Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1247: Kính Hồ

Bốn tháng vội vã trôi qua.
Từ Khuyết và Mạc Quân Thần cùng với Husky, còn có Đoạn Cửu Đức, sau khi rời khỏi Khí Tông, không ngừng không nghỉ chạy về phía đông Huyền Ất Tiên Vực.
Bọn họ dùng Truyền Tống trận mấy lần, ngày đêm không ngừng chạy suốt bốn tháng, ba người một chó, cuối cùng cũng chạy đến biên giới phía đông Huyền Ất Tiên Vực.
Đây là một hồ nước, nước hồ vô cùng sạch sẽ, thậm chí còn rất bình lặng, giống như một chiếc gương bóng loáng, dù cho gió nhẹ thổi qua cũng không có một chút gợn sóng nào.
Dựa theo lời giải thích của Mạc Quân Thần, nơi này chính là một con đường bí mật để đi về Thiên Châu, tục xưng cửa sau.
Hồ nước như gương, phản chiếu lại cả bầu trời.
Thiên Châu là bầu trời của Địa Châu, phương thức bình thường đều là đi lên trên, nhưng đó là tình huống bình thường, từ Địa Châu không ngừng bay lên trên, bay cả đời cũng không thể đến Thiên Châu, đi lên trên chỉ là một cách nói đơn thuần, ví dụ như thông đạo thiên địa, đi về phía trên là có thể đến Thiên Châu.
Nhưng tình huống bây giờ thì khác, chỉ cần đánh vỡ mặt hồ, chẳng khác nào đánh vỡ bầu trời, mặt hồ như chiếc gương, giống như là bầu trời thật sự, chỉ cần đánh vỡ là có thể đến Thiên Châu.
Vì thế, đây là một hướng ngược lại thông đạo thiên địa, nhưng vẫn có thể đi tới Thiên Châu.
- Đậu xanh, lại có nơi như thế này, cảm giác còn dễ dàng hơn một nơi khác bản thần tôn nói lúc trước.
Husky vừa nhìn thấy chỗ này, lập tức đã kêu to lên.
Mạc Quân Thần hiếu kỳ nhìn nó một chút:
- Ngươi biết đường khác?
- Đó là đương nhiên, bản thần tôn không chỗ nào không biết, có một chỗ có thể từ Thiên Châu hạ xuống, cũng có thể từ Địa Châu đi tới, giới điểm ở đó vô cùng yếu ớt, chỉ cần đánh vỡ thì cũng có thể đi tới Thiên Châu.
Husky kiêu ngạo nói.
Mạc Quân Thần nghe xong, khẽ lắc đầu nở nụ cười:
- Ngươi nói chính là thông đạo thiên địa trước kia ở Trấn Nguyên Tiên Vực à, năm đó chỗ kia từng bố trí thông đạo thiên địa, sau đó bị hủy, nhưng nơi đó giới điểm đúng là rất yếu, tuy nhiên thực lực chúng ta không đủ để đánh vỡ.
- Không đâu, bản thần tôn cho rằng có thể.
Husky không phục nói.
- Vậy ngươi từng thử chưa?
Mạc Quân Thần cười híp mắt hỏi.
Husky nghẹn lời, nó đúng là chưa từng thử, chỉ là thuần túy cảm thấy có thể mà thôi.
Nhưng căn cứ vào nguyên tắc mặt mũi không thể mất, Husky lại ưỡn thẳng sống lưng, chỉ vào Mạc Quân Thần quát lên:
- Mạc hộ pháp, chú ý thái độ của ngươi, bản thần tôn là phó bang chủ, quốc có quốc pháp, bang có bang quy, thái độ ngươi nói chuyện cùng bản thần tôn, bản thần tôn không thể nào tiếp thu được.
- . . .
Khóe miệng Mạc Quân Thần khẽ co rút lại, không có gì để nói.
Y gọi Từ Khuyết một tiếng bang chủ, không phải xuất phát từ kính nể, mà là xuất phát từ việc nể mặt lẫn nhau, dù sao Từ Khuyết cũng coi như là ân nhân cứu mạng của y, vì thế Từ Khuyết đáng để y nể tình, nhưng như thế không có nghĩa là y phải cho Husky mặt mũi.
Bất quá y cũng cảm giác được, con chó này không phải bình thường, thẳng thắn cũng không để ý tới nữa, đem sự chú ý chuyển đến mặt hồ nước trước mắt này.
- Từ bang chủ, không có nhiều người biết hồ nước này, hơn nữa trên thực tế cũng không có mấy người có thể phá vỡ được, dù là người chưởng khống sáu đại Tiên Vực đồng thời ra tay, cũng phải phí không ít sức, nhưng bây giờ cường độ thân thể hai người chúng ta, đúng là có thể tạo ra tác dụng rất lớn, cộng thêm nó, có lẽ trong vòng nửa năm liền có thể mở ra thông đạo này.
Mạc Quân Thần cười nói, đồng thời đưa tay chỉ về Husky, hiển nhiên y cũng rất thưởng thức sức mạnh thân thể của Husky.
- Nửa năm? Quá lâu.
Từ Khuyết nhíu mày, hắn không thể chờ mà muốn đi Thiên Châu tìm Khương Hồng Nhan ngay, đối với hắn mà nói, nửa năm thật sự quá lâu.
Quá lâu?
Mạc Quân Thần vừa nghe thấy thế, mí mắt khẽ giật, cười khổ nói:
- Từ bang chủ, thời gian này kỳ thực tương đương với chúng ta dùng thông đạo thiên địa, tuy rằng đi qua thông đạo thiên địa trong nháy mắt, nhưng bên ngoài cũng trôi qua hơn năm tháng, bây giờ chúng ta đánh vỡ nơi này chỉ cần thời gian nửa năm, đồng thời có thể trong nháy mắt đến Thiên Châu, đã xem là rất nhanh rồi.
- Thì ra là như vậy.
Từ Khuyết gật gật đầu, chợt nói.
Đây cũng giống như năm đó hắn ở tứ đại châu, từ Đông Châu đến Bắc Hải, người ở bên trong Truyền Tống trận chỉ trải qua một hai canh giờ, bên ngoài lại qua hai tháng, thông đạo thiên địa ở đây cũng có nguyên lý tương tự.
Tính toán như thế, tốn thời gian nửa năm đánh vỡ mặt hồ, đúng là cũng không quá lâu.
Nhưng chuyện sơ hở này của Từ Khuyết, lại khiến Mạc Quân Thần có chút nghi ngờ.
Nếu như Từ Khuyết đúng là từ Thiên Châu đến, vậy tại sao lại không biết chuyện về thông đạo thiên địa? Nhưng nếu tên tiểu tử này không phải từ Thiên Châu đến, vậy làm sao dám nói ở Thiên Châu có 3000 chấp sự, trăm vạn bang chúng?
Lúc này, Từ Khuyết tựa hồ cũng ý thức được mình sơ hở, vẫn mặt hờ hững, chỉ vào Husky cùng Đoạn Cửu Đức, cười nói với Mạc Quân Thần:
- Mạc hộ pháp, kỳ thực ta chưa đi qua Thiên Châu, nhưng hai người bọn họ là từ Thiên Châu hạ xuống.
- Ồ? Chuyện này. . . đây là vì sao?
Mạc Quân Thần ngẩn ra, có chút không hiểu tại sao.
Một người chưa từng tới Thiên Châu, lại nắm giữ một thế lực lớn như vậy ở Thiên Châu?
- Thiên cơ không thể tiết lộ, Mạc hộ pháp, chờ ngươi đi tới sẽ rõ ràng, nói chung ngươi cứ yên tâm đi, Từ Khuyết ta không phải loại người ăn nói bừa bãi, hơn nữa cũng không cần thiết lừa ngươi.
Từ Khuyết nở nụ cười chân thành, nói với Mạc Quân Thần, đồng thời còn vỗ vỗ vai của y.
Mạc Quân Thần nghe vậy, cũng gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Y cũng cảm thấy, Từ Khuyết không cần thiết lừa y, bằng không chờ y đi tới Thiên Châu, tất cả cũng có thể biết rõ.
Nhưng. . . tại sao loáng thoáng luôn có cảm giác không đúng đây? Mạc Quân Thần nghi hoặc gãi gãi đầu.
. . .
Rất nhanh, tổ hợp ba người một chó, cũng không tiêp tục nói chuyện phiếm, nhanh chóng khai triển pháp quyêt để đánh vỡ mặt hồ.
Trong ba người, chỉ có Đoạn Cửu Đức là không xuất lực, y không đi theo con đường luyện thể, nhưng cũng giơ quả đấm lên, thử đánh lên hồ nước, kết quả nắm đấm vừa chạm được mặt hồ, cả người trong nháy mắt đã bị đánh bay ra ngoài, đập ầm ầm bên hồ.
- A! Hồ nước này cũng quá quỷ quái đi, lưng ta suýt chút nữa đã sụn rồi, móa nó, nắm tay cũng nứt ra rồi.
Đoạn Cửu Đức nằm trên đất, kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó bắt đầu kêu rên.
Từ Khuyết lắc đầu cười nhẹ:
- Đoạn Cửu Đức, ngươi vẫn nên thành thật đợi ở bên cạnh đi, hiện tại thực lực ngươi yếu nhất, ai cũng có thể trừng trị ngươi.
- Thối lắm, con đường ta đi, không phải người bình thường các ngươi có thể hiểu.
Đoạn Cửu Đức lập tức ngừng kêu rên, ngồi dậy quát lên.
Husky tỏ vẻ xem thường:
- Ngươi là đồ gà bệnh, vẫn nên nhìn bản thần tôn phá mặt hồ này như thế nào đi!
Nói xong, Husky là kẻ tiếp theo ra tay.
Vốn lấy tính cách của nó, sau khi nhìn thấy Đoạn Cửu Đức ăn quả đắng, tình huống bình thường đều sẽ chọn lùi bước, tìm lý do trốn, nhưng lần này nó tựa hồ đã quyết tâm muốn về Thiên Châu, đồng thời cũng muốn dùng chuyện này để cười nhạo Đoạn Cửu Đức, nên không thể chờ được nữa mà bước lên mặt hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận