Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 850: Tai Nạn Đáng Sợ

Ầm ầm!
Trên ngọn núi vẫn vang vọng từng tiếng nổ của pháp quyết, cùng với vô số tiếng kêu thê thảm, dự cảm bất thường càng ngày càng tới gần.
Rất nhanh, mấy bóng người trong đám mây lướt tới, bọn họ đang điên cuồng chạy trốn, giống như phía sau có thứ gì đang đuổi giết họ.
Từ Khuyết nhíu nhíu mày, thần hồn mở rộng, trong nháy mắt bao trùm cả ngọn núi, nhưng phát hiện nơi đó cũng không có bất kỳ người nào đang truy đuổi.
Thế mấy người này chạy cái gì?
Vèo!
Lúc này, Từ Khuyết vung tay lên, một nguồn sức mạnh mênh mông bỗng nhiên ngưng tụ giữa không trung, giống như một bàn tay vô hình khổng lồ, trực tiếp ngăn cản đường đi của những người kia.
- Mấy vị đạo hữu, trước tiên dừng chân.
Từ Khuyết mở miệng nhắc nhở.
Nhưng những người kia giống như là bị dọa sợ, điên cuồng chạy, thậm chí không nghe thấy tiếng nói của Từ Khuyết, đánh tới phía trước.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Liên tiếp mấy tiếng vang trầm, những người kia như con ruồi bị vỗ, trực tiếp rơi xuống từ không trung.
- Ây... tình hình này ta chưa từng thấy qua.
Từ Khuyết không nói gì, tay áo bào vung một cái, không trung tuôn ra một lực lượng mềm nhẹ, hóa thành một mảnh nước biển, đột nhiên nâng đỡ những người kia, an toàn đưa đến mặt đất.
Những người kia sợ đến tái mặt từ lâu, đứng dậy lại chuẩn bị muốn chạy, nhưng bị nước biển của Từ Khuyết đã giữ bọn họ lại.
Mấy người lập tức hét lớn:
- Chạy, chạy mau!
- Mấy vị huynh đài, không có thứ gì truy đuổi các ngươi, các ngươi sợ cái gì? Rốt cuộc chỗ kia đã xảy ra chuyện gì?
Từ Khuyết mở miệng hỏi.
Vài tên tu sĩ vừa nghe, lúc này mới quay đầu lại, sau đó không hẹn mà cùng thở phào một hơi, ngồi xuống đất, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, biểu hiện vẫn còn sợ hãi sợ hãi.
- Nhanh kể lại rõ ràng, rốt cuộc ngọn núi kia làm sao?
Husky chạy tới, dáng vẻ hung thần ác sát lớn tiếng hỏi.
Vài tên tu sĩ lúc này đã như chim sợ cành cong, bị Husky dọa sợ hết hồn, suýt chút nữa đã sụp đổ.
- Được rồi, Husky, đừng nghịch. Mấy vị đạo hữu, tóm lại đã xảy ra chuyện gì vậy?
Từ Khuyết hỏi lần nữa, đã có chút không kiên nhẫn.
Lúc này, một tên tu sĩ trong đó mới nhìn về phía Từ Khuyết, đôi môi vẫn đang phát run, hoảng sợ nói:
- Nơi... nơi đó có Phệ Thiên Ma Văn, vô số Phệ Thiên Ma Văn, thời gian đã nhiều năm qua đi như vậy, Phệ Thiên Ma Văn lại xuất hiện ở Đăng Tiên Lộ, chúng ta sắp xong, sắp xong rồi! (Dịch: Văn=con muỗi)
- Phệ Thiên Ma Văn?
Từ Khuyết nhất thời ngẩn ra, hiển nhiên chưa từng nghe nói đến thứ này.
- Nguy rồi!
Khương Hồng Nhan nghe thế thì đôi mi thanh tú cau lại, thấp giọng nói:
- Nếu thực sự là Phệ Thiên Ma Văn, vậy chúng ta phải lập tức rời đi.
- Phệ Thiên Ma Văn... đáng sợ như thế sao?
Từ Khuyết hiếu kỳ hỏi.
Tuy rằng nghe tên liền cảm thấy rất khủng bố, nhưng cũng không đến nỗi đáng sợ như thế chứ? Đánh cũng không đánh liền chạy, trang bức cũng không kịp làm, chuyện này không phù hợp với phong cách Tạc Thiên Bang.
- Phệ Thiên Ma Văn là một loại hoạt tử vật, dù có đánh nát thân thể bọn chúng thì chúng vẫn có thể sống, chỉ khi chuẩn xác không sai đánh nát đầu bọn chúng mới có thể giết chết hoàn toàn. Nhưng loại Phệ Thiên Ma Vă này có tốc độ sinh sôi vô cùng nhanh, hút huyết dịch của tu sĩ, một khi tu sĩ bị hút huyết dịch, thân thể trong nháy mắt thì sẽ hóa thành hàng ngàn con Phệ Thiên Ma Văn, căn bản giết không hết.
Nói đến đây, Khương Hồng Nhan khẽ lắc đầu, nghi ngờ nói:
- Nhưng theo ta được biết, hơn năm ngàn năm trước Phệ Thiên Ma Văn đã bị tiêu diệt triệt để, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Hoạt tử vật? Đánh đầu mới chết, hơn nữa còn hút máu, sau đó lại từ thân thể người bị hút máu sinh sôi ra?
Ta kháo, đây là zombie và kết hợp với vampire sao?
Hơn nữa có vẻ như là bản biến thái thăng cấp, chỉ dựa vào một bộ thân thể là có thể sinh ra thành hàng ngàn Phệ Thiên Ma Văn.
Từ Khuyết không khỏi ngạc nhiên, nhưng nghe một câu nói của Khương Hồng Nhan, hắn hơi thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Tiểu cô nương, nếu ngươi cũng nói loại vật này hơn năm ngàn năm trước đã bị tiêu diệt, thế thì chứng tỏ cũng có biện pháp đối phó với loài vật này phải không?
- Không, vào lúc ấy có biện pháp, nhưng hiện tại sợ là không còn cách nào rồi.
Khương Hồng Nhan sắc mặt nghiêm nghị lắc lắc đầu:
- Từ sách cổ ta biết được, hơn năm ngàn năm trước, chỉ có hơn 1000 con Phệ Thiên Ma Văn, đã suýt chút nữa khiến cả Huyền Chân đại lục diệt vong, lúc đó sinh linh đồ thán, chết đi vô số người, số lượng Phệ Thiên Ma Văn trong vòng một ngày ngắn ngủi đã đạt đến hàng trăm triệu, ngay cả cường giả Đại Thừa kỳ đều không thể chống lại, sau đó có 20 vị cường giả Tiên Nhân Cảnh xuất hiện, liên thủ giết hết Phệ Thiên Ma Văn, cuối cùng còn có một vị cường giả Tiên Nhân Cảnh vì vậy mà hi sinh.
- Cái gì? 20 tên tiên nhân liên thủ, còn có một người chết?
Từ Khuyết nhất thời ngạc nhiên.
Nói như vậy, thế thì thật sự phải chạy trốn.
Ngay cả tiên nhân cũng có thể bị chết, Phệ Thiên Ma Văn này sắp nghịch thiên rồi!
- Trong sách cổ ghi chép là như thế, việc này ở Huyền Chân đại lục hầu như người người đều biết, đó là một đại tai nạn. Nếu không phải có tiên nhân ra tay, Huyền Chân đại lục chỉ cần mấy ngày ngắn ngủi liền sẽ hoàn toàn tiêu vong.
Khương Hồng Nhan gật đầu, lại nhìn về phía ngọn núi kia, sắc mặt nàng đã thay đổi đến mức từ không có nghiêm túc và nghiêm nghị.
Cùng lúc đó, vài tên tu sĩ trốn ra được cũng đã dần dần phục hồi tinh thần lại.
Bọn họ từ dưới đất đứng lên, sắc mặt tái nhợt nói:
- Hai vị đạo hữu, vẫn nên để chúng ta rời đi đi, Phệ Thiên Ma Văn được xưng là có thể nuốt chửng cả trời, sợ là không lâu nữa, toàn bộ Đăng Tiên Lộ đều sẽ bị phá huỷ, nơi này không thể tiếp tục ở lâu.
- Chờ đã, trước tiên nói rõ ràng đi, Phệ Thiên Ma Văn này đến cùng là đến từ đâu?
Từ Khuyết mở miệng hỏi.
Sắc mặt vài tên tu sĩ khẽ thay đổi, hai mặt nhìn nhau lên, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng.
Từ Khuyết nhất thời hơi nhướng mày, trầm giọng nói:
- Cho các ngươi thời gian ba hơi thở để mở miệng, bằng không ta không ngại vứt các ngươi về ngọn núi kia!
Mấy người vừa nghe lập tức run run một cái, vội vàng mở miệng nói:
- Đạo hữu, việc này không liên quan gì đến chúng ta. Là Thánh Hiền Cung phát ra một tấm Tầm Tiên Đồ, nói là cuối con đường kia có thể đi về Đăng Tiên Lộ, chỉ cần từ lối vào thung lũng đi thẳng xuống, liền có thể tìm được cơ hội thành tiên.
- Thánh Hiền Cung?
Khương Hồng Nhan nghe được cái tên này, lông mày hơi nhăn lại.
Vài tên tu sĩ vội vàng gật đầu đáp:
- Đúng, chính là Thánh Hiền Cung. Chính là bọn họ phát ra Tầm Tiên Đồ, nghe nói là phục khắc từ một loại cổ đồ ra.
Một người móc ra một tấm địa đồ da thú, dâng tới trước mặt Khương Hồng Nhan.
Sau đó, mấy người lại tiếp tục nói ra:
- Bởi vì có người của Thánh Hiền Cung cùng đi tới, cộng với rất nhiều người chúng ta đều đuổi tới, chúng ta liên thủ đánh nát khối cự thạch này, nhưng chưa từng nghĩ bên trong khối cự thạch này lại có ổ của Phệ Thiên Ma Văn, đá tảng vừa vỡ, Phệ Thiên Ma Văn đều bay cả ra.
- Hơn ba ngàn người, hơn ba ngàn người đấy! Kết quả chết hết, chỉ có mấy người chúng ta đứng ở phía sau cùng mới may mắn chạy trốn đến đây.
Nói tới chỗ này, có người đã rơi lệ.
Không biết khóc vì mình đại nạn không chết, hay là bởi vì nhớ tới thời điểm khốc liệt kia.
Từ Khuyết thậm chí có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó của bọn họ, khi tảng đá vỡ nát trong nháy mắt, người này đến người kia đều chết trước mặt bọn họ, hơn nữa còn trơ mắt nhìn từ trong mỗi thi hài của họ chui ra hàng ngàn con Phệ Thiên Ma Văn, tiếp tục nuốt chửng những người còn lại.
Dựa theo tốc độ sinh sôi này, ba ngàn người chí ít đã sinh ra hơn 3 triệu con Phệ Thiên Ma Văn, thực sự vô cùng khủng bố.
- Không đúng! Nếu như thật sự có nhiều Phệ Thiên Ma Văn như vậy, tại sao không thấy bọn chúng đuổi đến đây?
Đột nhiên, Từ Khuyết hồ nghi nói.
Vừa nãy bọn họ vẫn chú ý ngọn núi kia, ngoại trừ vài tên tu sĩ này, căn bản không phát hiện những vật khác bay ra ngoài.
- Bọn chúng bay xuống con đường bên trong thung lũng kia kia.
Một người tu sĩ lúc này đáp.
- Lúc đó ta nhìn thấy phần lớn Phệ Thiên Ma Văn đều bay vào bên trong, trong con đường kia nhất định có món đồ gì đang hấp dẫn bọn chúng.
- Thứ có thể hấp dẫn Phệ Thiên Ma Văn, ngoại trừ máu của tu sĩ ra thì chỉ còn một thứ khác, đó chính là máu của tiên nhân.
Một tên tu sĩ khác sắc mặt trắng bệch nói.
Máu tiên nhân?
Từ Khuyết nhất thời ngạc nhiên, chẳng lẽ bên trong con đường kia thật là có di hài tiên nhân ư?
- Tiểu tử, ngươi nhìn tấm Tầm Tiên Đồ này.
Lúc này, Khương Hồng Nhan mở miệng nói, đồng thời đưa tới Tầm Tiên Đồ mà vài tên tu sĩ vừa giao ra.
Từ Khuyết cúi đầu nhìn, trên da thú xác thực vẽ một bản đồ rất tỉ mỉ, hơn nữa bên cạnh còn ghi chép một đống văn tự cổ đại, như là một nhật ký cũng có lẽ là di ngôn do cổ tu sĩ viết.
Từ Khuyết nhìn lướt qua, sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi, con ngươi nhất thời trợn to, gắt gao nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó trên đoạn văn tự này, sau nó liền kinh hô:
- Phá Không Phù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận