Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 829: Đây Thật Sự Là Thiết Quan Âm

Trên đường, dưới sự giảng giải của Khương Hồng Nhan, Từ Khuyết mới rõ ràng mục đích đi tới Vạn Phật Môn của nàng.
Thế lực phân bố trên Huyền Chân đại lục rất loạn, trên lục địa to lớn, chỉ có một cái Thông Thiên Quốc, Nhân tộc cùng Yêu thú cùng tồn tại.
Mà bên ngoài Thông Thiên Quốc lại có Thiên Thú Nhân tộc, là một cái quần thể to lớn đoàn kết dị thường.
Ngoài ra còn có các loại thế lực độc lập to nhỏ.
Những thế lực này đều chiếm cứ một phương lãnh thổ, không thuộc về Thông Thiên Quốc, người nắm quyền của mỗi một thế lực đều vô cùng mạnh mẽ, tối thiểu cũng có loại thực lực như Tần Vệ kia.
Mà Vạn Phật Môn chính là tồn tại nổi bậc bên trong những thế lực độc lập này.
Bọn họ cũng không phải có xuất thân từ Phật môn chân chính, mà là tu luyện pháp quyết Phật môn, tôn trọng Phật môn, dùng cách giải thích trên Địa Cầu mà nói, có thể gọi là ngụy Phật mê.
Hơn nữa người nắm quyền của Vạn Phật Môn lại là tồn tại ít ỏi trên Huyền Chân đại lục có thể ngạnh kháng với thánh thượng Thông Thiên Quốc, rất nhiều người đều mộ danh mà đến, tìm kiếm sự che chở.
Chỉ có điều lần này Khương Hồng Nhan đi tới Vạn Phật Môn, cũng không phải là vì tìm che chở, mà là vì một cây bảo dược.
Bảo dược cũng thuộc về một loại pháp bảo, bởi vì bản thân là một cây linh dược, nhưng bởi vì niên đại lâu dài, rồi lại không thể hóa thành tinh, cuối cùng trở thành một cây pháp bảo thiên nhiên.
Khương Hồng Nhan đi Vạn Phật Môn, chính là muốn mượn một cây bảo dược Tiên Ẩn Thảo của môn chủ Vạn Phật Môn.
Vật này sau khi thôi thúc, có thể hoàn mỹ che giấu khí tức bản thân, trừ phi xuất hiện ở trong phạm vi mười dặm quanh người khác, bằng không cho dù thần hồn của tiên nhân cũng khó có thể phát giác ra tung tích.
Khương Hồng Nhan rất rõ ràng, vấn đề bây giờ là ở chỗ nàng bị thánh thượng biết được tung tích, như thế mặc kệ bọn họ làm cái gì, tất cả đều nằm ngay dưới mắt thánh thượng, hi vọng cướp đoạt Thành Đạo Quả càng xa vời.
Cho nên nàng muốn dùng Tiên Ẩn Thảo, tránh khỏi thánh thượng cảm ứng, sau đó lại tìm cơ hội lẻn vào Đế Cung cướp đi Thành Đạo Thụ.
Từ Khuyết đối với cái kế hoạch này tán thành cả hai tay, nhưng vấn đề cũng tới.
- Tiểu cô nương, chiếu theo ngươi nói, môn chủ Vạn Phật Môn kia là tồn tại có thể đối kháng với thánh thượng, há có thể dễ dàng đưa Tiên Ẩn Thảo cho chúng ta mượn?
Từ Khuyết hỏi, điểm này mới là mấu chốt của vấn đề.
Khương Hồng Nhan mím mím môi, hờ hững cười nói:
- Tằng Đại Phật Gia này có tính tinh quái lạ, chỉ cần có người tới cửa cầu viện, y đều sẽ ra cho đối phương một nan đề, chỉ cần đối phương có thể hoàn thành, y sẽ thỏa mãn nhu cầu của đối phương. Cây bảo dược kia tuy rằng quý giá, nhưng lấy tính cách của Tằng Đại Phật Gia, y nhất định sẽ lấy ra cho chúng ta mượn.
- Ồ, như vậy cũng dễ làm, lấy khí vận của ngươi, có hi vọng rất lớn.
Từ Khuyết lập tức vui mừng nói.
Bởi vì không chỉ có Khương Hồng Nhan có khí vận tốt, ngay cả hắn cũng có thể mở ra Khí Vận Quang Hoàn, đến khi Tằng Phật gia ra nan đề liền vận dụng Khí Vận Quang Hoàn, nói không chừng vừa vặn đụng tới một nan đề không vướng tay chân.
...
Hai người liên tiếp chạy đi, một đường hướng về biên cảnh phía tây của Thông Thiên Quốc, trên đường hầu như không hề dừng lại.
Bởi vì hành động bây giờ của bọn họ nhất định sẽ bị thánh thượng phát giác.
Vì thế trước khi thánh thượng phái người đến quấy nhiễu, bọn họ phải chạy tới Vạn Phật Môn trước.
Thế là nửa tháng sau, Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan đã thành công đến phạm vi thế lực của Vạn Phật Môn.
Chỗ này hoàn toàn chính là một mảnh sa mạc, hoàn cảnh không khác gì Tây Mạc ở tứ đại châu.
Nhưng Tây Mạc ở tứ đại châu khá là hoang vu, chỗ này lại rất phồn thịnh, toàn bộ khu vực dường như một cái sa mạc cổ quốc, xây dựng đầy tháp cao và vô số chùa miếu, còn có rất nhiều phố chợ, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên ở nơi như thế này long xà hỗn tạp, hạng người gì đều có, so với biên cảnh Thông Thiên Quốc cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.
Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan vừa bước vào sa mạc, liền bị một đám người mặc trang phục Võ Tăng ngăn lại.
Những này người tuy rằng mặc trang phục Võ Tăng, nhưng trên đầu lại mọc tóc, nhìn qua có chút không ra ngô ra khoai, nhưng ba chữ lớn "Vạn Phật Môn" trên ngực áo của bọn họ không khó để nhìn ra, đây là đội tuần tra của Vạn Phật Môn, phụ trách xét duyệt tu sĩ tiến vào phạm vi thế lực của Vạn Phật Môn.
- Chỉ có người thành kính Phật môn ta, mới có thể đi vào khu vực của Vạn Phật Môn.
Một tên Võ Tăng Độ Kiếp kỳ mặt không hề cảm xúc nói.
Từ Khuyết sửng sốt một lúc, theo bản năng muốn chấp tay hành lễ nói một tiếng A Di Đà Phật.
Nhưng lúc này, hắn lại nhìn thấy có người bên cạnh từ trong lòng móc ra một cái dây chuyền, mặt dây chuyền là một pho tượng Phật Đà màu vàng, đội tuần tra lập tức liền cho đi.
- Hóa ra là như vậy à?
Từ Khuyết lúc này nở nụ cười, vung tay lên, từ trong hệ thống thương thành lấy ra một cái hộp nhỏ, tròng lên dây chuyền liền đeo lên cổ.
Lông mày rậm của tên Võ Tăng kia lập tức nhíu lại, trầm giọng nói:
- Chỉ có người thành kính với Phật môn ta, mới có thể đi vào khu vực của Vạn Phật Môn.
- Ta có mà, ngươi xem ta mang theo cái gì đây, Thiết Quan Âm đó!
Từ Khuyết tỏ vẻ ngạo nhiên cầm lấy hộp trên ngực, còn mở nắp hộp ra, xông lên trước vài tên Võ Tăng khoe khoang nói:
- Nhìn thấy chưa, Thiết Quan Âm chính tông, sản xuất năm 82 đó nha!
Khóe miệng của vài tên Võ Tăng lập tức co giật, suýt chút nữa đã muốn động thủ đánh Từ Khuyết.
Người khác đều đeo dây chuyền Phật Đà hoặc Bồ Tát, CMN ngươi lấy hộp lá trà ra, cho rằng lấy cái tên là Thiết Quan Âm liền có thể đục nước béo cò?
Thật sự tưởng mắt chúng ta bị mù sao?
- Tiểu tử, đừng nghịch, mau đeo cái này lên, sau đó đi theo ta.
Lúc này, Khương Hồng Nhan đưa tới một chuỗi phật châu, nhẹ giọng nói.
- Đây thực sự là Thiết Quan Âm mà.
Từ Khuyết tỏ vẻ bất đắc dĩ giải thích, bệnh thần kinh của con hàng này đã không thể cứu chữa nữa.
Nhưng hắn đến Vạn Phật Môn cũng không phải để gây sự, lúc này liền tiếp nhận Phật châu, đeo lên.
Sắc mặt của vài tên Võ Tăng lúc này mới chuyển đổi, còn nở một nụ cười hiền hòa về phía Từ Khuyết, cho hắn đi.
Hành động như vậy, có thể tưởng tượng được trong khu vực Vạn Phật Môn này kính ngưỡng Phật môn đến mức nào.
Vừa tiến vào bên trong, chính là một toà phố chợ to lớn, khắp nơi đều có người chào hàng các loại tượng phật cùng pháp khí dạng phật châu, nói là đã được cao nhân khai quang, nắm giữ phật lực gia trì.
Lại tiến vào bên trong, hương hỏa xông trời, khắp nơi lập rất nhiều tượng phật vị to to nhỏ nhỏ, cung cấp cho mọi người quỳ lạy.
Từ Khuyết suýt chút nữa tưởng rằng mình đã đến một buổi tế tự cỡ lớn.
Nhưng Khương Hồng Nhan không có hứng thú đối với những thứ này, nàng một đường xuyên qua phố chợ, mang theo Từ Khuyết đi đến một toà lầu tháp cao nhất bên trong.
Đó là một toà phật tháp cao vút trong mây, sau lưng là một toà phật tượng màu vàng to lớn, nhìn qua vô cùng khí thế.
Cả tòa phật tháp tổng cộng có chín chín tám mươi mốt tầng, trên mái của mỗi một tầng tháp đều có một pho tượng phật đà đứng thẳng, vừa nhìn liền biết đây là chỗ ở của đại nhân vật.
Nhưng lúc này, trong ngoài phật tháp lại có vẻ vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người lui tới, tự do ra vào.
Khương Hồng Nhan cũng hơi dừng lại một chút, mặt lộ vẻ nghi ngờ nói:
- Nơi đây là nơi ở của Tằng Đại Phật Gia, bình thường sẽ không mở ra cho người ngoài tiến vào, tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?
- Không sao cả, ta tìm người hỏi một chút.
Từ Khuyết cười cợt, đưa tay liền ngăn cản một người qua đường.
- Vị huynh đệ này, xin hỏi...
Nói còn chưa dứt lời, tên người qua đường kia vội vàng chắp hai tay tạo thành chữ thập nói:
- A Di Đà Phật, Phật nói không thể nói, không thể nói.
Lập tức, y liền trực tiếp rời đi.
Từ Khuyết lập tức trợn to hai mắt.
Tình huống gì thế này, có cần thiết phải làm ra vẻ thần bí như vậy không? Vấn đề của ta còn chưa hỏi xong mà?
Khương Hồng Nhan nhìn thấy vẻ mặt của Từ Khuyết, không khỏi nở nụ cười, giải thích:
- Nơi đây có một quy củ, trước mặt phật không thể nói thị phi, không thể bàn chuyện trần tục.
- Ngất, đây là cái quy củ quái quỷ gì, quá phong kiến rồi! Quên đi, ta trực tiếp một chút!
Từ Khuyết lắc lắc đầu, đột nhiên liền bước một bước về phía trước, sắc mặt ngưng lại.
Khương Hồng Nhan ngẩn ra.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Từ Khuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng về phía tháp cao la lớn:
- Phật gia, Tạc Thiên Bang Nhị Nguyệt Hồng đến đây xin thuốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận