Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1375: Đại Lão

- Đậu phộng, đây cũng là quá mạnh mẽ đi?
- Chủ đằng Thiên Kim Phục Sinh Đằng của Thần Nông Thị tộc, lại bị cha của Từ Khuyết vác đi rồi?
- Thật hay giả thế?
- Chính xác trăm phần trăm, lúc đó ta ở bên trong cái bí cảnh ở Thiên Tướng Tiên Vực kia, tận mắt thấy hắn vác Thiên Kim Phục Sinh Đằng to lớn như dãy núi, nghênh ngang đi ra ngoài, quá đáng sợ rồi.
- Híttt, vậy Thần Nông Thị tộc chẳng phải là sắp xong rồi sao, Thiên Kim Phục Sinh Đằng chính là nội tình quật khởi quan trọng những năm này của bọn họ, bây giờ đã mất đi chủ đằng, không phải mang ý nghĩa là sắp bị sa sút?
- Rất bình thường, nhiều năm qua các đại tông môn thế lực ở Thiên Châu đều lên lên xuống xuống, chúng ta đã sớm tập mãi thành quen rồi.
- Chủ yếu vẫn là lần này có chút quá đột ngột, cha của Từ Khuyết cũng quá ác đi, nói vác liền vác, chủ đằng Thiên Kim Phục Sinh Đằng lớn như vậy, vác trên vai trên giống như vác một dãy núi, e rằng vào lúc này Thần Nông Thị tộc đã sắp tức hộc máu rồi.
- Không còn cách nào nha, nếu như ngươi có thực lực giống người ta, cứ việc khiêng đi.
- Haiz, thật là ước ao.
- Có lẽ, đây chính là đại lão.
Các nơi ở Thiên Châu, rất nhiều tu sĩ đều đang bàn luận việc này, có người khiếp sợ, có người cảm khái, cũng có người biểu thị ước mơ cùng sùng kính.
Các thế lực đại biểu ở các đại Tiên Vực, sau khi nhận được tin tức, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Thần Nông Thị tộc tốt xấu gì cũng là thế lực đại biểu ở Thái m Tiên Vực trong 14 đại Tiên Vực, thực lực tuy rằng thấp kém hơn so với Thiên Cung Thư Viện cùng với Thánh Tông ở Tử Vi Tiên Vực, nhưng ở trên địa vị, mọi người vẫn là tồn tại đỉnh phong đứng ngang hàng.
Nhưng vẻn vẹn trong một đêm, nội tình quan trọng nhất của Thần Nông Thị tộc, lại bị cha của Từ Khuyết lấy đi, chuyện này không chỉ tạo thành thương tích trọng đại đối với Thần Nông Thị tộc, e rằng không lâu nữa, Thần Nông Thị tộc liền vị trí thế lực đại biểu của Thái m Tiên Vực đều sắp không gánh nổi.
Các đại nhân vật cao tầng của đông đảo thế lực lớn, đều vì vậy mà nổi lên kiêng kỵ.
Vẻn vẹn chỉ một mình cha của Từ Khuyết, liền có thể làm một thế lực lớn tương tự như bọn họ rơi vào nguy cơ sa sút, nhân vật như vậy, ai dám quên và không nhìn.
Dù cho phần lớn thế lực đều tự nhận rằng không cùng Từ Khuyết không sản sinh bất kỳ mâu thuẫn nào, nhưng bọn họ vẫn rất kiêng kỵ như trước, một đại nhân vật có thể chưởng khống thịnh vượng của thế lực bọn họ, trước sau sẽ là một cây gai trong đáy lòng của rất nhiều tông môn đại lão.
Bên trong Thánh Tông.
Tất cả trưởng lão cùng chấp sự, kể cả tông chủ và những người nắm quyền khác ở bên trong, giờ phút này đều tụ hội trong phòng nghị sự.
Đang ngồi ở đây, cường giả cảnh giới Đại La Tiên cùng Thái Ất Tiên gộp lại, lại có mười mấy vị, đội hình như vậy đặt ở bất kỳ địa phương nào, đều là tồn tại đủ để làm người khác cảm thấy chấn động.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều cau mày, sắc mặt nghiêm nghị.
Một ông lão cấp bậc trưởng lão trầm giọng mở miệng:
- Căn cứ theo tổ huấn, thịnh thế đã tới gần, nếu ta không đoán sai, cha của Từ Khuyết kia, nhất định là tồn tại bên trên Tiên Vương, vì thế. . . vì an nguy của tông ta, lão phu cho rằng phải mở ra cánh cửa kia sớm hơn.
- Không thể, tổ huấn đã có lời, ở trước khi xác định được thịnh thế đã đến hay không, tuyệt đối không thể mở ra cánh cửa kia, bây giờ chỉ là xuất hiện một người cha của Từ Khuyết, làm sao chúng ta có thể xác định được đây chính là thịnh thế?
Lúc này một người đàn ông trung niên đứng dậy phản đối.
Ông lão cười lạnh một tiếng:
- Thực lực của cha của Từ Khuyết mạnh mẽ như vậy, cũng có thể ở Thiên Châu tự do ra tay, đủ để chứng minh thiên đạo quy tắc đã lột xác, chính là thịnh thế đang bao phủ lại, lúc này không mở ra cánh cửa kia thì còn chờ khi nào?
- Ta cho rằng vẫn phải chờ một chút, dù sao một giới này có nội tình hơn xa Thánh Tông chúng ta, huống hồ bây giờ sốt ruột hẳn chính là Thần Nông Thị tộc, liền chủ đằng của Thiên Kim Phục Sinh Đằng đều bị cướp đi, bọn họ nhất định sẽ không ngồi chờ chết, có lẽ sẽ mở cánh cửa của bọn họ ra trước, do đó chúng ta có thể quan sát trước một chút.
Người đàn ông trung niên mở miệng một lần nữa, phủ định kiến nghị của ông lão.
"Ầm!"
Ông lão tại chỗ vỗ một một chưởng lên bàn, trực tiếp đứng dậy, lớn tiếng quát lên:
- Nói bậy nói bạ, nếu thật sự theo lời ngươi nói, Thánh Tông chúng ta mới đúng là ngồi chờ chết.
Chẳng lẽ cũng phải chờ tới lúc Thánh Tông chúng ta bị cha của Từ Khuyết bức bách làm hại, bức tới mức bất đắc dĩ mới đi mở ra cánh cửa kia để cầu cứu hay sao? Lão phu cho rằng không cần thiết như vậy, nếu như hôm nay đã có biến, tiên phát chế nhân mới là lựa chọn sáng suốt của Thánh Tông ta.
- Lý trưởng lão, ta cho rằng ngươi quá mức lo lắng vô cớ rồi. Chúng ta không tìm cha của Từ Khuyết phiền phức, như thế nào hắn lại tới tìm chúng ta phiền phức, thậm chí hãm hại chúng ta đây?
Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ lạnh nhạt nói, khiến cho ông lão kia căm tức không thôi, người đàn ông trung niên có vẻ như gió thoảng mây bay, giống như tất cả đều đã bày mưu nghĩ kế rồi.
- Hừ, lão phu lo lắng vô cớ? Minh Trưởng lão, lẽ nào chuyện các ngươi bức hôn vị Thiên Vận Thể Khương Hồng Nhan kia đã quên rồi sao? Khương Hồng Nhan chính là con dâu của cha Từ Khuyết, lão phu không tin hắn sẽ không tính đến việc này.
Ông lão khôi hài lạnh giọng cười nói.
Tất cả mọi người ở đây thấy hai vị trưởng lão ngươi một câu ta một câu tranh đấu đối lập, toàn bộ hành trình đều duy trì im lặng.
Tông chủ Thánh Tông ngồi ở trên cao, mặt cũng không hề có chút cảm xúc nào, không nói một lời, y cũng sẽ không ngăn cản ông lão cùng người đàn ông trung niên cãi vã, thậm chí hắn rất tình nguyện thấy cảnh này phát sinh.
Tôn chỉ của y là, một cái tông môn không cần phải đoàn kết nhất trí, nhưng bên trong nhất định phải có cạnh tranh, như vậy mới có thể kích thích lẫn nhau, dần dần mạnh mẽ, làm cho thực lực tổng hợp của tông môn càng tăng tiến.
Vì thế, giờ phút này nhìn hai vị trưởng lão kia cãi vã, tông chủ không nói lời nào, những người còn lại cũng sẽ không xen mồm, dù sao tình huống như thế đã không phải lần đầu tiên, tất cả mọi người tập mãi thành quen rồi.
- Hắn có gì phải tính toán? Minh gia ta ra một vị Đạo Thai Thần Thể, là thể chất từ thiên cổ tới nay khó gặp, càng hiếm thấy hơn chính là cùng Thiên Vận Thể xuất hiện ở cùng một thời đại, chúng ta tác hợp cho hai người bọn họ, chính là vì để cho đời sau xuất hiện dòng máu càng mạnh mẽ hơn, lớn mạnh Thánh Tông ta, tạo phúc cho Tu Tiên Giới, chẳng lẽ điều này cũng có lỗi?
Người đàn ông trung niên Minh Trưởng lão kia, ra vẻ quang minh lẫm liệt nói.
Ở trong mắt y, tựa hồ vị Đạo Thai Thần Thể kia kết hợp cùng Thiên Vận Thể, là đạo lý hiển nhiên, không có gì không đúng.
- Hừ, lớn mạnh Thánh Tông, tạo phúc Tu Tiên Giới? Minh Trưởng lão, ngươi kéo những cớ này là xem tất cả mọi người chúng ta đang ngồi đây coi là kẻ ngốc sao?
Ông lão trực tiếp đưa tay chỉ về người đàn ông trung niên, cười giận dữ nói:
- Ngươi làm những thứ này, đơn giản chính là muốn cho Minh gia của ngươi bồi dưỡng ra một Thiên Vận Đạo Thai Thần Thể, nhưng lão phu ở đây cảnh cáo ngươi, tốt nhất nên bỏ cái ý nghĩ kia đi, cha của Từ Khuyết chỉ tìm ngươi thanh toán cũng thôi đi, nhưng lấy tính cách của hắn, rất có thể sẽ tức giận lây sang Thánh Tông chúng ta.
- Lý trưởng lão, tư tưởng của ngươi vẫn quá mức gàn bướng, làm việc cũng rất bảo thủ, thực sự không phù hợp hoàn cảnh hiện nay của Thiên Châu.
Người đàn ông trung niên khẽ lắc đầu một cái, tiếp tục nói:
- Ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy chuyện này không có gì ghê gớm, gần đây chúng ta cũng không nhắc lại chuyện đám hỏi cùng Thiên Vận Thể, huống hồ bây giờ cha của Từ Khuyết vác một cây chủ đằng Thiên Kim Phục Sinh Đằng, đoán chừng đang khắp nơi tìm địa phương cất giấu đây, làm sao có khả năng sẽ chạy đến chỗ chúng ta gây sự?
Đương nhiên, cho dù hắn thật sự đến thì lại làm sao? Thánh Tông ta chính là một trong những bá chủ ở Thiên Châu, chẳng lẽ hắn dám không để ý tới ảnh hưởng sau cánh cửa kia, trực tiếp cùng chúng ta không nể mặt mũi sao? Đây là chuyện không thể.
Nói xong, khóe miệng của người đàn ông trung niên nhếch lên một vệt ý cười giống như châm chọc, hoàn toàn chính là đang cười nhạo Lý trưởng lão vô tri và nhát gan, không nhìn được đại cục.
- Báo!
Đột nhiên, bên ngoài phòng nghị sự truyền đến một tiếng rít vội vàng, một tên đệ tử Thánh Tông từ đằng xa lướt tới, vạn phần kinh hoảng hô:
- Bẩm báo tông chủ cùng chư vị trưởng lão chấp sự, cha của Từ Khuyết đã đến bái phỏng.
Ầm!
Trong giây lát, trong phòng nghị sự vắng lặng vang lên một tiếng vang trầm giống như vật nặng rơi xuống đất.
Nguyên bản người đàn ông trung niên còn đang châm chọc Lý trưởng lão, trực tiếp từ trên ghế ngã ngồi xuống đất, tỏ vẻ kinh sợ, khó có thể tin.
- Chuyện này. . . làm sao có khả năng? Lão điên này, lại thật sự dám đến?
Bạn cần đăng nhập để bình luận