Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 560: Vô Đề

Bên trong một tiếng vang nhỏ, Tần Cơ giữa trời phun ra một ngụm máu tươi.
Nguyên bản lập tức điều động nhiều phù văn của Minh Nguyệt Lâu như vậy, cũng đã là cực hạn của nàng, huống hồ còn phải bảo vệ nhiều thiên kiêu ở đây như vậy.
Lấy sức một người đối kháng cùng tam sắc hỏa liên, dù cho nàng là Luyện Hư kỳ, cũng có chút khó có thể chịu đựng, trong nháy mắt liền bị một ít nội thương, nhưng chút nội thương này vẫn có thể khống chế được.
Kết quả vừa nghe Từ Khuyết nói câu "Ngực vung một cái, sữa bay tứ hải" kia, Tần Cơ lập tức liền tức phát nổ, nội thương cũng bị tác động, máu tươi từ trong miệng phun ra.
Tất cả mọi người cũng đều phục hồi lại tinh thần, nhìn xung quanh chật vật không thôi, Minh Nguyệt Lâu sụp đổ bốn phía, rất nhiều người ngơ ngác trong lòng.
Đây là lực phá hoại cỡ nào?
Chỉ là một Anh Biến kỳ tầng bốn, tại sao có khả năng làm được tới bước này?
Nhưng mọi người lại nhớ lại lời Từ Khuyết vừa mới nói, lập tức không còn gì để nói.
Ngực vung một cái, sữa bay tứ hải?
Đại ca, ngươi đúng là rất có tài.
Nổ xong Minh Nguyệt Lâu của người ta, còn dám làm người ta tức giận như thế, có cần ác vây không.
Ngươi có biết là ngươi đang tìm cái chết hay không? Lần này là triệt để đắc tội với Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái rồi.
- Chủ thượng!
Lúc này, hai giọng nói lo lắng từ bên ngoài Minh Nguyệt Lâu truyền đến.
Ngay sau đó, hai đạo bóng đen từ không trung xẹt qua, giống như hai cơn lốc màu đen, mang theo sát ý bàng bạc, cuồn cuộn trở về.
- Là Vân lão cùng Phong lão trở về!
Có người lúc này kinh ngạc thốt lên.
Từ Khuyết cũng quay đầu nhìn lại, lập tức bấm ra Thần Hành Độn Tẩu Phù.
Hết cách rồi, đừng xem quyền lên tiếng của Tần Cơ rất cao, nhưng luận thực lực, hai ông lão này mới là tồn tại trâu bò, không trêu chọc nổi đâu.
Lúc này, hắn la lớn:
- Minh Nguyệt Lâu, còn có Khương gia và Cung gia, các ngươi nghe cho rõ, lão tử ngày hôm nay chính là ra mặt giúp cho Khương Hồng Nhan, bây giờ chỉ là Tạc Thiên Bang ta thu hồi lại một điểm lợi tức, món nợ này ngày sau sẽ chậm rãi thanh toán với các ngươi!
Nói xong, phù lục trên tay hắn đốt lên, thân hình dần dần mơ hồ ở tại chỗ.
- Bọn chuột nhắt lớn mật, đứng lại cho ta!
Vân lão cùng Phong lão quát lớn, nhanh chóng đánh về phía đạo tàn ảnh kia của Từ Khuyết.
Từ Khuyết tỏ vẻ tiện hề hề cười:
- Đến a, tới bắt ta đi, có tức hay không? Liền hỏi các ngươi, có tức hay không?
Vừa dứt lời, Từ Khuyết trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
- Aaaa!
Vân lão cùng Phong lão gào thét, tuy tốc độ của bọn họ nhanh hơn nữa, cuối cùng cũng khó có thể đuổi tới, chỉ có thể vồ hụt.
Loại trang bức xong liền chạy này của Từ Khuyết, trước khi chạy còn thả loại lời hung ác này, quả thực là tức chết người không đền mạng.
Dù cho loại cường giả cấp bậc như Vân lão cùng Phong lão, lúc này sau khi vồ hụt, tức giận đến cả người run rẩy, cũng khó có thể duy trì loại tâm tư hờ hững kia, con ngươi đỏ bừng, rất muốn giết người.
Nhưng đồng thời trong thời gian này, sắc mặt của mọi người cũng bắt đầu trở nên quái lạ.
Từ Khuyết trước khi đi thả ra lời hung ác, làm mọi người rất là khiếp sợ.
Chẳng ai nghĩ tới, hắn lại là vì Khương Hồng Nhan mà ra mặt.
Nhưng cái Tạc Thiên Bang này, căn bản là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, đến cùng là từ đâu chui ra? Tại sao lại có thiên kiêu mạnh mẽ như thế?
Hắn chỉ là một Anh Biến kỳ tầng bốn, dám ở trước mặt mọi người cùng Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái, Khương gia cùng với Cung gia là địch như thế, chẳng lẽ sau lưng Tạc Thiên Bang này, còn có cao nhân nào đó làm chỗ dựa cho hắn? Bằng không hắn dựa vào cái gì mà to gan như vậy, dám nói loại lời hung ác này?
- Tạc Thiên Bang... a, nghĩ tới, hồi trước lúc ở Nam Châu đại lục, chình như thật sự có nghe nói qua tên của bang phái này.
Lúc này, một bóng người chậm rãi ung dung từ trên thang lầu đi xuống, hờ hững nói.
Người đi xuống, chính là Bát Hoang Thanh Long Phái Tiêu Thái Huyền, y vẫn chưa tham dự vào tràng đại loạn vừa nãy của Minh Nguyệt Lâu, nhưng động tĩnh quá lớn, cũng ảnh hưởng tới y, vì thế lúc này y không muốn ở thêm.
Thiên Cơ Các Hàn Oánh cũng theo sau lưng, hai người đều là Thánh Tử Thánh Nữ của môn phái bọn họ, thân phận cực kỳ cao quý, không thể tiếp tục ở trong loại hoàn cảnh loạn này nữa.
Nhưng Tiêu Thái Huyền vừa nói, lập tức liền gây nên sự chú ý của mọi người ở đây.
Thậm chí là Tần Cơ cùng Vân lão và với Phong lão, cũng bỗng nhiên đưa mắt nhìn đến Tiêu Thái Huyền.
- Tiêu Thái Huyền, nói cho rõ đi, Tạc Thiên Bang này là đến từ Nam Châu đại lục sao?
Tần Cơ từ lâu đã ổn định lại thương thế, cũng không còn lo ngại.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Thái Huyền hỏi.
Trong lòng nàng đằng đằng sát khí, hận Từ Khuyết thấu xương.
Dù sao Từ Khuyết nháo trò, không chỉ là nhục nhã nàng, còn làm mất sạch danh dự nhiều năm như vậy của Minh Nguyệt Lâu, dù như thế nào, mối thù này đều phải báo.
Nhưng Tiêu Thái Huyền lại lắc đầu một cái, cười lạnh nói:
- Tần Cơ, người gây chuyện ở Minh Nguyệt Lâu của ngươi không phải là ta. Ngươi đừng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta, ta cũng không nợ ngươi cái gì.
Tần Cơ nghe vậy, cũng hơi tỉnh táo lại, mạnh mẽ bình phục lại lửa giận trong lòng, trấn định nói:
- Tiêu huynh nói đúng, kính mời Tiêu huynh nói cho một chút, Tạc Thiên Bang này đến cùng có lai lịch gì?
- Ha ha, lai lịch gì thì ta không rõ, chỉ biết là bây giờ có một người đang đánh cờ hiệu của Tạc Thiên Bang, gây chuyện thị phi khắp nơi ở Nam Châu đại lục, bí cảnh thí luyện sắp mở ra, nhưng Nam Châu bên kia bây giờ là gà chó không yên, bằng không ta cũng sẽ không đột nhiên trở về Đông Hoang.
Tiêu Thái Huyền cười nhạt nói.
- Là ai?
Con ngươi của Tần Cơ híp lại, trầm giọng hỏi.
Tiêu Thái Huyền bước xuống thang lầu, nói ra một cái tên:
- Đoạn Cửu Đức.
- Cái gì?
Lúc này, không chỉ có Tần Cơ, liền ngay cả Vân lão cùng Phong lão, kể cả tất cả mọi người ở đây, tất cả đều trợn to con mắt, tỏ vẻ ngơ ngác.
- Trời ạ! Chẳng trách tiểu tử kia huênh hoang như thế, thì ra chỗ dựa sau lưng là Đoạn Cửu Đức.
- Lần này thì vui rồi, Đoạn Cửu Đức kia, thực sự là...
- Huynh đệ, đừng nói lung tung, cẩn thận họa là từ miệng mà ra.
- Vâng vâng vâng, nguy hiểm thật...
Cái tên Đoạn Cửu Đức, làm phần lớn thiên kiêu liền mở miệng nghị luận cũng không dám, đều cấm khẩu, giống như chỉ lo nói sai cái gì.
Mà bọn Tần Cơ, sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm, nhưng lại yên lặng không nói.
Tiêu Thái Huyền khẽ mỉm cười, cất bước hướng bên ngoài lâu mà đi, lạnh nhạt nói:
- Đúng rồi, thuận tiện nói một câu, Đoạn Cửu Đức ở bên ngoài tự xưng là một thành viên của Tạc Thiên Bang, còn có một tên đồ đệ gọi là Từ Khuyết, có người nói hai thầy trò đã từng ăn qua Bắc Hải Côn Bằng nhất tộc, còn làm thơ, bây giờ liền Côn Bằng nhất tộc đều bất hòa với Đoạn Cửu Đức, truy sát hai thầy trò bọn họ khắp nơi.
Nói xong, thân hình của Tiêu Thái Huyền dần dần đi xa, biến mất ở bên ngoài Minh Nguyệt Lâu.
Tất cả mọi người ở đây nghe xong, lập tức yên lặng như tờ, trợn to con mắt, khó có thể tin.
Đoạn Cửu Đức tự xưng là một thành viên của Tạc Thiên Bang?
Lẽ nào... loại nhân vật hung hăng như Đoạn Cửu Đức, còn không phải là bang chủ của Tạc Thiên Bang?
Hơn nữa còn có một đồ đệ, trời ạ, làm sao chưa từng nghe nói qua chuyện gã có đồ đệ?
Càng kỳ quái hơn chính là, hai thầy trò còn ăn qua Bắc Hải Côn Bằng?
Chuyện này cũng quá kỳ quái rồi, Đoạn Cửu Đức này cùng Côn Bằng tộc không phải mấy chục năm trước vừa mới đốt giấy vàng kết bái huynh đệ hay sao? Làm sao chớp mắt liền ăn người ta rồi?
Đây cũng quá cmn không thể giải thích nổi.
Mọi người ở đây vì chuyện của Từ Khuyết, đang ở bên trong Minh Nguyệt Lâu cảm thấy khiếp sợ, thì Từ Khuyết đã xuất hiện ở ngoài thành.
Thần Hành Độn Tẩu Phù truyền tống vẫn rất không ổn định, mỗi lần đều là phương hướng ngẫu nhiên, nhưng cũng may là khoảng cách ngắn, vì thế hắn tùy tiện sử dụng mười mấy tấm, đều có thể thuận lợi đi ra ngoài thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận