Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1178: Thiên Đỉnh Bảng

Cùng ngày, Trấn Nguyên Tiên Vực.
Chợ đen dưới lòng đất chấn kinh.
Cả tòa Ly Khâu Thành đều chấn kinh.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Tạc Thiên Bang lại thật sự đến, đầu tiên là ở trên võ đài Bán Tiên cảnh dễ dàng đánh bại đối thủ, vô cùng biết điều lấy vị trí thứ sáu mươi trên Bán Bảng, viết lên Tạc Thiên Bang Đến Rồi.
Tiếp đó, lại có tên lấy tu vi Bán Tiên cảnh trung kỳ, tiến vào võ đài Nhân Tiên cảnh, trong vòng mấy chiêu tiêu diệt đệ tử thiên tài Lương Phi Phàm của Đỉnh Thiên Thư Viện, một lần bước lên vị trí thứ nhất trên Thiên Đỉnh Bảng Bán Bảng.
Lúc Thiên Đỉnh Bảng Bán Bảng truyền khắp Trấn Nguyên Tiên Vực, truyền khắp Địa Châu, truyền khắp Lâm Tiên Giới, tiếp đó, là tất cả mọi người đều không nghĩ tới Thiên Đỉnh Bảng lại một lần đại gột rửa.
Liên tiếp trong thời gian mấy mười ngày, Thiên Đỉnh Bảng Bán Bảng không ngừng bị đổi mới ở các châu trên Lâm Tiên Giới.
Tạc Thiên Bang một đêm tựa hồ tập thể điều động, trước sau ở Ly Khâu Thành cùng với bên trong chợ đen dưới lòng đất các cổ thành khác, bước lên võ đài Nhân Tiên cảnh, thể hiện ra sức chiến đấu kinh người cùng nghiền ép, đồng thời đều là ngay sau khi thắng cuộc, liền lập tức biến mất.
Xếp hạng của đông đảo thiên tài trên Thiên Đỉnh Bảng Bán Bảng, không ngừng bị vượt qua.
Trong lúc Đỉnh Thiên Thư Viện cùng Khí Tông, còn có một đám thế lực lớn đều đang truy tìm tung tích của Tạc Thiên Bang khắp nơi, nhưng trước sau không có tin tức gì, trái lại mỗi đệ tử thiên tài của bọn họ, hoặc là bị Tạc Thiên Bang bắt đến treo ở trên tường thành, hoặc là bị tiêu diệt ở trên lôi đài ngầm.
Tình huống như thế, liên tiếp kéo dài ba tháng.
Mãi đến tận cuối cùng, Thiên Đỉnh Bảng Bán Bảng đã hoàn toàn thay đổi, hai mươi người đứng đầu, đều là lấy tiền tố Tạc Thiên Bang làm xếp hạng.
Thiên Đỉnh Bảng (Bán Tiên cảnh):
Người thứ nhất: Tạc Thiên Bang.
Người thứ hai: Tạc Thiên xuất chinh, không có một ngọn cỏ.
Người thứ ba: Tạc Thiên vừa hiện, chỉ còn kim chỉ.
Người thứ tư: Tạc Thiên Bang chân điêu.
Người thứ năm: Tạc Thiên Bang Vô Địch.
Người thứ sáu: Tạc Thiên Bang Trâu Bò.
Người thứ bảy: Tạc Thiên Bang Địa Châu chi vương.
Người thứ tám: Tạc Thiên Bang Husky mau tới.
Người thứ chín: Tạc Thiên Bang khí lớn sống tốt.
Người thứ mười: Người phạm Tạc Thiên Bang ta, xa đâu cũng giết.
Người thứ mười một: Tạc Thiên Bang cho thuê quảng cáo.
. . .
Nếu như nói mười người đứng đầu đặt tên vẫn tính là bình thường, từ người thứ mười một trở đi, Thiên Đỉnh Bảng Bán Bảng liền bắt đầu bị chơi hỏng, đến tiếp sau đều là các loại cái gì mà cho thuê biển quảng cáo, quảng cáo tìm bạn trăm năm, lời tuyên truyền giảng văn minh làn gió mới.
Chuyện này quả thật có thể nói là đế hoa chi tú, tạo hóa chung thần tú chi trần độc tú, tú đến nỗi tất cả mọi người ở toàn bộ Trấn Nguyên Tiên Vực, thậm chí toàn bộ Địa Châu, toàn bộ Lâm Tiên Giới, cũng vì đó mà há hốc mồm.
Những thiên tài Bán Tiên cảnh kia, càng bị tú đến không còn cách nào khác.
Hết cách rồi, ai bảo thực lực mình không bằng người, dù cho liều mạng đi tăng cao thực lực, cuối cùng cũng chỉ có thể chen dưới vị trí thứ 20.
Nhưng cái nhìn của ngoại giới đối với Tạc Thiên Bang, cũng bắt đầu phát sinh thay đổi.
Mới đầu nhìn Tạc Thiên Bang điên cuồng chiếm lĩnh Bán Bảng, bọn họ đều cảm thấy khiếp sợ, nhưng theo Tạc Thiên Bang không ngừng phá quấy, bọn họ cũng chậm rãi quen thuộc, tiếp đó lại diễn biến thành kính nể đối với Tạc Thiên Bang.
Nói cho cùng, đây trước sau vẫn là một thế giới mà cường giả làm đầu.
Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, thử hỏi có thế lực nào có thể làm được việc để môn hạ đệ tử của mình đi chiếm lĩnh Thiên Đỉnh Bảng?
Dù cho chỉ là Bán Bảng, bên trong một thế lực lớn có hai, ba người có thể xâm nhập hai mươi người đứng đầu, chính là một chuyện không bình thường rồi.
Nhưng Tạc Thiên Bang thì sao, nói lên bảng liền lên bảng, giống như một đêm quật khởi, vẻn vẹn trong thời gian mấy tháng liền chiếm lấy toàn bộ hai mươi vị trí đứng đầu trên Bán Bảng.
Rất nhiều người đều nghị luận sôi nổi chuyện này.
Có người cho rằng Tạc Thiên Bang là một thế lực thần bí tập hợp các loại thiên tài hàng đầu.
Có người thì lại nói Tạc Thiên Bang là một cái âm mưu, là các thế lực lớn bồi dưỡng ra đệ tử tinh anh, hợp lực khởi đầu một luồng thế lực lớn.
Có người cũng nói Tạc Thiên Bang là một thế lực thượng cổ ngủ đông đã lâu, trước đây biết điều không muốn lên bảng, nhưng bây giờ quyết định xuống núi.
Mỗi người nói một kiểu, nhưng duy nhất để mọi người có thể xác định, đó chính là Tạc Thiên Bang rất mạnh, hơn nữa tương lai càng thêm đáng sợ, bọn họ nắm giữ phương thức tu luyện để bản thân trở nên mạnh mẽ, bằng không không thể xuất hiện nhiều thiên tài như vậy.
Vì thế dần dần, có một ít thiên tài cao ngạo bắt đầu thả xuống phần tự tin kia, bất kể là đệ tử thư viện hay là tán tu, cũng bắt đầu lén lút tìm hiểu tin tức của Tạc Thiên Bang, hy vọng có thể gia nhập vào trong đó, thu được phương pháp trở nên mạnh mẽ.
Nhưng mà, lúc bên ngoài đang cực kỳ mê tít mắt Tạc Thiên Bang, Từ Khuyết vốn bận rộn mấy tháng, đã bắt đầu cảm thấy phát chán.
Sau khi hắn chiếm lấy hai mươi vị trí đứng đầu trên Bán Bảng, liền trốn vào thâm sơn, nằm ở trong đại tự nhiên, lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn, trợn tròn mắt thả hồn.
Thời gian mấy tháng vượt cấp chiến đấu này, không chỉ để cho hắn thu hoạch ròng rã hơn 2 triệu điểm trang bức, càng làm cho kinh nghiệm thực chiến tăng nhanh như gió.
Vừa bắt đầu hắn giết Lương Phi Phàm còn cần vận dụng hai cái Tiên Khí, nhưng bây giờ, hắn tin tưởng nếu như gặp lại Lương Phi Phàm, tuyệt đối không thể để Lương Phi Phàm có cơ hội lấy ra Tiên Khí phản kích, thậm chí mình cũng không cần ỷ lại vào Tiên Khí, có thể trong nháy mắt tiêu diệt Lương Phi Phàm.
Một mặt là bởi vì kinh nghiệm thực chiến tăng lên, mặt khác là bởi vì hắn đã bước vào Bán Tiên cảnh hậu kỳ.
Đây là mấy ngày trước mới vừa đột phá cảnh giới, vẫn là nước chảy thành sông, đang trong chinh chiến không ngừng, làm liền một mạch đột phá.
Nhưng đối với tất cả những thứ này, Từ Khuyết lại không có cách nào hài lòng.
Hắn vốn tưởng rằng quét sạch Bán Bảng mấy tháng qua, đủ khiến bọn Khương Hồng Nhan nhìn thấy tin tức hắn lưu lại.
Nhưng thời gian mấy tháng này đi qua, vẫn không có bất cứ tin tức gì của bọn Khương Hồng Nhan xuất hiện ở Địa Châu, liền ngay cả bọn Husky cũng không hề xuất hiện qua.
- Nếu như bọn họ ở Thiên Châu, không có lý do nào không nhìn thấy Thiên Đỉnh Bảng. Cho dù không thấy, chiến công mấy tháng này của ta, khẳng định cũng truyền khắp Thiên Châu, sẽ có rất nhiều người nghị luận, bọn họ cũng nên nghe được, làm sao vẫn không đến đây?
Từ Khuyết nằm ở trên đỉnh một ngọn núi, cau mày, thấp giọng tự nói.
- Lẽ nào là bọn họ gặp phải bất ngờ hoặc nguy hiểm gì, tạm thời không có cách nào đến?
- Hay là bọn họ đang bế quan? Vì thế còn không nhận được tin tức?
- Hay là. . . bọn họ căn bản không ở Thiên Châu, không đi Dao Trì?
- Không đúng, trước những người kia đều nói rồi, mặc kệ là ở Tu Tiên Giới nào, chỉ cần phi thăng, đều sẽ đến Lâm Tiên Giới, bằng tư chất bản thân, sẽ bị phân phối đến châu không giống nhau. Hồng Nhan có Dao Trì nhập môn lệnh, coi như không tính tư chất, cũng sẽ đi tới lối vào Thiên Châu, khẳng định là chỉ có thể phi thăng tới Thiên Châu.
- Thôi, ta vẫn nên tiếp tục bế quan tu luyện một phen, nếu hai mươi vị trí đầu Bán Bảng đều đã làm xong, cũng là thời điểm lên Nhân Bảng chơi một chút, nhưng Nhân Tiên cảnh này, làm sao lại khó đột phá như thế, CMN ta đều đã cảm ngộ mấy ngày, một điểm phương hướng đột phá đều không sờ tới, chẳng lẽ là bình cảnh trong truyền thuyết?
Sau khi Từ Khuyết phân tích một phen, lại lâm vào trong suy tư làm sao để đột phá.
Hắn nằm ở trên đỉnh núi, tùy ý gió táp mưa sa, toàn tâm tập trung vào trong suy nghĩ ngộ đạo.
Hắn cẩn thận suy nghĩ đạo của chính mình, tùy tâm sở dục, nhưng như thế nào mới là tùy tâm sở dục? Con đường này có thể đi bao xa? Phần cuối của đạo sẽ là cái gì? Là chân chính tùy tâm sở dục? Hay là đạo sẽ thành không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận