Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1476: Đợi Đã

- Chỉ còn 0. 4% nữa!
Trong nháy mắt con ngươi của Từ Khuyết sáng ngời lên.
Trong lúc cùng Lý Huyền Kỳ đọ sức du đấu, tiến độ thăng cấp của hệ thống đã đạt đến 99.6%, trước mắt chỉ kém 0.4% cuối cùng, liền có thể hoàn thành thăng cấp!.
Dựa theo tốc độ lên cấp cuối cùng này, 0.4% cũng phải dài mười mấy hai mươi phút.
Muốn sống sót ở dưới sát chiêu của ba vị cường giả Tiên Vương trong mười mấy hai mươi phút, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng cũng không phải là không có biện pháp.
Tác dụng của chiêu trò, chính là tránh đi các loại sát chiêu, thời khắc cuối cùng thăng cấp thành công, hoàn thành nghịch chuyển.
Nhưng người thông minh bình thường liền không làm như thế, tỷ như Từ Khuyết.
- Chờ một chút, ta có lời muốn nói.
Lúc này Từ Khuyết giơ tay lên, ngăn ba vị Tiên Vương đang chuẩn bị ra tay lại.
Hắn quyết định dùng chiến thuật miệng pháo, tùy tiện kéo dài thêm mười mấy hai mươi phút, đối với hắn mà nói căn bản không phải là việc khó gì.
Từ Khuyết rất lý trí cho rằng, hoàn toàn không cần thiết đi mạo hiểm chiến một trận, cần phải bị đánh gần chết mới ở thời khắc sống còn đột kích ngược?
Không, ta liền không!
Trên mặt hắn mang một nụ cười lạnh lùng, trong mắt tràn ngập tự tin cùng hờ hững, lắc đầu nói:
- Ba tên Tiên Vương các ngươi liên thủ bắt nạt một Đại La Tán Tiên như ta, thú vị không?
- Ha ha, chuyện này không cần ngươi phải bận tâm, chỉ cần giết ngươi là được rồi.
Bà lão của Thánh Tông trêu tức cười nói, âm u không gì sánh được.
Tiếp đó, đầu ngón tay của nàng bắn ra, trong nháy mắt hư không trước mặt Từ Khuyết trở nên vặn vẹo.
- Đệt!
Lúc này mặt Từ Khuyết biến sắc, dưới chân lập tức hướng về hư không đạp xuống, cả người phóng lên trời.
Ầm!
Gần như cùng lúc đó, vị trí nguyên bản hắn đang đứng nứt toác ra vài đạo vết nứt hư không.
Trán Từ Khuyết lập tức bốc lên một tia mồ hôi lạnh, may mà mình chạy trốn nhanh, bằng không có lẽ mình đã theo những vết nứt hư không kia, bị chém đứt thành mấy đoạn mất rồi.
Mẹ nó chứ, lão thái bà này, ra tay tàn nhẫn như thế?
Cả khuôn mặt của Từ Khuyết đã âm trầm, mạnh mẽ trừng mắt về phía bà lão Thánh Tông kia.
- Ha, tốc độ này đúng là rất khá, cũng không phải là Đại La Tiên bình thường có thể làm được.
Bà lão Thánh Tông kia cười gằn một tiếng.
Dù cho ngoài miệng nàng đang tán thưởng tốc độ của Từ Khuyết, nhưng giọng điệu cũng có vẻ vô cùng khinh bỉ cùng xem thường, tựa hồ như đang báo cho Từ Khuyết, cho dù tốc độ như thế cũng không phải là Đại La Tiên bình thường có thể làm được, nhưng nàng muốn giết Từ Khuyết vẫn dễ như ăn cháo.
- A, các ngươi vội vã giết ta như thế, không phải là cảm thấy trên người ta có vật Thần Linh gì đó sao? Kỳ thực ta có thể nói cho các ngươi, vừa nãy ta biến mất ngay dưới mắt các ngươi như thế nào, tạo ra ảo giác khiến các ngươi đều không nhận ra thật giả.
Hai tay của Từ Khuyết khoanh ở trước ngực, cười tủm tỉm nói.
Lần này hắn tung ra đề tài, hiển nhiên là để cho ba vị Tiên Vương đều nhấc lên hứng thú.
- Đồ vật Thần Linh gì, chẳng qua ngươi chỉ dùng một ít thủ đoạn thấp hèn mà thôi, có cái gì đáng nói?
Mặt Lý Huyền Kỳ lạnh lùng khiển trách, dù sao bây giờ là đang ở trước mặt đông đảo đệ tử Thiên Cung Thư Viện, y cũng không tiện ăn ngay nói thật hỏi Từ Khuyết là làm thế nào được.
- Khà khà, ngươi đây liền có chỗ không biết rồi, ta dùng chính là bảo vật tổ truyền, chính là trước khi cha ta rời Thiên Châu để cho ta phòng thân, vật ấy có một không hai, một khi phát huy ra toàn bộ sức mạnh, cho dù là Tiên Đế đến cũng phải đi vòng.
Từ Khuyết bắt đầu khoác lác, nói bậy nói bạ, há mồm liền đến.
Sắc mặt của ba vị Tiên Vương đều hơi ngưng lại, hiển nhiên cũng bị lời nói này của Từ Khuyết làm cho có chút ý động cùng hiếu kỳ.
Đến cùng là món đồ gì, có thể có uy lực như thế?
Tiên Đế có tránh đi hay không, bọn họ không xác định, nhưng Từ Khuyết lợi dụng vật ấy, biến mất ở ngay dưới mắt bọn họ, lại chế tạo ra một bộ thân thể ảo giác để đánh tráo, bọn họ xác thực là chứng kiến tận mắt, không thể giả được.
Chuyện này đủ để chứng minh vật ấy mạnh mẽ.
- Nhưng vật này ta chỉ mang theo một cái, cho dù ba người các ngươi giết ta, e rằng cũng không đủ để phân chia.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Ba vị Tiên Vương lập tức đều lộ ra nụ cười xem thường, Lý Huyền Kỳ nhàn nhạt lắc lắc đầu:
- Người như ta chỉ theo đuổi bản thân mạnh mẽ, căn bản không cảm thấy hứng thú đối với những bàng môn tả đạo của ngươi, nếu như ngươi cảm thấy dùng vật ấy có thể làm cho ba người chúng ta nội chiến, vậy ngươi đã tính sai rồi.
Nói xong, y vung tay áo bào, không muốn cùng Từ Khuyết phí lời tiếp.
Trên người Từ Khuyết có thứ gì đó, ba người bọn họ khẳng định rất lưu ý, nhưng làm sao phân chia đó là chuyện của bọn họ, không thể biểu hiện ra ở trước mặt mọi người.
- Chờ đã!
Môi Từ Khuyết lập tức hơi động, đổi dùng truyền âm, hướng ba vị Tiên Vương hô:
- Kỳ thực ta còn có rất nhiều thần vật, vật như vậy, ta vừa vặn còn có hai cái, đủ cho ba người các ngươi chia đều.
Lý Huyền Kỳ vừa nghe được truyền âm này, lập tức ngừng lại tay.
Lông mày của hai vị Tiên Vương của Thánh Tông cũng hơi nhíu, đối diện lẫn nhau một chút, lại nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, một lần nữa truyền âm:
- Ba vị, mọi người đi ra lăn lộn, đơn giản đều là vì mặt mũi, các ngươi muốn giết ta, là vì mặt mũi, ta không bị các ngươi giết, cũng là vì mặt mũi, đã như vậy, sao không làm chút hợp tác đôi bên đều có lợi đây?
Ba người Lý Huyền Kỳ đều im lặng, tiếp tục nhìn Từ Khuyết.
Ý tứ này đã rất rõ ràng, bọn họ muốn nghe một chút xem ý nghĩ của Từ Khuyết thế nào, nếu như Từ Khuyết thật sự có thể lấy ra đồ vật để cho bọn họ động tâm, bọn họ cũng không ngại để Từ Khuyết sống thêm mấy ngày.
- Như vậy đi, ta ở lại Thiên Cung Thư Viện, các ngươi cho ta một ngày, đến lúc đó hai cái thần vật khác tự nhiên sẽ có người đưa tới cửa, sau đó ta lại công khai nói lời xin lỗi, ân oán giữa chúng ta liền xóa bỏ như vậy, như thế nào?
Từ Khuyết đưa ra một phương án.
Ba vị Tiên Vương một lần nữa đối diện lẫn nhau, lấy ánh mắt giao lưu.
Cho tên này thêm một ngày sống, chờ mình lấy được một cái thần vật rồi lại giết chết hắn?
Hoặc là bây giờ liền giết, ba người bàn tính làm sao chia cắt một cái thần vật?
Lựa chọn của ba người, đơn giản là lựa chọn phương án thứ hai rồi.
- Hai vị, các ngươi quyết định việc này như thế nào?
Lý Huyền Kỳ là người thứ nhất mở miệng, truyền âm hỏi dò hai vị Tiên Vương Thánh Tông.
Bà lão Thánh Tông nhíu nhíu mày:
- Có gì đó không đúng, tiểu súc sinh này rất nham hiểm giả dối, hắn không có lý do gì lại không biết, cho dù thật sự lấy ra thần vật, làm sao có thể bảo đảm chúng ta sẽ không giết hắn?
- Nói cũng không sai, hơn nữa hắn có thể sẽ yêu cầu chúng ta lấy tâm ma tuyên thề, sau khi lấy được thần vật sẽ không thể giết hắn. Nhưng lão phu luôn cảm thấy, chuyện này có gì đó không đúng.
Ông lão tóc trắng của Thánh Tông cũng lộ ra vẻ nghi ngờ trên mặt.
Bọn họ cảm thấy Từ Khuyết trở nên hơi quá nhanh, hơn nữa còn phối hợp như vậy, thẳng thắn muốn lấy ra ba cái thần vật để trao đổi, việc này cùng tên Từ Khuyết mấy ngày trước giết chết mười vị Tiên Vương ở Thiên Sát Thành, là cùng một người sao?
Ba vị Tiên Vương đều rơi vào chần chừ, dù sao Từ Khuyết đã mở miệng đưa ra điều kiện là thêm ra hai cái thần vật, rất khó để bọn họ không động lòng.
Cùng lúc đó, đông đảo đệ tử Thiên Cung Thư Viện ở phía dưới, cũng đã bắt đầu trở nên rối loạn.
- Xảy ra chuyện gì?
- Tại sao bọn họ đều dừng lại không đánh nữa?
- Tựa hồ là đang truyền âm giao lưu cái gì đó, sẽ không phải là Từ Khuyết đưa ra điều kiện gì đó, muốn thu mua ba vị Tiên Vương chứ?
- Không có khả năng lắm, Lý lão tổ đều đã nói rồi, căn bản không để ý tới những đồ vật bàng môn tả đạo của Từ Khuyết.
- Khà khà, lời này e rằng chỉ có ngươi mới tin.
Rất nhiều người thấp giọng trò chuyện nghị luận.
Husky lại bỗng nhiên nhảy ra trước đoàn người, hô lớn:
- Các ngươi còn đánh nữa hay thôi, bản thần tôn rất bận nha, có thể đừng đứng sững như thế nữa hay không?
- Đúng thế! Mau mau đấu võ đi!
Đoạn Cửu Đức cũng thúc giục.
- Mẹ kiếp, hai tên các ngươi có thể câm miệng đi không?
Từ Khuyết lập tức trừng to mắt quát lên, tỏ vẻ căm tức.
Hai con hàng này là đồng đội heo à? Bản bức thánh nghĩ trăm phương ngàn kế kéo dài thời gian, các ngươi thúc giục cái rắm gì?
- Từ Khuyết!
Gần như cùng lúc đó, Lý Huyền Kỳ bỗng nhiên trầm giọng hét lên một tiếng.
Ba vị Tiên Vương tựa hồ đã thương lượng ra kết quả chung, Lý Huyền Kỳ vung tay lên, một thanh kiếm màu đen từ bên trong tay áo bào lướt ra, trên không trung chia thành năm phần, rơi vào bên cạnh Từ Khuyết, hình thành một cái vòng cấm cố ngũ hành.
- Tội ngươi đáng muôn chết, nhưng vì để những oan hồn chết dưới tay ngươi có thể ngủ yên nhắm mắt, chúng ta không thể cho ngươi chết đi một cách dễ dàng, vì thế từ giờ trở đi, ngươi cần đối mặt với hình phạt ngàn đao bầm thây, lại lấy hồn phách của ngươi đốt đèn, đốt cháy tới chết!
Lý Huyền Kỳ vừa dứt lời, năm ngón tay bỗng nhiên nắm chặt, năm thanh kiếm màu đen này trong nháy mắt ngưng tụ lại, trôi nổi ở trên người Từ Khuyết.
Trong nháy mắt cả người Từ Khuyết bị trấn áp phong ấn ở tại chỗ, không cách nào nhúc nhích mảy may.
- Tiên sư nó, ba lão bất tử kia, lại dùng loại chiêu lợi hại này!
Từ Khuyết lập tức sầm mặt lại.
Hiển nhiên ba người này vẫn không tín nhiệm hắn, rồi lại không bỏ xuống được hai cái thần vật khác mà hắn nói tới, cho nên muốn đem hắn lăng trì xử tử, lại ép buộc Từ Khuyết đưa tới hai cái thần vật khác.
Nhưng mà, đây tựa hồ cũng là một kết quả không tệ, chí ít không cần đối mặt với liên thủ thảo phạt của ba vị Tiên Vương.
Ăn chút vị đắng, dù sao cũng tốt hơn là bị đuổi giết.
Từ Khuyết tỏ vẻ khó chịu, nhìn tiến độ thăng cấp trong giao diện hệ thống, con ngươi lóe qua ánh sáng lạnh.
99.8%!
Chờ đợi 0.2% cuối cùng, không tới mười phút, lão tử sẽ khiến ba người các ngươi khóc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận