sẽ bị bọn họ đuổi kịp, đến lúc đó y muốn giết Từ Khuyết như thế nào cũng được.
...
Nửa canh giờ sau, Từ Khuyết cũng đã xa xa dẫn trước, bỏ thuyền của các thế lực lớn lại đằng sau.
Mọi người xa xa nhìn tới, hầu như chỉ có thể nhìn thấy một điểm đen, ở phía xa theo sóng biển bay vọt, một trên một dưới, càng bay càng xa.
- Thôi, đến khu vực gió êm sóng lặng, tự nhiên sẽ bị chúng ta đuổi kịp.
Có người lắc đầu nói, suy nghĩ giống như Đổng Căn Cơ.
Dù sao vùng biển này quá to lớn, bọn họ ít nhất phải mất ba ngày mới có thể nhìn thấy hòn đảo nhỏ đầu tiên.
Vì thế dù cho bây giờ Từ Khuyết chạy nhanh hơn nữa, tất cả mọi người tin tưởng mấy canh giờ sau, đến hải vực bình tĩnh, hắn liền hết cách đùa nghịch.
Nhưng mà, mấy canh sau.
Khi mọi người không tiếc tất cả thay phiên tiêu hao chân nguyên, thúc giục thuyền lớn vượt qua hải vực có sóng lớn, chân chính tiến vào khu vực gió êm sóng lặng kia, nhưng lại một lần nữa lờ mờ ngơ ngác.
Ở trên mặt biển bình tĩnh này, ánh mặt trời chiếu xuống, gió nhẹ từ từ thổi.
Ván lướt sóng của Từ Khuyết từ lâu không thấy, lúc này hắn đang nằm ở trên boong thuyền của một chiếc du thuyền, mặc quần bơi, mang kính râm, phơi nắng rất là thích ý.
Chiếc du thuyền này, toàn thân màu trắng, bề ngoài ngắn gọn, ngang tàng xa hoa, vừa hoành tráng mà lại thời thượng.
Ở trên địa cầu bình thường đều là lúc phú hào ra biển du ngoạn mới dùng, nhưng Từ Khuyết vẫn tiến vào hệ thống thuê một chiếc, đồng thời gia trì thêm cấm chế, nằm ở phía trên hưởng thụ.
Lướt sóng xong, nằm tắm nắng nghỉ ngơi một chút, không có chút áp lực nào.
- Thuyền thật là đẹp.
Một Thánh Nữ đến từ Bắc Hải lúc này không nhịn được kinh hãi kêu thành tiếng.
Đồng thời cũng nói ra ý nghĩ trong nội tâm của đông đảo tu sĩ ở đây.
Chiếc thuyền này xác thực cực kỳ đẹp đẽ.
Từ Khuyết nằm ở trên boong thuyền tựa hồ nghe được động tĩnh, đột nhiên ngồi dậy, kính râm trên mũi hơi hơi trượt xuống, con ngươi nhìn về phía Thánh Nữ mới kinh ngạc thốt lên kia.
Sau đó hắn liền lộ ra nụ cười thân sĩ mà thuần khiết, hỏi:
- Cô nương, muốn lên giường không?
Thánh Nữ này lập tức sững sờ, nghe thành thuyền, hơn nữa trong lòng có chút ý động, quả thật rất muốn đi tới phía trên chiếc thuyền đẹp đẽ mà mới mẻ này nhìn một chút.
- Ta thật sự có thể đi tới sao?
Thánh Nữ đến từ Bắc Hải khẽ mỉm cười, dò hỏi.
- Đương nhiên có thể.
Từ Khuyết gật đầu, cằm còn hơi hướng về phương hướng dưới khố mình bĩu môi, cực kỳ thô bạo nói ra:
- Tới, tự mình động đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận