Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1262: Ta Là Cha Của Từ Khuyết

- Cái...cái gì? Lão nhân gia, ngài nói. . . Từ Khuyết là con của ngài? Thánh Nữ Bạch Thải Linh của Dao Trì, là con dâu của ngài?
Binh sĩ vừa nghe được lời này, lập tức bị dọa sợ, há hốc mồm.
Dao Trì chính là thế lực mạnh mẽ nhất bên trong Thiên Tướng Tiên Vực, y chỉ là một binh lính ngày thường liền tới gần cũng không dám, nếu không phải là đồng tình với vị lão giả này, nói cái gì y đều sẽ không tới.
Nhưng bây giờ, lão giả này lại nói lên lời nói hoang đường như thế, dám nói Thánh Nữ Bạch Thải Linh của Dao Trì là con dâu của hắn.
Trời ạ, may là mình không dẫn hắn đi vào, bằng không ngày hôm nay chắc mạng mình sẽ phải để lại nơi này rồi.
- Đúng rồi, ta là cha của Từ Khuyết, làm sao? Có phải là đứa bé kia của ta đã làm sai chuyện gì rồi không?
Ông lão lộ ra vẻ mơ hồ và lo lắng nhìn về phía binh sĩ hỏi.
Binh sĩ lập tức tỏ ra vẻ cười khổ:
- Lão nhân gia, có lẽ ngài bị người lừa rồi. Theo ta được biết, Từ Khuyết chính là bang chủ của Tạc Thiên Bang, hắn phái thủ hạ của hắn là Husky và Đoạn Cửu Đức, đã từng cướp sạch sẽ một phương Tàng Bảo Các trong Dao Trì Thánh Địa, bây giờ Dao Trì đang đuổi giết Husky và Đoạn Cửu Đức khắp nơi, thậm chí còn có Từ Khuyết.
- Cái gì? Chuyện này. . . tên nghịch tử này, dám làm ra chuyện trơ trẽn như thế. . .
Ông lão nghe thấy vậy, lập tức tức giận tới hai tay nổi gân xanh, sắc mặt đỏ lên.
- Ta. . . khụ khụ khụ. . .
Ngay sau đó, ông lão há mồm nói tiếp, nhưng lửa giận công tâm, ho ra một ngụm máu tươi tại chỗ, khí tức cả người có vẻ càng thêm chán nản, thoi thóp.
Sắc mặt của tên binh sĩ thay đổi, vội dùng một chưởng vỗ ở trên lưng ông lão, rót vào một tia sinh cơ cho hắn, mở miệng an ủi:
- Lão nhân gia, thân thể ngài không khỏe, tuyệt đối đừng tức giận. Như vậy đi, ta tìm một gian nhà trọ cho ngài, ngài nghỉ ngơi thật tốt, thế nhưng ngàn vạn lần chớ cùng người khác nói chuyện về Từ Khuyết, mặt khác thì Từ Khuyết cũng không thể có hôn ước cùng Dao Trì Thánh Nữ, Thánh Nữ là minh châu cao cao tại thượng như vậy, thiên tài chi nữ, há có thể là. . . ạch, thôi, lão nhân gia , ta nghĩ ngài hẳn đã hiểu.
- Ta hiểu, ta hiểu.
Ông lão liên tục gật đầu, khóe mắt chảy ra nước mắt, vẻ mặt đau thương, tiếp tục nói:
- Tiểu hữu, ngươi là người tốt, tên ngươi là gì?
- Hồi bẩm lão nhân gia, tại hạ Trương Minh Quân, ta đưa ngài đi tới nhà trọ trước vậy.
Binh sĩ khẽ mỉm cười, đỡ ông lão chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà ông lão lại vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, khoát tay áo một cái:
- Trương tiểu hữu, cảm ơn ngươi. Nhưng mà. . . hài tử bất hiếu của ta làm ra chuyện như vậy, làm cha lại há có thể không quan tâm giải quyết, ngươi đi trước đi, việc này lão hữu phải cho Dao Trì một câu trả lời thỏa đáng.
- A! Chuyện này. . .
Trương Minh Quân vừa nghe thấy thế, lập tức hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ:
- Lão nhân gia, tuyệt đối không thể đâu, nếu Dao Trì biết ngài là cha của Từ Khuyết, nhất định. . .
- Vị tiểu huynh đệ này, Dao Trì ta ở trong mắt ngươi, chẳng lẽ là loại tông môn ỷ mạnh hiếp yếu, không giảng đạo lý kia sao?
Trương Minh Quân nói còn chưa dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên từ trong Dao Trì Thánh Địa tuôn ra, đồng thời một giọng nữ mang theo uy nghiêm truyền đến.
Từ âm thanh nghe được ra, tuổi của chủ nhân giọng nữ này cũng không nhỏ, hơn nữa khí tức này, hầu như có thể phán đoán ra cảnh giới của đối phương, chí ít là ở bên trên Kim Tiên cảnh.
- Tiền. . . tiền bối thứ tội, vừa nãy tiểu nhân nói lỡ lời.
Lúc này Trương Minh Quân quỳ trên mặt đất, sợ xanh mặt nói.
Y chỉ là một binh sĩ thủ thành của Thiên Tướng Thành, ở ngoài cửa Dao Trì Thánh Địa của người ta nói lời như thế, đúng là tự tìm đường chết.
- Thôi, bản tọa cũng đã nghe được đoạn đối thoại vừa nãy của các ngươi, nể tình ngươi có một mảnh thiện tâm, việc này chuyện cũ sẽ bỏ qua, ngươi lui xuống trước đi, còn lão nhân gia này, ngươi có thể đến bên trong Dao Trì ta.
Lúc này, âm thanh của nữ tử kia một lần nữa truyền đến.
Trương Minh Quân nghe thấy vậy, lập tức thở dài ra một hơi, đứng lên, nhưng lại có chút lo lắng nhìn ông lão một chút, lập tức cắn răng, mặt hướng tới phương hướng Dao Trì chắp tay nói:
- Tiền bối, xin thứ cho tiểu nhân cả gan, lão nhân gia này mặc dù là cha của Từ Khuyết, nhưng hắn không biết gì về hành động của Từ Khuyết đều, xin tiền bối. . .
- Làm càn!
Trong Dao Trì Thánh Địa lập tức truyền đến một tiếng quát mắng:
- Vừa nãy bản tọa đã nói rồi, Dao Trì Thánh Địa ta ở trong mắt ngươi lại bá đạo như vậy sao? Hừ, tiểu oa nhi tử ngươi, tuổi còn trẻ, tu vi thấp, đúng là rất chính nghĩa, bản tọa có thể cam đoan với ngươi, chúng ta chắc chắn sẽ không thương tổn nửa phân một hào nào tới vị lão giả này, ngươi lui ra đi. Nếu như lại có thêm nửa câu nói lỡ, ngươi liền không cần đi nữa.
- Vâng, tiểu nhân biết tội, đa tạ tiền bối.
Trương Minh Quân vội vàng chắp tay nói, lo lắng trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.
Đại năng của Dao Trì nếu đã nói như thế, vậy khẳng định sẽ không làm thương tổn tới vị lão giả này.
Y nhìn về phía ông lão, mỉm cười nói:
- Lão nhân gia, vậy ta sẽ đưa ngài đến đây thôi, xin hãy bảo trọng.
- Được, Trương tiểu hữu, cảm ơn ngươi, ngươi thực sự là đứa trẻ tốt.
Khắp khuôn mặt ông lão đều là nụ cười hiền lành, vỗ tay Trương Minh Quân nói, giống như trưởng bối khen vãn bối.
- Lão nhân gia quá khen rồi.
Trương Minh Quân gãi đầu cười, sau đó cùng ông lão nói lời từ biệt, xoay người rời đi.
Lúc này, ông lão cũng dời ánh mắt nhìn về phía Dao Trì Thánh Địa, cửa lớn ở trên bậc thang đã mở rộng, ngoài cửa đứng mấy tên nữ đệ tử trẻ tuổi, trên người mặc trường sam màu hồng nhạt, đều đang nhìn hắn.
- Haizz!
Ông lão khẽ lắc đầu, thở dài, gian nan bước ra, hướng về cửa lớn của Dao Trì mà đi.
Tuy rằng mỗi một bước của hắn đều rất gian nan, nhưng vẻn vẹn chỉ trong vài bước, thân hình cũng đã lướt đến cửa lớn, là một loại thân pháp rất giản lược.
Mấy vị nữ đệ tử Dao Trì ở cửa vẫn chưa cảm thấy kinh ngạc, ngược lại còn cảm thấy tốc độ của lão nhân này quá chậm, nhưng các nàng cũng không có cảm thấy không kiên nhẫn chút nào, bởi vì ông lão này rất hiền lành, làm cho người ta có cảm giác cùng ấn tượng đều rất tốt, lại giống như vị Trương Minh Quân trước kia vậy, khiến người ta không nhịn được muốn đồng tình với hắn.
- Lão nhân gia, mời tới bên này. Thánh Nữ và Lâm chấp sự đã ở trong phòng nghị sự chờ ngài.
Một tên nữ đệ tử dẫn đường cho ông lão, mỉm cười nói.
Giống như giọng nữ lúc trước đã nói, Dao Trì cũng không phải là ỷ mạnh hiếp yếu không giảng đạo lý, dù cho ông lão tự xưng là cha của Từ Khuyết, các nàng cũng không đem cừu hận đặt ở trên người ông lão, huống chi vừa nãy các nàng cũng nghe được, lão nhân gia này còn nói muốn tới xin thứ tội vì sai lầm của Từ Khuyết, thực sự là lòng cha mẹ đáng thương a.
Rất nhanh, ông lão liền được nữ đệ tử kia mang về phía Dao Trì, lọt vào mắt chính là từng mảng từng mảng hồ lớn màu xanh biếc, hồ nước cực kỳ trong suốt, mọc ra từng đoá từng đoá hoa sen, toả ra tiên nguyên cùng mùi thơm nồng nặc, thấm ruột thấm gan.
Ở trung ương hồ lớn, có một con đường nhỏ, lấy những viên đá nhỏ bảy màu lát mà thành, đi về bên trong.
Ông lão đi ở trên đường nhỏ, mơ hồ cảm thấy sức sống trong cơ thể hơi hơi phát triển, tinh thần so với vừa nãy cũng sảng khoái hơn rất nhiều, rất là thư thích.
Hắn vừa kinh ngạc đánh giá bốn phía, vừa đi theo nữ đệ tử hướng về phía trước.
Rất nhanh, hai người đã đi qua con đường đá nhỏ, đến một toà đại viện, trung tâm đại viện bố trí một toà đại trận, trung tâm của trận là một tảng đá bảy màu.
Ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của ông lão, nữ đệ tử đánh ra một đạo pháp quyết, mở trận pháp ra, trong nháy mắt tảng đá bảy màu phát ra một vệt sáng xanh bao phủ ông lão, cuốn vào trong trận pháp.
Sau một trận lực kéo, ảo cảnh trước mắt ông lão đột nhiên biến hóa, đã bị truyền tống đến trong một gian phòng nghị sự rộng rãi sáng sủa.
Trong phòng nghị sự ngồi đầy người, vị trí thủ tọa Thánh Mẫu bỏ trống, nhưng phía dưới hai bên trái phải cũng bày ra mấy chục cái ghế, từ trước tới sau sắp xếp, hầu như là ngồi đầy nữ tử, từ già tới trẻ đều có.
Ngoại trừ mấy cái ghế đằng trước là trống không, một nữ tử trẻ tuổi cầm đầu đang ngồi, một bộ xiêm y trắng noãn, hình dáng thanh tú mà mỹ lệ, khí chất xuất trần, ở đối diện nàng có một vị nữ tử trung niên đang ngồi, từ trên khí tức nhìn ra được, truyền âm ra ngoài vừa nãy, chính là vị nữ tử trung niên trước mắt này.
Ông lão xuất hiện, lập tức đưa tới ánh mắt mười mấy nữ tử đang ngồi nhìn kỹ.
Lúc này, nữ đệ tử mặc áo trắng cầm đầu kia đứng lên, nhìn về phía ông lão nói:
- Lão nhân gia, mới vừa rồi nghe ngài nói, ngài là cha của Từ Khuyết?
- Không sai, ta là cha của Từ Khuyết.
Ông lão chống gậy, khẽ gật đầu, đồng thời còn thở dài:
- Haizz, đứa con bất hiếu này, lại làm ra chuyện trơ trẽn cỡ này, lão phu thay hắn hướng về chư vị thỉnh tội.
Nói xong, ông lão liền cúi thân thể run run xuống, muốn hướng về mặt đất quỳ xuống.
- Chậm đã.
Cô gái mặc áo trắng vội vàng ngăn cản ông lão, mở miệng nói:
- Lão nhân gia, ngài đừng lo lắng, ta là Thánh Nữ Bạch Thải Linh của Dao Trì, mười mấy năm trước từng cùng con của ngài là Từ Khuyết có duyên gặp mặt mấy lần, còn được hắn cứu, chúng ta sẽ không tính toán hành động của hắn, xin ngài yên tâm. Nhưng mà. . . ngài vừa mới ở bên ngoài nói, Từ Khuyết cùng ta có hôn ước, đúng là lời giả tạo, không biết ngài là nghe ai nói?
- Ồ! ngươi chính là con dâu của lão phu. . . khụ khụ, thật ngại quá, lão phu đường đột. Bạch Thánh Nữ, còn có chư vị ngồi ở đây, kỳ thực lão phu nói ở bên ngoài vừa nãy cũng không phải là toàn bộ, hôn ước giữa tiểu nhi nhà ta và Bạch Thánh Nữ, là có hôn thư làm bằng chứng.
Nói đến đây, ông lão vung tay lên, từ dưới khố móc ra một tấm giấy vàng mỏng manh, trên tờ giấy viết mấy hàng chữ nhỏ, phía dưới còn ký tên Bạch Thải Linh, cũng có chứa khí tức thần hồn của nàng.
Bạch!
Trong chốc lát, toàn trường vắng lặng một mảnh, tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Bạch Thải Linh càng là trừng to mắt, ngơ ngác nhìn tấm giấy vàng kia, hiển nhiên đã nhận ra tấm "giấy nợ" này rồi.
Nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ ra, giấy nợ làm sao lại biến thành hôn thư rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận