Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 911: Đại Ma Vương Từ Khuyết

Tiếng cười lạnh xuất hiện, đột nhiên vang lên như tiếng sấm, trong nháy mắt làm cho đám bạn học bên trong sảnh lớn đều choáng váng.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cửa, tập thể ngây người.
Khuôn mặt quen thuộc kia, góc cạnh rõ ràng, hoàn toàn tuấn lãng đẹp trai như trước, ít đi một chút ngây ngô, có thêm một điểm thành thục, vẫn còn bảo lưu một ít ngông cuồng của năm đó.
Từ Khuyết, hắn thật sự không chết!
Hắn trở về rồi!
Tất cả những người năm đó học chung lớp đại học đều trở nên động dung.
Đặc biệt là ba người bọn Tằng Đại Vinh và Tô Tiểu Lượng, trong lòng kinh ngạc không thôi, khó có thể tin.
Nguyên bản còn suy đoán Lâm Ngữ Hi có phải là đang lừa gạt bọn họ hay không, nhưng giờ phút này đã triệt để tin tưởng, Từ Khuyết thật sự không chết.
Nhưng mà vấn đề cũng tới rồi, cái tên này nhìn qua rõ ràng rất bình thường, sạch sẽ, so với năm đó còn có khí chất hơn, nơi nào giống như người mắc bệnh tâm thần?
- Aaa!
Lúc này, Lý Tiểu Tiểu đã tỉnh táo lại, đột nhiên kêu thành tiếng chói tai.
Cô sợ hãi vạn phần nhìn Từ Khuyết, giống như gặp quỷ, ôm chặt lấy cánh tay của Hạ Vân Hải, liên tiếp lui về phía sau.
- Lý Tiểu Tiểu, em làm gì thế?
Hạ Vân Hải lập tức nhíu mày, nhìn về phía Lý Tiểu Tiểu.
Phản ứng này của Lý Tiểu Tiểu cũng quá mức khoa trương rồi.
Hạ Vân Hải đi vào trường học đã là sau khi Từ Khuyết chết được hai năm, cũng không biết chuyện về Từ Khuyết, nhưng mọi người ở đây kể cả Lý Tiểu Tiểu lại biết trận tai nạn xe kia.
Chỉ có điều vừa nãy Lâm Ngữ Hi đã nói trước cho mọi người, Từ Khuyết cũng chưa chết, vì thế sau khi đoàn người tận mắt nhìn thấy Từ Khuyết, ngoại trừ khiếp sợ, ngược lại cũng không cảm thấy có cái gì.
Vì thế bọn họ cũng hiểu được vì sao Lý Tiểu Tiểu phản ứng lớn như vậy, bởi vì đến chậm một bước, còn chưa biết, vào lúc này nhìn thấy Từ Khuyết mới bị dọa sợ trong nháy mắt.
Nhưng tất cả mọi người đều không rõ ràng, Lý Tiểu Tiểu sở dĩ sợ hãi như thế, là bởi vì cô vô cùng chắc chắn Từ Khuyết đã chết rồi.
Trận tai nạn xe cộ năm đó, cô từng ở hiện trường tận mắt nhìn thấy, thậm chí nhìn chiếc xe kia sau khi húc bay Từ Khuyết, còn trở lại cán thêm mấy lần nữa, sau khi bảo đảm Từ Khuyết triệt để chết đi mới rời khỏi.
Lý Tiểu Tiểu cũng tận mắt nhìn thấy dung mạo của người tài xế kia, thế nhưng sau khi biết rõ đó là người của Hạ gia, cô liền rất thức thời đem bí mật này giấu ở trong lòng, chưa bao giờ nhắc qua với bất kỳ người nào, kể cả bạn trai Hạ Vân Hải bây giờ, đều chưa từng thổ lộ với y hơn nửa chữ.
Bởi vì tiếp xúc với người nhà họ Hạ, cô mới hiểu rõ thủ đoạn của đại thiếu gia Hạ Lạc Kình Hạ gia, một khi mình không cẩn thận nói ra bí mật này, chỉ sợ cũng không có cách nào sống sót nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.
Vì thế qua nhiều năm như vậy, bí mật kia thậm chí sắp bị cô lãng quên.
Nhưng cô vạn vạn không nghĩ tới, tên Từ Khuyết đã chết đến mức không thể chết lại lúc trước, bây giờ lại sống sờ sờ đứng trước mặt cô, hơn nữa lông tóc không tổn hại, càng không hề bị gãy tay gãy chân, căn bản không giống như đã từng bị tai nạn xe.
- Quỷ, quỷ...
Lý Tiểu Tiểu chỉ vào Từ Khuyết, sợ hãi đến cả người phát run, ôm chặt cánh tay của Hạ Vân Hải, run giọng nói.
- Quỷ gì? Em đang nói cái gì thế?
Hạ Vân Hải nhíu mày, ánh mắt cũng quét về phía Từ Khuyết.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, con ngươi trừng to lên nhìn chằm chằm vào Lý Tiểu Tiểu, cười lạnh nói:
- Xem ra cô hình như là biết được chút gì đó nha, Lý Tiểu Tiểu đồng học.
- Tôi... Tôi không biết, tôi không biết cái gì cả.
Lý Tiểu Tiểu tỏ vẻ trắng xám, không ngừng lùi lại, tỏ vẻ sợ hãi.
- Không biết thì thôi, tôi cũng không có ý định hỏi cô.
Từ Khuyết cười nhẹ, dời ánh mắt đi.
Mặc kệ Lý Tiểu Tiểu biết cái gì, hắn đều không thèm để ý.
Dù sao hắn đã xác định được người năm đó bày ra trận tai nạn xe kia để giết hắn chính là Hạ Lạc Kình, thế đã đủ rồi.
- Anh là ai vậy, dám doạ bạn gái của tôi, tôi cho ngươi thời gian ba giây, lập tức nói lời xin lỗi!
Lúc này, Hạ Vân Hải nhìn về phía Từ Khuyết, lạnh giọng nói.
Từ Khuyết lại không thèm nhìn tới Hạ Vân Hải, nhìn về phía ba người bọn Tằng Đại Vinh, cười dài mà nói:
- Các anh em, tôi đã về rồi đây! Như thế nào, vui hay không, kinh hỉ hay không, ngoài ý muốn hay không? Liền hỏi các ngươi, 6 hay không 6?
- Đậu phộng!
Ba người bọn Tằng Đại Vinh lúc này đồng thời kêu ra tiếng.
Không sai rồi, đúng là Từ Khuyết, đây thật sự là Từ Khuyết!
Nhìn dáng vẻ đắc ý này, còn giọng điệu bỉ ổi này nữa, ngoại trừ Từ Khuyết còn có thể là ai?
- CMN, tiểu tử cậu chơi giả chết à?
- Mẹ nó, một lần liền mất tích hơn sáu năm, CMN đêm nay cậu đừng hòng ngủ!
- Nhất định phải rót chết cậu!
Ba người lúc này xông lên trước, một người ôm lấy cái cổ của Từ Khuyết, một người lôi tay của hắn, tên còn lại trực tiếp đem hắn nhấc lên.
Ba người giờ phút này trong lòng kích động không thôi, tức giận, vui sướng cùng khiếp sợ, các loại tâm tình đều hóa thành mấy chữ mừng rỡ như điên.
Huynh đệ ngày xưa không chết, vẫn sống sót trở về!
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, chính là một chuyện vui lớn.
Một bên khác, Lâm Ngữ Hi ngơ ngác nhìn bốn người đoàn kết lại với nhau, nhìn Từ Khuyết tựa hồ như biến trở về dáng vẻ bỉ ổi năm đó, trên mặt còn mang theo nụ cười tràn trề, có chút mơ hồ.
Hắn đến cùng là điên thật hay là điên giả?
Tại sao lúc ở trước mặt mình, hắn xa lạ như vậy, lạnh nhạt như vậy?
Tại sao bây giờ hắn lại trở nên thân thiết như vậy, trở về dáng vẻ quen thuộc năm đó.
Lẽ nào, hắn là cố ý?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Ngữ Hi hơi có chút cay đắng, thất lạc.
- Này, tôi đang nói với anh đấy, anh bị điếc hả? Biết lão tử là ai không?
Lúc này, Hạ Vân Hải đột nhiên lớn tiếng quát, lạnh lùng nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết không thèm để ý, nếu không phải là bị Tằng Đại Vinh ôm hai tay, bây giờ hắn liền một chưởng đập chết tên gia hỏa đáng ghét này rồi.
Hạ Vân Hải thấy Từ Khuyết vẫn coi y như không khí, trong nháy mắt liền tức đến nỗi mặt đều đen lại, chỉ vào Từ Khuyết, cười giận dữ nói:
- Được, anh chờ đó cho tôi, lão tử ngày hôm nay không cắt ngang một chân của anh, lão tử liền không mang họ Hạ!
Nói xong, y trực tiếp lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Đám bạn học ở đây thấy thế liền lặng lẽ lùi về phía sau, thầm nói con hàng Từ Khuyết này sắp xong rồi.
Sáu năm trước thật vất vả lắm mới đại nạn không chết, ngày hôm nay vừa về tới liền chọc tới người của Hạ gia, e rằng lúc này thật sự phải bị cắt chân.
Lúc này Lý Tiểu Tiểu rốt cục kịp phản ứng lại, sau khi xác định Từ Khuyết không chết, không phải là quỷ hồn đến trả thù, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô phát hiện Từ Khuyết cũng không có gì đáng sợ, bây giờ cô là bạn gái của Hạ Vân Hải, là nửa người của nhà họ Hạ, tại sao phải sợ cơ chứ?
Hơn nữa bây giờ Hạ Vân Hải cũng bị làm cho tức giận, cô biết ngày hôm nay Từ Khuyết không thể đứng để rời đi rồi.
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Lý Tiểu Tiểu không khỏi cười gằn:
- Từ Khuyết à Từ Khuyết, đại học Bắc Kinh tuy rằng rất lớn, nhưng cũng không hơn được Hạ gia, thật sự cho rằng Hạ Vân Hải không dám động tới ngươi sao? Ngươi chờ chết đi!
- Chờ đã!
Đột nhiên, Lâm Ngữ Hi mở miệng hô, trực tiếp đi tới trước mặt Hạ Vân Hải.
Hạ Vân Hải vẫn cầm điện thoại di động như trước, cũng không đáp lại, chỉ là nhìn tới Lâm Ngữ Hi, dùng ánh mắt hỏi dò cô có chuyện gì.
Lâm Ngữ Hi cắn răng, nói:
- Hắn không quen biết cậu, cũng không biết thân phận của cậu, hơn nữa có khả năng còn mắc bệnh tâm thần, cậu đại nhân đại lượng, có thể bỏ qua cho hắn hay không?
- Bệnh tâm thần?
Hạ Vân Hải ngẩn ra, lập tức cười gằn.
- Lâm sư tỷ, xem ở chuyện đường ca của tôi đã từng theo đuổi chị, tôi khẳng định sẽ cho chị mấy phần mặt mũi, nhưng chị cũng đừng coi tôi là kẻ ngốc chứ, cái tên này hung hăng như vậy, không coi ai ra gì, chỗ nào giống như mắc bệnh thần kinh?
Sắc mặt của Lâm Ngữ Hi trắng nhợt, há miệng, đang chuẩn bị nói cái gì.
Đột nhiên, Từ Khuyết mở miệng:
- Ai nói tôi bị bệnh thần kinh? Lâm đồng học, cậu muốn giúp tôi giải vây, cũng không cần phải bôi đen tôi như thế chứ?
- Chuyện này...
Lâm Ngữ Hi không khỏi nghẹn lời, trên thực tế, nhìn Từ Khuyết bây giờ, cô đúng là không thấy được Từ Khuyết có điểm nào giống như bị mắc bệnh thần kinh.
Mấy người Tằng Đại Vinh, kể cả đám bạn học cũ còn lại ở đây đều cảm thấy Từ Khuyết bây giờ vô cùng bình thường, xác thực không giống như là bị bệnh thần kinh.
Chỉ là hắn đã làm sai một chuyện, không biết thân phận của Hạ Vân Hải, vừa đến đã đắc tội với Hạ Vân Hải rồi.
- Cậu là người của Hạ gia sao? Đường ca của cậu còn từng theo đuổi Lâm Ngữ Hi, nói như vậy, đường ca của cậu chính là Hạ Lạc Kình?
Lúc này, Từ Khuyết nhìn về phía Hạ Vân Hải, cười nhạt hỏi.
- Không sai.
Hạ Vân Hải lập tức cười gằn.
- Đáng tiếc anh đã biết quá muộn, cuộc điện thoại này lão tử đã gọi đi, không có ý định buông tha anh.
Ồ, không có ý định buông tha ta à?
Thật là trùng hợp a!
Nếu ngày hôm nay bản bức thánh đã đến Kinh Thành, vậy cũng không có ý định buông tha cho Hạ gia các ngươi đâu!
Từ Khuyết cười lạnh:
- Tôi khuyên cậu một câu, cú điện thoại này tốt nhất là gọi về nhà, thông báo cho cha mẹ, chú, thím, cậu, mợ, ông bà của cậu, cùng với tổ tông mười tám đời của Hạ gia các người, bảo bọn họ nghe cho kỹ...
Nói đến đây, ý cười trên mặt Từ Khuyết đột nhiên biến mất, một luồng sát khí bàng bạc bao phủ, trầm giọng quát lên:
- Trong ngày hôm nay, giao Hạ Lạc Kình ra cho tôi, cắt ngang chân chó của y cùng của cậu ném tới trước mặt của tôi, bằng không tôi sẽ tàn sát Hạ gia, chó gà không tha!
Lúc này, Đại Ma Vương Từ Khuyết từng ở Tu Tiên Giới làm người nghe tiếng đã sợ mất mật đã giáng lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận