Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 832: Ngươi Biết Cái Gì

- Cảm tạ chư vị đã vì chuyện của tiểu nữ mà tới tham gia lần Thần Đan đại hội này.
Lúc này, Phật gia hướng tới đông đảo Luyện Đan Sư phía dưới, nói một câu dạo đầu đơn giản.
- Tình huống của tiểu nữ, chư vị hẳn đã hiểu rõ, vì thế bản tọa tổ chức Thần Đan đại hội ở đây, chính là để tìm kiếm linh dược trong thiên hạ, chỉ cần có người có thể khiến tiểu nữ khôi phục cảm giác muốn ăn, bất luận là yêu cầu gì, chỉ cần bản tọa đủ khả năng, ta nhất định sẽ toàn lực trợ giúp.
Nói xong, y cúi đầu, bàn tay dày rộng duỗi ra, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu Phật nữ, trên mặt tràn ngập vẻ đau lòng.
Vì con gái, y có thể trả giá tất cả, đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì.
Đương nhiên, đây cũng là tự tin của một cường giả Đại Thừa kỳ tối đỉnh, dù sao y đạt đến cảnh giới này, ở Huyền Chân đại lục hầu như đã không còn đối thủ, vì thế chỉ cần có người có thể cứu được tiểu Phật nữ, y tự nhiên sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu mà y có thể làm.
- Xin Phật gia yên tâm, lần này chúng ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó.
Phía dưới có không ít Luyện Đan Sư đều chắp tay đáp lại, vô cùng tự tin.
- Đa tạ các vị, như vậy... bản tọa hiện tại tuyên bố, Thần Đan đại hội chính thức bắt đầu!
Phật gia khẽ gật đầu nở nụ cười với mọi người.
Coong!
Một tên tăng nhân lại đánh chuông, tuyên bố lần tỷ thí này bắt đầu.
Rất nhiều luyện dược sư lập tức lập tức thôi động lò luyện đan trước mặt, lấy ra linh dược, trực tiếp tiến vào trạng thái luyện đan.
Cũng có một đám người không động đậy, quan sát tình huống tiểu Phật nữ, sau đó cau mày suy tư.
Hai vị Luyện Đan Đại Sư Vân Dương Tử cùng Trác Phong cũng nhìn kỹ tiểu Phật nữ, sắc mặt có chút không tốt, giống như cảm thấy rất vướng tay chân.
Đan Ma lão nhân đứng đầu kia, từ đầu tới đuôi không coi ai ra gì, tự mình đứng đờ ra tại chỗ, chìm trong thế giới tư duy của mình.- Phật gia, tại hạ muốn hỏi tiểu Phật nữ mấy vấn đề.
Lúc này, một thanh âm đột nhiên từ phía sau vang lên.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, bao gồm cả đám người vây xem, tất cả đều tìm theo tiếng nói mà nhìn tới.
Chỉ thấy một thanh niên trẻ vô cùng tuấn lãng đang giơ cao cánh tay, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Mọi người không khỏi nhíu mày.
- Tình huống gì đây? Người trẻ tuổi này cũng là Luyện Đan Sư? Hình như cũng quá trẻ tuổi rồi đi?
- Tiêu chuẩn tham gia Thần Đan đại hội, ít nhất là Lục Tinh Luyện Đan Sư, hắn còn trẻ như vậy, không thể nào đã là Lục Tinh Luyện Đan Sư được?
- Ngất, tên này không phải là hai ngày trước ở đây xin thuốc sao? Tên là tạc gì nhỉ?
- Tạc cái quỷ, người ta tên là Tạc Thiên Bang Nhị Nguyệt Hồng!
- Không đúng, lúc đó ta nghe hình như là Tạc Thiên Bang Nhị Nguyệt Tử!
- Sai rồi sai rồi, hắn gọi là Tạc Thiên Bang Lục Nguyệt Lục!
- Ta kháo, rốt cuộc tên là gì?
...
Rất nhiều người nhận ra người đang giơ tay, chính là Từ Khuyết.
Phật gia đứng trên đài cao cũng đưa mắt quét tới, rơi vào trên người Từ Khuyết, sau đó lập tức khẽ cau mày, giống như cũng cảm thấy Từ Khuyết còn quá trẻ, cũng không có bao nhiêu năng lực.
- Tiểu nữ thân thể không khỏe, sợ là không thể trả lời tiểu hữu, nhưng tiểu hữu có vấn đề gì không ngại nói ra, bản tọa sẽ trả lời.
Cuối cùng, Phật gia vẫn ôm một tia hi vọng, gật đầu đáp lại nói.
- Không được, vấn đề tại hạ muốn hỏi, e rằng Phật gia không trả lời được.
Từ Khuyết cười cợt, lắc đầu nói.
Mọi người ở đây nhất thời khẽ thay đổi sắc mặt, trừng lớn hai mắt.
Tên này lá gan thật không nhỏ, lại dám nói không được với Phật gia?
- Ồ? Thật ư?
Trên mặt Phật gia lộ ra ý cười, nhưng lại khiến người ta không tự chủ được mà tê cả da đầu.
Từ Khuyết lại một mặt hờ hững, cất bước đi từ trước lò luyện đan ra, cười nói:
- Thực không dám giấu giếm, tại hạ ngoại trừ là một Luyện Đan Sư, cũng là một đại phu, biệt hiệu Cứu Cực Thần Y, chuyên trị nghi nan tạp chứng. Đại phu xem bệnh, không ngoài vọng, văn, vấn, thiết, vì thế trước khi phối dược, trước tiên ta cần phải tự mình hiểu rõ tình huống của tiểu Phật nữ.
- Chuyên trị nghi nan tạp chứng?
Sau khi Phật gia nghe vậy, lúc này sắc mặt mới hơi thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết cũng hòa hoãn rất nhiều, không còn hùng hổ doạ người như trước nữa.
Trầm ngâm một lát, hắn liền gật đầu nói:
- Được, ngươi tiến lên hỏi đi.
Từ Khuyết nở nụ cười, liền cất bước đi thẳng tới trước đài cao, nhìn về phía tiểu Phật nữ.
Tiểu Phật nữ có chút sợ người lạ, bị Từ Khuyết nhìn ở khoảng cách gần như vậy, đầu nhỏ lập tức cúi xuống, muốn lùi về phía sau.
- Tiểu Phật nữ, đừng sợ, ca ca hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi trả lời, ta sẽ đưa ngươi một con búp bê Barbie.
Từ Khuyết lúc này cười nói.
Tiểu Phật nữ vừa nghe, cũng có chút động tâm, không lui về sau nữa, rụt rè ngẩng đầu lên, thanh âm như muỗi hỏi:
- Búp bê B cái gì?
- Cái này thì không thể nói cho ngươi, liền hỏi ngươi có tức giận không... ạch không đúng, nói nhầm, đến, ngươi xem, đây chính là búp bê Barbie.
Từ Khuyết nở nụ cười, trực tiếp đổi từ cửa hàng hệ thống lấy một con búp bê Barbie.
Tiểu Phật nữ nhìn một lát rồi trợn to hai mắt, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.
Thậm chí mọi người ở đây nhìn thấy cũng vô cùng hiếu kỳ, chưa từng thấy đồ chơi nhỏ nào như thế.
- Đến, trước tiên trả lời vấn đề của ca ca, ca ca liền tặng nó cho ngươi, có được hay không?
Từ Khuyết dùng ngữ khí đầu độc tiểu hài tử hỏi, dáng vẻ của bọn buôn người khiến Phật gia đứng bên cạnh cũng phải cau mày.
Nhưng tiểu Phật nữ lại rất phối hợp gật đầu, ngoan ngoãn nói:
- Được.
- Ừm, rất ngoan, ca ca hỏi ngươi, ngươi có phải là cảm giác trong cổ họng có đồ vật, khặc không ra lại không nuốt trôi?
- Không có.
Tiểu Phật nữ suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, hai mắt nhìn búp bê trong tay Từ Khuyết.
Từ Khuyết nở nụ cười:
- Được, vậy ca ca lại hỏi ngươi, khi ngươi ăn đồ ăn, là cảm thấy thức ăn có mùi vị ăn không ngon, hay cảm thấy ăn vào rất buồn nôn?
Lần này Tiểu Phật nữ không suy nghĩ, trực tiếp gật đầu nói:
- Đều có.
- Ừm, ngoan lắm, đến, ca ca đã hỏi xong, Barbie này là của ngươi.
Từ Khuyết cười, đưa búp bê cho tiểu Phật nữ.
- Cám ơn ca ca!
Trên mặt Tiểu Phật nữ lập tức lộ ra ý mừng, vội chạy tới ôm lấy con búp bê kia, còn không quên nói cám ơn.
Lúc này Từ Khuyết cũng đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Phật gia, cười nhạt nói:
- Phật gia, tại hạ trải qua việc chẩn đoán bệnh, trên căn bản có thể xác định, con gái ngươi bị chứng kén ăn, cộng thêm một chút kiêng ăn. Ở Tạc Thiên Bang chúng ta, loại bệnh trạng này có ít nhất 100 phương pháp có thể giải quyết.
- Cái gì?
Sắc mặt Phật gia nhất thời thay đổi, kinh hô:
- Lời này là thật chứ?
Đông đảo Luyện Đan Sư có mặt ở đây cũng sửng sốt, dồn dập nhìn phía Từ Khuyết, khó có thể tin.
Thậm chí là hai vị Luyện Đan Đại Sư Vân Dương Tử cùng Trác Phong cũng kinh ngạc nhìn về phía Từ Khuyết.
Bọn họ vắt hết óc đều không nghĩ ra phương pháp giải quyết quái bệnh này, tên này lại nói có 100 phương pháp giải quyết?
Đùa gì thế?
- Thối lắm!
Lúc này, một tiếng hét phẫn nộ vang lên.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, sau đó trực tiếp ngây người.
Mở miệng mắng người chính là Đan Ma lão nhân vẫn luôn không có động tĩnh.trừng mắt nhìn Từ Khuyết, lạnh lùng nói:
- Cái gì mà chứng kén ăn, lão phu chưa từng nghe qua, ngươi chỉ là một tiểu oa nhi tử cũng dám ở trước mặt lão phu nói càng? Tiểu Phật nữ rõ ràng l có thân thể phàm nhân, bị linh đan diệu dược dưỡng ngũ tạng lục phủ thành kén ăn, vì thế đồ ăn gì cũng khó nuốt xuống.
Đậu xanh!
Lúc này Từ Khuyết liền không vui, trực tiếp xoay người cả giận nói:
- CMN ngươi biết cái cái gì? Có biết đây là trường hợp gì hay không, có biết trước mặt đứa nhỏ không thể nói lời thô tục hay không, ngươi há mồm ngậm miệng chính là rắm, có thể có một chút đạo đức văn minh hay không?
- Ngươi...
- Ngươi em gái ngươi ấy, còn muốn nói điều gì, ta hi vọng trong lòng ngươi có thể suy nghĩ, trước khi nói chuyện thì phải nghĩ rõ ràng có nên nói hay không, CMN ngươi vừa vặn nói những tình huống kia, không phải là thuộc về chứng kén ăn sao? Ở Tạc Thiên Bang chúng ta, ngươi đây chính là lãng phí thời gian.
Từ Khuyết chỉ vào Đan Ma lão nhân mà mắng, trực tiếp mắng cho Đan Ma lão nhân bối rối.
Tiểu Phật nữ cũng sửng sốt.
Tằng Đại Phật Gia cũng há hốc mồm.
Toàn trường tất cả mọi người đều ngây người như phỗng, hoàn toàn sững sờ ở tại chỗ.
Một người miệng phun đầy lời thô tục, lại mắng một người khác cũng nói thô tục là người không văn minh?
Chuyện này... hắn có thể có chút tự mình biết mình hay không?
Mấu chốt chính là, tên này lại dám mắng Đan Ma lão nhân?
Toàn bộ Huyền Chân đại lục, có người nào không biết Đan Ma lão nhân có tính khí nóng nảy?
Có người nào không biết Đan Ma lão nhân có tính xấu?
Chọc vào y thì có khác gì tự tìm đường chết đâu?
- Được, rất tốt! Tên tiểu bối vô tri này...
Đan Ma lão nhân tức giận đến phát run, trong mắt đằng đằng sát khí, muốn ra tay giết chết Từ Khuyết.
Từ Khuyết vẫn trừng hai mắt như cũ, tức giận hỏi:
- Tốt cái gì? Ta hỏi ngươi tốt cái gì? Có phải cho rằng ta kế tiếp sẽ luyện ra đan dược, chữa khỏi cho tiểu Phật nữ để vả mặt ngươi? Không, ngươi sai rồi, lão tử không luyện, người Tạc Thiên Bang ta xưa nay không chịu được kiểu khinh người này, cáo từ!
Nói xong, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Từ Khuyết dứt khoát xoay người tiêu sái chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận