Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1829: Trở Mặt Còn Nhanh Hơn Cả Nữ Nhân

Cách đó không xa, Husky hô to gọi nhỏ chạy tới.
Sau khi nó tới gần, liền ném cỗ thi thể đen như mực trong tay xuống đất, diễu võ giương oai nói: "Bản Thần Tôn đã giết chết gia hỏa này, bất luận cường địch gì, đều không gánh nổi một quyền của bản Thần Tôn!"
Thi thể đen như mực, lờ mờ có thể thấy được tướng mạo Từ Đinh Thành.
Đường đường một vị môn đồ Tiên Đế, kết quả rơi xuống kết cục này, ngẫm lại thật khiến người ta có chút thổn thức.
Từ Khuyết đưa tay đẩy đầu nó ra: "Cút cút, gia hỏa này bị vực ngoại tà ma phụ thể, sớm đã không được, ngươi còn mặt mũi nói thứ thế?"
Husky con vịt chết mạnh miệng nói: "Đây là bản Thần Tôn giết, tất cả bảo vật trên người hắn đều là của ta."
"Cầm đi đi, làm như ai cũng muốn đoạt với ngươi vậy." Từ Khuyết không kiên nhẫn khoát tay áo, quan sát tình huống xung quanh.
Hỗn Loạn Sâm Lâm, khắp nơi đều có thời gian loạn lưu, vừa rồi rơi xuống vực sâu, hẳn là trải qua thời gian loạn lưu, cho nên mới tốn thời gian nhiều như vậy.
Xung quanh là một mảnh đen như mực, mơ hồ có thể trông thấy dây leo to lớn tựa như đại thụ che trời đứng sừng sững, đưa mắt không nhìn thấy phần cuối.
"Nơi này có gì đó quái lạ." Đoạn Cửu Đức thần tình nghiêm túc, nhấc ngón tay chỉ một bên, "Khuyết ca, ngươi xem bên kia."
Từ Khuyết theo phương hướng ngón tay Đoạn Cửu Đức nhìn sang, phát hiện có mấy cỗ thi thể khô quắt đang nằm ở bên dưới dây leo.
"Đi qua nhìn một chút." Từ Khuyết tiện tay nắm lấy Husky, trực tiếp vứt nó đến bên cạnh thi thể.
Một lát sau, Husky bỗng nhiên bắt đầu hô to gọi nhỏ: "Ngọa tào! Khuyết ca, đám gia hỏa này còn sống!"
Từ Khuyết cùng Đoạn Cửu Đức liếc nhau một cái, sắc mặt có chút cổ quái.
"Nơi này. . . ít nhất cũng tồn tại mấy vạn năm đi?" Từ Khuyết sâu kín mở miệng nói.
"Hẳn là như vậy. . . nói cách khác, những người này đã sống mấy vạn năm?" Đoạn Cửu Đức chậm rãi nói.
Trong đầu hai người đồng loạt nảy sinh một ý nghĩ.
Bảo bối!
Tu tiên giả mấy vạn năm trước ở chỗ này không chết, đây chẳng phải nói, trên người bọn họ nhất định còn có bảo vật hay sao?
"Khuyết ca, nơi này quá nguy hiểm, ngươi lui ra sau, để cho ta tới." Đoạn Cửu Đức nghĩa chính từ nghiêm nói, đồng thời cất bước đi về phía trước.
Từ Khuyết chắp tay trước ngực, thần sắc trách trời thương dân: "A Di Đà Phật, ta không vào Địa Ngục thì ai vào, Đoạn lão sư ngươi tu vi không đủ, hay là để ta tới đi."
"Không không không, để cho ta tới đi, ta đã già, ngươi còn trẻ."
"Biết mình già còn không mau cút xa một chút, đừng ở đây làm vướng chân vướng tay!"
"Ha ha ha, sao ngươi lại mắng ngươi cơ chứ?"
Hai người ngươi một câu ta một lời đi đến bên cạnh Husky, gần như đồng thời duỗi tay bắt tới thi thể.
Husky thấy cảnh này, không khỏi khịt mũi coi thường: "Chậc chậc chậc, các ngươi ngay cả người chết cũng không tha, quả thực phát rồ!"
Nghe nói như thế, hai người không hẹn mà cùng dừng lại, liếc nhau một cái, vây quanh Husky.
"Các, các ngươi muốn làm gì bản Thần Tôn?" Husky cảm thấy không thích hợp, vô thức ôm lấy bụng mình.
Nó giấu tất cả bảo bối ở trong bụng, kia là không gian trữ vật của nó.
"Hắc hắc, vừa rồi là ngươi tiếp xúc thi thể, bảo bối khẳng định đã bị ngươi cầm." Đoạn Cửu Đức một mặt âm hiểm cười nói, "Thành thật giao ra đây."
"Ngọa tào! Nơi này không có bảo bối a!" Husky lập tức trợn tròn mắt.
"A Di Đà Phật, đến lúc này rồi mà Husky thí chủ vẫn còn nói láo, chấp mê bất ngộ." Từ Khuyết nhàn nhạt niệmc một câu phật hiệu, bỗng nhiên trở mặt nói, "Đè nó xuống, lục soát toàn thân!"
Sau khi ầm ĩ một trận, ba người ngồi bệch dưới đất.
"Móa nó, thế mà thật không có thứ gì." Từ Khuyết nhìn thoáng qua dây leo, hỏi, "Vừa rồi ngươi nói mấy tên tu sĩ này còn sống, là có ý gì?"
Husky thở phì phò nói ra: "Mẹ nó, bản Thần Tôn đã nói không có bảo vật. . . thần hồn mấy tên tu sĩ này vẫn còn tồn tại, nhưng chỉ là một chút xíu sinh hồn, đủ để duy trì sinh cơ nhục thể, sau đó liên tục không ngừng cung ứng dinh dưỡng cho đám dây leo kia."
"Như thế à. . ." Từ Khuyết nhìn tới một cái phương hướng, bỗng nhiên nghiêm nghị nói, "Ra!"
Từ khi hắn rơi xuống nơi này đã cảm ứng được, xung quanh từ đầu đến cuối có một đạo thần hồn đang chú ý tới bọn hắn.
Đoạn Cửu Đức cùng Husky trực tiếp từ dưới đất nhảy dựng lên, đưa tay bày ra mấy đạo sát trận, bộ dáng như lâm đại địch.
Một lát sau, một đạo thân ảnh yểu điệu từ trong bóng tối xuất hiện.
Kia là một nữ nhân mặc váy bào màu đỏ chót, hai chân thon dài, có lồi có lõm, trên mặt mang nụ cười mị phách.
"Ôi, Đường đại sư đừng dọa nhân gia nha, lá gan người ta rất nhỏ." Nàng khẽ vuốt ngực, đôi gò bồng run rẩy mãnh liệt khiến người ta nhìn thẳng không thôi.
"Là ngươi?" Từ Khuyết ngẩn người, bỗng nhiên đứng dậy, mỉm cười nói, "A Di Đà Phật, không ngờ Thu Tử Ly thí chủ cũng rơi xuống đây, chúng ta đều là người lưu lạc chân trời a."
Người tới rõ ràng là Thánh Nữ Thiên Ma Điện, Thu Tử Ly.
Thân thể Thu Tử Ly khẽ động, chậm rãi muốn đi tới.
Từ Khuyết đưa tay phải ra ngăn nàng lại, trầm giọng hỏi: "Không biết Thu thí chủ sao lại rơi xuống đây?"
Thu Tử Ly liếc mắt đưa tình, ôn nhu nói: "Còn không phải bởi vì ngươi chạy, Lăng Nghê Thường tưởng ngươi bị nổ không còn, đầy bụng lửa giận chỉ có thể phát tiết lên người ta. . ."
Nguyên lai sau khi Từ Khuyết biến mất, Thu Tử Ly ly khai, nhưng rất nhanh đám người lại bởi vì Đạo Văn Thạch mà phát sinh xung đột.
Lần này Nghê Thường tiên tử không có lưu thủ, không nói hai lời liền trực tiếp đánh.
Thu Tử Ly chỉ có một mình, đương nhiên không ngăn được mấy tên gia hỏa kia, trong lúc hoảng hốt trốn vào một cái động quật.
Trong động quật tới tới lui lui, kết quả không biết như thế nào lại đi tới nơi này.
"Khuyết ca cẩn thận, ta thấy nàng bụng dạ cực sâu, đề nghị để lão phu tiến lên kiểm tra một phen." Đoạn Cửu Đức nói, nhãn thần quét tới quét lui Thu Tử Ly, dừng lại ở mấy vị trí quan trọng một hồi.
Từ Khuyết khoát tay áo: "Nàng nói thật."
Tu vi đến Tiên Tôn, thần hồn cường đại, tự có biện pháp phân biệt đối phương đến cùng có nói dối hay không.
Có lẽ Thu Tử Ly không nói toàn bộ sự thật, nhưng chi tiết mấu chốt hẳn không thành vấn đề.
"Thu thí chủ là đại sư tỷ Thiên Ma Điện, có biết tình huống nơi này không?" Từ Khuyết rất muốn biết biện pháp rời đi, hắn không muốn đợi đến lần tỷ thí Thiên Môn tiếp theo mới đi ra.
Tiểu Nhu còn đang ở trung ương Thiên Môn chờ hắn cứu ra đây, đợi đến lần tỷ thí Thiên Môn tiếp theo, chỉ sợ đã muộn.
Thu Tử Ly lắc đầu: "Ta cũng là lần đầu tiên tới nơi này."
Thôi, đừng đùa.
"Ài, từ xưa Phật môn ta cùng ma đạo thế bất lưỡng lập, hiện tại mọi người cùng gặp nạn ở nơi đây, Thu cô nương cũng đừng trách ta." Từ Khuyết thở dài, chuẩn bị khống chế Thu Tử Ly.
Trên người nữ nhân này hẳn có không ít bảo vật, ngu sao không cầm.
Lại nghe Thu Tử Ly đột nhiên nói ra: "Nhưng ta ở trong sách cổ, từng thấy ghi chép liên quan tới nơi này."
Đôi mắt Từ Khuyết đột nhiên sáng lên, nhìn về phía Thu Tử Ly, thành khẩn nói: "Thu cô nương không hổ là Thánh Nữ Thiên Ma Điện, thông kim bác cổ, tu vi cao thâm, bần tăng thật sự bội phục! Phật môn ta từ trước đến nay thân cận với Thiên Ma Điện, không biết Thu thí chủ có nói một chút ghi chép có liên quan đến nơi này không."
Da mặt Thu Tử Ly kéo căng.
Mẹ nó, con lừa trọc chết tiệt này trở mặt còn nhanh hơn cả nữ nhân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận