Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1127: Đại Bại Hoại

- Còn chần chờ cái gì nữa? Nhanh lên một chút, có bao nhiêu người liền phái bấy nhiêu, cứ đánh chết bọn họ, đừng cho ta mặt mũi.
Từ Khuyết thúc giục.
Lúc này Thiên Quốc Vạn mới tỉnh táo lại, cũng không quan tâm xem Từ Khuyết có ý gì nữa, lúc này phất tay nói:
- Truyền khẩu dụ của bản vương, tất cả tộc nhân đều mở ra cấm chế, người xông vào giới hạn, giết không tha!
- Tuân lệnh!
Một con kiến sinh cơ lĩnh mệnh, vội vàng lui ra làm việc.
Lúc này trên mặt của Từ Khuyết mới lộ ra nụ cười, nhìn về phía Thiên Quốc Vạn, làm bộ làm ra vẻ khen ngợi, gật đầu nói:
- Không tồi, không nghĩ tới thời gian qua đi nhiều năm như vậy, các ngươi vẫn trung thành tuyệt đối như trước, không uổng công ta ngàn dặm xa xôi chạy tới nhìn các ngươi.
Thiên Quốc Vạn vừa nghe được lời này, lập tức cả người chấn động, trong lòng không khỏi trở nên kích động.
Thời gian qua đã đi nhiều năm như vậy, chủ thượng vẫn còn nhớ kiến tộc chúng ta? Thậm chí còn để đạo lữ của mình chạy tới đây xem?
Chuyện này. . . đây thực sự là vinh hạnh lớn lao a!
- Chủ thượng, nàng. . . nàng có khỏe không?
Thiên Quốc Vạn thụ sủng nhược kinh nói.
- Nàng? Cũng còn tốt, vẫn như cũ.
Từ Khuyết tùy ý lừa gạt đáp.
Nhưng lời này lại lần nữa làm cho Thiên Quốc Vạn kinh sợ.
Năm tháng dài đằng đẵng trôi qua như vậy, kiến tộc bọn họ đều đã thay đổi vô số đời tộc trưởng, nhưng vị kia lại vẫn như cũ, như cũ có ý như thế nào, chính là mang ý nghĩa nàng vẫn thiên thu vạn năm như cũ, óng ánh vô địch như ngày xưa.
Thật không hổ là chủ thượng.
Nhưng dựa theo miêu tả của các đời tổ tiên, chủ thượng là một người mạnh mẽ biết bao, tại sao lại tìm một đạo lữ còn trẻ hơn nữa tu vi thấp như vậy?
Là bởi vì tư chất? Hay là cảm tình chân chính? Hay là chỉ bởi vì vị trẻ tuổi này có dáng vẻ đẹp trai đây?
Thiên Quốc Vạn nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi tò mò nhìn về phía Từ Khuyết.
Y không tiếp tục hoài nghi thân phận của Từ Khuyết nữa, bởi vì Thái Ất Thiên Thư không thể làm giả, trong huyết mạch của kiến tộc bọn họ trời sinh có thể cảm ứng được khí tức của Thái Ất Thiên Thư, không một ai có thể làm giả ra loại khí tức này.
Vì thế giờ phút này y cũng chỉ là nghi hoặc ở trong lòng, nhưng lại không dám mở miệng hỏi dò.
- A đúng rồi, tiểu kiến hậu kia đâu? Trốn ở nơi đó làm gì, mau ra đây, ta đã phát hiện ra ngươi rồi.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên cười híp mắt nhìn về phía góc đường hầm.
Thiên Quốc Vạn lúc này mới tỉnh lại, vội hô:
- Di Nhi, còn không mau đi ra tham kiến chủ thượng?
Nói xong, y lại nhìn về phía Từ Khuyết, mang theo sợ hãi nói:
- Chủ thượng, trước đây tiểu nữ có mắt không nhìn thấy thái sơn, mạo phạm ngài, lần này thuộc hạ chắc chắn sẽ quản giáo tốt.
- Ồ, thì ra nàng là con gái của ngươi à? Không sao không sao, dù sao cũng là tiểu nữ sinh mà, nghịch ngợm một chút cũng rất tốt.
Từ Khuyết tỏ vẻ vui rạo rực cười nói.
Trong lòng của Thiên Quốc Vạn lập tức hơi hồi hộp một chút, thầm nói vị chủ thượng này sẽ không phải là thật sự cảm thấy hứng thú đối với con gái mình chứ?
Nhưng mà. . . chuyện này hình như không được tốt lắm, tuy nói trước đây cũng đã từng nghe nói chuyện Nhân tộc cùng Yêu tộc kết hợp, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói Nhân tộc còn có thể để ý tới kiến tộc.
- Tham. . . tham kiến chủ thượng.
Lúc này, một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến, âm thanh mặc dù có chút nhát gan, nhưng bên trong nghe ra được có mang theo oán niệm cùng không phục rất mạnh.
Từ Khuyết ngẩng đầu nhìn lại, đúng như dự đoán, kiến hậu gặp được ở phía đông ngoại thành trước đây vẫn lấy hình người xuất hiện, từ trong lối đi đi ra.
- Đến đến đến, đừng có khách khí như vậy, chính là không đánh nhau thì không quen biết, lần trước không làm ngươi bị thương chứ?
Lúc này Từ Khuyết hướng Thiên Di Nhi vẫy vẫy tay, cười híp mắt nói.
Làm bị thương?
Thiên Di Nhi vừa nghe được lời này, lập tức liền cảm thấy giận mà không có chỗ phát tiết.
Lần trước đâu chỉ là làm nàng bị thương, tên này còn cướp đi hơn nửa tuổi thọ của nàng, quả thực là đáng ghét đến cực điểm.
- Không có.
Nhưng mà ở dưới ánh mắt nghiêm túc của Thiên Quốc Vạn nhìn chằm chằm, Thiên Di Nhi chỉ có thể chu miệng nhỏ, không tình nguyện đáp lại một tiếng.
- Không có? Không đúng rồi, ta mạnh mẽ như vậy, làm sao ngươi lại không bị thương được chứ. Không được không được, buổi tối ngươi nhớ đến gian phòng của ca ca, ca ca giúp ngươi kiểm tra thân thể.
Từ Khuyết tỏ vẻ nghiêm nghị nói.
- Hả?
Thiên Di Nhi vừa nghe thấy vậy, lập tức bị dọa sợ, "Oa" một tiếng liền khóc lên:
- Phụ vương, không muốn đâu, con không muốn đi tới gian phòng của đại bại hoại, hắn muốn đoạt lấy tuổi thọ của con!
Tay già của Thiên Quốc Vạn lập tức run lên.
Chân của bọn Lam Hà càng suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống đất.
Chuyện này. . . kiến chúa này không khỏi cũng quá ngây thơ đi?
Dáng dấp kia của Khuyết ca lúc gọi ngươi đi tới phòng của hắn, là muốn lấy tuổi thọ của ngươi sao? Rõ ràng chính là muốn. . .
Chờ đã, chuyện này hình như cũng không đúng rồi, vậy cũng là một con kiến hậu...
Đột nhiên, bọn Lam Hà đều ngẩn ra, trợn to hai mắt, nhìn về phía Từ Khuyết.
Đây là tình huống như thế nào? Khuyết ca đã mạnh như vậy sao? Ngay cả con kiến cũng không buông tha?
Lam Tâm Nguyệt đúng là rất bình tĩnh, sớm đã từng thấy qua một mặt vô sỉ này của Từ Khuyết, thực sự là đã quen thuộc rồi.
- Khụ, chuyện này. . . chuyện này không liên quan đến ta, khặc khặc, tính toán một chút, còn có thể khóc thì hẳn là không có gì đáng ngại, không cần ta kiểm tra thân thể nữa. Thiên Quốc Vạn, trước tiên mang ta đi động thiên dưới lòng đất đi, lần này ngoại trừ ta đến thăm các ngươi, cũng thuận tiện đến nhìn những mảnh vỡ sinh tử quy tắc kia một chút.
Lúc này, Từ Khuyết lộ ra vẻ lúng túng nói, vội chuyển đề tài sang hướng khác.
Hắn cũng không nghĩ tới kiến hậu này lại không chịu được trêu chọc như thế, tùy tiện nói một câu đã bị doạ phát khóc, thực sự là la lỵ lớn tuổi ngây thơ vô tà, nhẹ nhàng dễ đẩy ngã.
- Khụ, được được, chủ thượng, mời tới bên này.
Thiên Quốc Vạn cũng vội vàng dẫn đường cho Từ Khuyết.
Mãi đến tận lúc mọi người rời đi, lúc này Thiên Di Nhi mới ngừng khóc, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhìn phương hướng bọn Từ Khuyết rời đi, tỏ ra đắc ý, cười hì hì tự nói:
- Hừ, đại bại hoại, muốn gạt lấy tuổi thọ của ta, không dễ như vậy đâu!
. . .
Cùng lúc đó, ở ngoài sào huyệt của kiến vương.
Lệ Thiên Tuân suất lĩnh mọi người của Thiên Minh, kể cả hai thế lực lớn của Lâm Bách Vạn và Diêu Cung Minh cũng đã thâm nhập vào khu vực trung tâm ở phía tây ngoại thành.
Nhờ phúc của Từ Khuyết, lúc bọn họ đi qua giới hạn, cũng không gặp bất kỳ công kích nào, một đường cực kỳ an ổn.
Điều này làm cho trong lòng của tất cả mọi người của Thiên Minh thất kinh, nhưng cũng đều thở phào nhẹ nhỏm.
- Xem ra là đã quá lâu chúng ta không đến, chỗ này đã thay đổi.
Lâm Hoan tỏ vẻ ung dung nói.
- Có thể là tới đúng lúc, trong kiến tộc có khả năng đã xảy ra biến cố gì đó.
Lệ Thiên Tuân gật đầu.
- Minh chủ, sẽ không phải là vị kiến vương kia qua đời rồi chứ?
Lâm Hoan đột nhiên suy đoán nói.
Lệ Thiên Tuân ngẩn ra, lập tức lắc lắc đầu:
- Hẳn là không thể qua đời, nhưng tình huống chắc không tốt, bằng không lấy tác phong của y, không thể để mặc chúng ta đi vào như vậy.
Năm đó y đã cùng vị kiến vương kia giao thủ qua, vô cùng vướng tay chân, dù cho y dùng hết toàn lực, cuối cùng cũng chỉ có thể cùng kiến vương đánh cân sức ngang tài, nhưng đáng tiếc số lượng kiến tộc cực kỳ to lớn, càng có mấy chục con kiến hậu có thể so với Địa Tiên cảnh sơ kỳ gia nhập, y rất nhanh đã rơi vào hạ phong, cuối cùng không thể lấy đi thứ gì, chỉ có thể vội vã rút đi.
Nhưng bây giờ vật đổi sao dời, kiến tộc tựa hồ đã không còn cường đại như năm đó nữa, bọn họ rầm rộ xâm nhập vào khu vực này như vậy, kiến tộc lại không có một chút động tĩnh gì, càng khiến cho y cảm thấy tràn đầy tự tin, cũng không cần phải kiêng kỵ thứ gì nữa.
- Chư vị, những năm gần đây, hoàn cảnh sinh tồn của chúng ta ác liệt biết bao, vẫn lòng dạ từ bi như cũ, chỉ đào lấy gạo sinh cơ của kiến tộc, không đại khai sát giới đối với bọn chúng, nhưng mà bọn chúng vẫn bị sa sút, chuyện này chỉ có thể chứng minh kiến tộc vô cùng nhỏ yếu, mà Thiên Minh chúng ta lại mạnh mẽ biết bao, trước sau vẫn là thế lực lớn số một ở Thất Lạc Chi Thành!
Lệ Thiên Tuân lên tiếng quát lên, khí thế phi phàm, cổ vũ sĩ khí, thậm chí sau khi nói ra, chính y cũng cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo, có thể dẫn dắt Thiên Minh đi tới mức độ mạnh mẽ như vậy.
- Thiên Minh uy vũ!
Lâm Hoan lập tức là người thứ nhất hưởng ứng, vung tay hô to.
- Thiên Minh uy vũ!
Mười mấy tên thành viên thiên Minh Còn lại, nhất thời cũng dồn dập cùng kêu lên hò hét.
Trong nháy mắt mặt của Lệ Thiên Tuân tràn đầy ý cười, giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, sau đó trầm giọng quát lên:
- Mọi người Thiên Minh nghe lệnh, theo bản minh chủ giết vào, kể từ hôm nay, chúng ta không còn là đệ nhất thế lực của Thất Lạc Chi Thành nữa, mà là phải tiêu diệt kiến tộc, trở thành đệ nhất thế lực ở Thất Lạc Chi Địa!
- Giết!
Mười mấy tên thành viên Thiên Minh đều hô theo.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí cực kỳ nhiệt huyết, sĩ khí tăng vọt.
Thậm chí Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh cùng nhân mã hai thế lực lớn cũng rục rà rục rịch, lòng tự tin tăng cao, cho là mình đã vô địch, kiến tộc không đáng kể chút nào.
"Ầm ầm!"
Đúng lúc này, từng toà từng toà núi lớn bốn phía đột nhiên vang lên từng trận nổ vang, vô số ngọn núi rạn nứt, sào huyệt được mở ra, đại quân kiến sinh cơ lít nha lít nhít, ở dưới sự suất lĩnh của từng con kiến hậu thân hình to lớn, như nước lũ tuôn trào ra.
Hơn một trăm người của Thiên Minh cộng với hai thế lực lớn khác, lập tức bị đại quân mấy trăm ngàn kiến sinh cơ vây lại đến mức gió thổi không lọt.
Trong phút chốc, Lệ Thiên Tuân ngây người.
Lâm Hoan ngơ ngác.
Diêu Cung Minh và Lâm Bách Vạn sắc mặt trắng bệch.
Tất cả mọi người của ba thế lực lớn, cả người cứng đờ, tê cả da đầu, triệt để sững sờ ở tại chỗ, đầu hầu như trống rỗng.
Chuyện này. . . đây là tình huống như thế nào?
Ta là ai?
Đây là đâu?
Con mẹ nó ta đang muốn làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận