Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 698: Bế Lên

- Nhanh bế lên!
Một tiếng kêu này như là hiệu lệnh của vị Tông chủ Cực Lạc Tông ban ra, khiến cảm xúc mãnh liệt dâng trào, nhiệt huyết sôi trào, huyết thống sôi sục.
Toàn bộ đại điện đột nhiên yên tĩnh trong chốc lát, sau đó trong nháy mắt lại như ong vỡ tổ, sôi trào lên.
- Bế lên!
- Bế lên!
- Bế lên!
Bất kể là đệ tử hay là Trưởng lão Cực Lạc Tông đều hò hét theo nhịp điệu, vung tay hô to.
Hết cách rồi, Linh giai trận pháp cũng thôi đi, vấn đề là hiện tại người ta còn lấy ra thượng cổ Hung trận, hơn nữa còn là hai bộ.
Thời điểm như thế này còn muốn trinh tiết làm gì? Trinh tiết có thể làm cho Cực Lạc Tông lớn mạnh không?
-...
Mà lúc này, tâm tình Liễu Tĩnh Ngưng đã hoàn toàn ngổn ngang.
Nàng trừng lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn Tông chủ của mình, tỏ vẻ khó có thể tin.
Tông chủ ngày thường luôn cao cao tại thượng, uy thế ngập trời, mà bây giờ lại có thể nói ra câu nói "Nhanh bế hắn lên" như thế này.
- Tiểu tỷ tỷ, ngươi xem ngay cả Tông chủ của các ngươi đều đã lên tiếng, đến đến đến, mau tới bế ta, đến đây nào.
Từ Khuyết vui đến phát điên, nháy mắt với Liễu Tĩnh Ngưng, mặt cười bỉ ổi, vô cùng đắc ý.
- Không biết xấu hổ!
Liễu Tĩnh Ngưng mắng một tiếng, dẫm bàn chân nhỏ, hận không thể xông lên cắn Từ Khuyết một cái.
Nhưng hiện tại nàng quá quẫn bách, xưa nay chưa từng bị nhiều người ồn ào như vậy, then chốt là đám người dám ồn ào kia chính là người Cực Lạc Tông, trong còn có Trưởng lão và Tông chủ.
- Tiểu tỷ tỷ, sau này còn dám bướng bỉnh nữa hay không?
Lúc này, bên tai nàng truyền đến tiếng của Từ Khuyết.
Quay đầu nhìn lại, Từ Khuyết vẫn cười híp mắt nhìn nàng như trước, vẻ mặt vô sỉ truyền âm cho nàng.
Liễu Tĩnh Ngưng đã sớm hiểu rõ, tên tiểu tử này đang trả thù chuyện lúc trước, trong lòng dở khóc dở cười, nhưng lại thấy vô cùng hạnh phúc.
Bởi vì chí ít chứng minh Từ Khuyết để ý nàng, hơn nữa còn biến tướng nói cho nàng, bọn họ có quan hệ đặc biệt.
Đồng thời để chứng minh điểm này, hắn còn có thể không chút do dự lấy ra mấy bộ trận pháp Linh giai, cùng với hai bộ thượng cổ Hung trận.
Hành động này vô cùng bạo tay, đặt ở Tu Tiên Giới cũng đủ để khiến vô số Thánh Nữ khuynh đảo.
Nhưng Liễu Tĩnh Ngưng hiển nhiên sẽ không dễ dàng khuất phục trước "dâm uy" của Từ Khuyết, đôi mắt đẹp hơi trừng, truyền âm nói:
- Hừ, Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi làm như vậy, không sợ ta đi tìm Hồng Nhan cáo trạng sao?
- Không sợ!
Từ Khuyết ưỡn ngực, tự tin vô cùng nói.
Liễu Tĩnh Ngưng:
- Thật không sợ?
Từ Khuyết gật đầu:
- Thật sự không sợ!
- Được, vậy ta nhớ rồi, chờ sau này tiến vào Thanh Đồng Cổ Điện, ta nhất định sẽ nói với nàng.
- Có thể, nhưng hiện tại ngươi vẫn phải hôn ta ôm ta và bế ta lên, đến đây đi đến đây đi, ta chuẩn bị kỹ rồi.
Từ Khuyết cười tủm tỉm truyền âm đáp lại.
Liễu Tĩnh Ngưng hoàn toàn không còn biện pháp, vừa tức vừa buồn cười trừng mắt với Từ Khuyết, cuối cùng dứt khoát nói:
- Ta cứ không hôn không ôm không bế ngươi lên đấy.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Từ Khuyết nhàn nhạc nói.
- Đúng!
Liễu Tĩnh Ngưng hơi ngâng cao chiếc cằm tinh xảo, giống như một bé gái đang giận hờn, nhìn qua có chút đáng yêu và xinh đẹp.
Từ Khuyết nở nụ cười, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Tông chủ Cực Lạc Tông, thở dài nói:
- Mạc tông chủ, như vậy không được, Thánh Nữ các ngươi không muốn bế ta, trái tim bé bỏng của ta bị thương rồi, ta nghĩ hay là ta đi thôi.
Đi?
Đại tài chủ muốn đi?
Như vậy sao được?
Đám đệ tử Cực Lạc Tông và Tông chủ vừa nghe lời này, lập tức đứng ngồi không yên.
Miếng thịt lớn như vậy đã đưa đến miệng, còn có thể để rơi ra?
Lúc này, nét mặt già nua của Tông chủ Cực Lạc Tông nghiêm túc, hai mắt quét về phía Liễu Tĩnh Ngưng, duy trì vẻ uy nghiêm nói:
- Thánh Nữ, nếu Từ tiểu hữu đối với ngươi một tấm chân tình, không bằng ngươi tác thành hắn một chút đi, chỉ là ôm một thoáng rồi bế lên thôi mà.
Câu nói này của y trọng điểm là ở câu cuối cùng, chính là nhắc nhở Liễu Tĩnh Ngưng, chỉ là ôm rồi bế lên là có thể đổi lấy hai toà thượng cổ Hung trận, việc này phải hoàn thành.
Nhưng mí mắt Liễu Tĩnh Ngưng đều không nhấc lên một chút nào, khẽ khom người thi lễ, nhẹ giọng nói:
- Hồi bẩm Tông chủ, mấy ngày gần đây thân thể đệ tử không khỏe, không bằng ngài tự mình ôm hắn bế hắn lên đi, ta nghĩ hắn cũng sẽ rất cao hứng và vinh hạnh.
-...
Tông chủ Cực Lạc Tông nhất thời trừng lớn hai mắt, hiển nhiên không nghĩ tới Liễu Tĩnh Ngưng còn có thể dùng tới chiêu này, khiến y trong nháy mắt không biết nói gì.
Tuy rằng y là Tông chủ, thế nhưng muốn bức bách Thánh Nữ trong môn phái làm chuyện này cũng không thích hợp lắm, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết phải làm sao.
Từ Khuyết cũng rất vui, Liễu Tĩnh Ngưng quá quá cơ trí, tình huống như thế còn có thể lật ngược lại thế cờ với Tông chủ, Ngưng tỷ của ta thực sự là lợi hại.
Mà lúc này, Tông chủ Cực Lạc Tông bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Từ Khuyết, ho khan một tiếng hỏi:
- Từ tiểu hữu, nếu không để người khác bế ngươi lên nhé?
Tuy rằng y không thèm để Từ Khuyết vào mắt, nhưng Từ Khuyết có tới hai toà thượng cổ Hung trận, dù cho y là nhất tông chi chủ, thời điểm như thế này cũng phải khách khí đối xử với Từ Khuyết, thậm chí không dám trắng trợn cướp đoạt, bởi vì y biết rất rõ, Từ Khuyết có một loại phù lục có thể bỏ chạy trong nháy mắt.
- Đổi người khác bế a?
Từ Khuyết làm bộ vuốt cằm, giả vờ tỏ vẻ khó khăn do dự.
Trên thực tế hắn cũng không muốn ép Liễu Tĩnh Ngưng ở trước mặt nhiều người bế hắn, cho dù Liễu Tĩnh Ngưng thật sự đáp ứng, bản thân hắn cũng không tình nguyện.
Thân là một đời bức vương, lại bị người bế lên, mặt mũi đâu mà lăn lộn nữa?
- Đúng, đổi lại thành người khác.
Cực Lạc Tông Tông chủ thấy Từ Khuyết do dự, nhất thời hai mắt sáng ngời, cho là có hy vọng.
- Vậy ta phải xem trước một chút.
Từ Khuyết cũng làm bộ phối hợp, ánh mắt quét về phía mọi người, quan sát đám đệ tử.
Hơn nữa hắn không nhìn nữ đệ tử, con mắt trực tiếp nhìn về đám nam đệ tử, khiến cho sắc mặt một đám nam đệ tử Cực Lạc Tông nhất thời trắng bệch, vội vàng cúi đầu, chốn khỏi tầm mắt của Từ Khuyết.
Từ Khuyết rất hưởng thụ tình huống như thế, ánh mắt đến đâu mọi người đều cúi đầu đến đó.
Cuối cùng hai mắt hắn quét về phía đám người Ly gia, rơi vào trên người thiếu chủ Ly gia.
Thân thể thiếu chủ Ly gia nhất thời chấn động, hai mắt trợn to, không nhịn được lùi về sau một bước, trong lòng cực kỳ kinh hãi.
Có ý gì?
Tên tiểu tử này có bệnh à, nhìn bổn thiếu chủ làm gì?
Không phải là muốn để bản thiếu chủ bế hắn lên chứ? Mẹ nó, đừng hòng!
- Ly gia thiếu chủ, không biết ngươi...
Lúc này, Từ Khuyết mở miệng, trong giọng nói tràn ngập vẻ thăm dò.
Trong nháy mắt sắc mặt Ly gia thiếu chủ kịch biến, quát to:
- Câm miệng, ta không bế!
- Hả?
Từ Khuyết nhất thời ngẩn ra, sau đó suýt chút nữa đã cười phun ra ngoài, vui vẻ nói:
- Ngươi không bế? Ngươi chắc chắn chứ?
- Phí lời, ta chính là thiếu chủ Ly gia, nói không bế chính là không bế! Hơn nữa đây là chyện của ngươi cùng Cực Lạc Tông, tìm Ly gia chúng ta làm gì?
Ly gia thiếu chủ hừ lạnh nói.
Hiện tại trong lòng y cực kỳ uất ức và không phục, thế nhưng cũng hết cách rồi, ngay cả thượng cổ Hung trận mà Từ Khuyết cũng có thể mang ra, dù y không cam lòng như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, thậm chí trơ mắt nhìn hai toà thượng cổ Hung trận sắp rơi vào trong tay Cực Lạc Tông.
- Ài, thật đáng thương, tuổi còn trẻ, tại sao lại không linh hoạt như thế.
Từ Khuyết lắc đầu thở dài, rất đồng tình nhìn Ly gia thiếu chủ một chút, chợt lại nhìn phía Tông chủ Cực Lạc Tông.
Tông chủ Cực Lạc Tông vừa thấy Từ Khuyết nhìn sang, nhất thời cuống lên, lớn tiếng nói ra:
- Ngươi nhìn bản Tông chủ làm cái gì, bản Tông chủ cũng không bế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận