Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1284: Là Người Mình

Dưới di tích cổ chiến trường, ánh sáng mịt mù, đen kịt một màu.
Đoàn người Từ Khuyết xuyên qua tế đài, thuận lợi đi về bờ bên kia, trên mặt đất còn có nồi lẩu Husky và Đoạn Cửu Đức để lại, cùng với mấy vết chân hỗn loạn, đi về các phương hướng khác nhau.
Nhưng có một vách tường ở trong góc, còn giấu một đống phân, một dấu chân chó đi về phía trước.
Từ Khuyết thoáng liếc qua một chút, rồi chỉ theo phương hướng vách tường kia, cất bước đi qua.
Đoàn người Bạch Thải Linh không chút chần chờ, vội vàng đi theo, những người khác chỉ chần chờ một lát, sau đó cũng dồn dập đi theo phía sau Từ Khuyết.
Không lâu sau, thông đạo trước mắt dần trở nên rộng rãi, cuối đường là một đạo trường cực kỳ rộng rãi.
Đạo trường này có vẻ vô cùng xưa cũ, trên mặt đất đầy vết loang lổ, thậm chí còn có một đống binh khí pháp khí rải rác.
Rõ ràng, ở nơi này đã từng xảy ra một trận đại chiến, hơn nữa thời gian có lẽ là từ rất xưa rồi, ngay cả hài cốt cũng hóa thành thổ nhưỡng màu mỡ.
Ở phía trước đạo trường, mấy trăm kiến trúc lẻ tẻ rời rạc, nhưng cũng đổ nát hoang tàn, có một số phòng ốc chỉ còn nửa cây cột và vách tường đổ nát, có một số lại đổ về một bên, giăng đầy tơ nhện.
- Chỗ này từng là một tông môn?
Có người kinh ngạc nói.
Hiển nhiên chỗ này đã từng là nơi một tông phái tọa lạc, nhưng cuối cùng lại trở thành chiến trường trong trận đại chiến Thần Linh, bị đánh thành phế tích, chìm xuống dưới lòng đất, mãi đến khi bị Husky và Đoạn Cửu Đức khai quật ra.
- Từ lão, nơi này có một số vết chân, đi về hướng kia.
Lúc này, Bạch Thải Linh đưa tay chỉ về phía nam đạo trường, nói với Từ Khuyết.
Từ Khuyết nhìn tới, trên mặt đất đạo trường thật sự có vết chân của Husky và Đoạn Cửu Đức, xuyên qua khu đạo trường này, đi về phía nam của khu phòng ốc phế tích.
Ở chỗ kia cũng không có gì lạ kỳ, nhưng từ vết chân của Husky và Đoạn Cửu Đức, có thể thấy hai người này chính là vọt thẳng chỗ đó, không thèm nhìn tới những nơi khác.
Điều này khiến Từ Khuyết cảm thấy Husky và Đoạn Cửu Đức khẳng định là có được địa đồ chỉ dẫn gì đó, nếu không đã không thể hiểu rõ nơi này như vậy.
- Theo dấu chân đi tới, còn nữa, không được động chạm vào những thứ khác, cũng không nên đi loạn khắp nơi, chỗ này không đơn giản.
Từ Khuyết trầm giọng nói, trước tiên giẫm theo vết chân của bọn Husky.
Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý, chỗ này đúng là không đơn giản, những binh khí pháp khí rải rác quanh trên đạo trường kia, tất cả đều giăng đầy tử khí, hơn nữa trên mảnh đất này đã từng có vô số cường giả đại năng chết đi, tất cả mọi thứ đều bị tiêu hóa ở đây, với cảnh giới thực lực của bọn họ, cứ tùy tiện đạp lên, hậu quả không phải chuyện nhỏ.
"Ầm!"
Nhưng ngay khi Từ Khuyết vừa bước lên đạo trường, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, sau đó ánh lửa ngút trời, tia sáng màu đỏ rọi sáng toàn bộ đạo trường.
Ngay sau đó, Từ Khuyết lại nhìn thấy Husky và đám người Đoạn Cửu Đức đang cực kỳ chật vật nhanh chóng chạy trốn từ chỗ kia trở về.
Trong mấy bóng người, Từ Khuyết nhìn thấy Mạc Quân Thần đi theo phía sau Husky, nhưng không nhìn thấy Liễu Tĩnh Ngưng, hai mắt không khỏi trừng lớn, trực tiếp cất bước xông lên.
- Hả? Có người đi vào rồi!
Đoạn Cửu Đức đang chạy vội, nhìn thấy bóng người Từ Khuyết, cũng nhìn thấy Bạch Thải Linh cùng với người những thế lực còn lại đứng phía sau hắn không hề nhúc nhích, không khỏi ngạc nhiên.
- Ha, ông lão này là ai, Bán Tiên cảnh mà thôi, lại dám một thân một mình chạy tới chỗ chúng ta?
Husky nhìn Từ Khuyết, nói với giọng trêu tức không ngớt, giơ giơ vuốt chó nói:
- Mạc hộ pháp, mau đưa giết chết lão già này!
Mạc Quân Thần nghe vậy, hai tay dĩ nhiên bắt pháp ấn, chuẩn bị vận dụng pháp quyết.
Nhưng Từ Khuyết lại chạy tới trước mặt bọn họ, ngực óng ánh màu vàng hai chữ "Thánh Thể", khiến Mạc Quân Thần không khỏi ngẩn ra, dừng tay lại.
- Husky, Thiên Vương Cái Địa Hổ!
Từ Khuyết đè thấp tiếng, trầm giọng nói.
- Bảo Tháp Trấn Hà Yêu!
Husky bật thốt lên, rồi hai mắt lập tức trừng lớn, hô:
- Đậu xanh, không cần đánh, là người mình!
- Ta kháo, tiểu tử này lại chơi trò ngụy trang.
Đoạn Cửu Đức thấp giọng mắng một câu.
Mạc Quân Thần cũng hiểu ra, vị "lão nhân" từ trước mắt này ở trước ngực có hai chữ kia, y cũng đã đoán được thân phận Từ Khuyết.
Mấy người tăng nhanh tốc độ, chạy tới trước mặt Từ Khuyết, ánh mắt nhìn về đoàn người Bạch Thải Linh ở phía sau cách đó không xa.
- Tiểu tử, ngươi làm sao lại mang bọn họ mang đến?
Husky thấp giọng hỏi.
Từ Khuyết chau mày, lắc lắc đầu, không đáp lại Husky, trầm giọng hỏi:
- Liễu Tĩnh Ngưng đâu?
- Tiểu tử, đừng lo lắng, nàng ở trong căn phòng nhỏ phía sau để chữa thương, cực kì an toàn, chúng ta lưu lại vết chân là để nàng đánh yểm trợ.
Husky lập tức cười hì hì nói.
Từ Khuyết nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng nhìn về ánh lửa ngút trời ở phía trước, giống như núi lửa bạo phát, động tĩnh vô cùng lớn, cau mày nói:
- Các ngươi lại đang giở trò quỷ gì? Chỗ kia xảy ra chuyện gì?
- Không có gì, nói đến đúng là xúi quẩy, lần này bản thần tôn chịu thiệt lớn rồi, vô duyên với Thần Khí rồi.
Vẻ mặt Husky lập tức biến thành khóc tang, cực kỳ ảo não.
Thần. . . Thần Khí?
CMN!
Từ Khuyết đã trừng lớn hai mắt, suýt chút nữa đã dùng một quyền đấm chết Husky.
Hoá ra náo loạn hơn nửa ngày, là Husky và Đoạn Cửu Đức đang mưu đồ một Thần Khí, cho nên mới bỏ rơi hắn, lén lén lút lút chạy tới.
Bây giờ nhìn dáng vẻ này của bọn họ, rõ ràng là không thu được bảo bối tới tay, trộm gà không xong còn mất nắm gạo, phí mất một cái Thần Khí.
Thần Khí a!
Đây chính là tồn tại vượt qua bất kỳ Tiên Khí nào, là đồ Thần Linh dùng đó!
Từ Khuyết có cảm giác trái tim mình đang chảy máu, nếu như Husky không gạt hắn, nói không chừng này Thần Khí có thể lấy được tới tay rồi.
- Thiệt thòi cái rắm, vật kia căn bản không tồn tại, đã sớm bị huỷ, căn bản là không mang đi được, còn suýt chút nữa làm hại mạng của ta!
Lúc này, Đoạn Cửu Đức liếc mắt nói ra.
Khi nãy, y vừa trải qua một lần từ cõi chết trở về, bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Mạc Quân Thần cũng tỏ vẻ tiếc nuối, lắc đầu nói:
- Vốn tưởng rằng có cơ hội nhìn thấy Thần Khí trong truyền thuyết, nhưng đáng tiếc thần vật này đã bị hủy hoại từ lâu, chỉ còn hình dáng, chúng ta vừa tới gần, nó đã tan theo gió rồi.
- Ta kháo, tóm lại các ngươi đã phát hiện món đồ gì?
Từ Khuyết trừng mắt hỏi.
Thực sự là nghe mà có chút mơ hồ, ba kẻ này lúc thì nói có Thần Khí, một lúc lại nói vật kia không tồn tại, khiến người ta nghe mà không hiểu gì.
- Càn Khôn Dung Lô, bản mệnh Thần Khí của một vị thượng cổ cửu phẩm Khí Đế, chúng ta vốn cho rằng nhặt được bảo vật, không nghĩ tới vật kia đã sớm bị huỷ, không thể bảo vệ được.
Husky áo não nói.
Sau đó, Đoạn Cửu Đức cũng lắc đầu nói:
- Chúng ta lấy được một phần sách cổ, là một bản vẽ của một người năm đó từ nơi này sống sót đi ra ngoài lưu lại, y nói từng nhìn thấy một vị cửu phẩm Khí Đế chết ở đây, Càn Khôn Dung Lô cũng rơi xuống bên trong phế tích, nhưng lúc đó người kia vội vàng thoát thân, không thể mang Càn Khôn Dung Lô đi, sau khi lại trốn đi chữa thương, nhưng bởi vì thương thế quá nặng, sống không được mười mấy ngày đã ngã xuống, trước khi chết đã lưu lại phần sách cổ này, ghi chép lại tiếc nuối trong lòng y. Thế nên chúng ta tới nơi này, tuyệt đối không phải vì muốn tham lam Thần Khí, mà thuần túy là vì giúp người kia giải quyết tiếc nuối này thôi.
- Giải quyết cái rắm ấy! Thần Khí này là chuyện thể nào?
Từ Khuyết liếc mắt nói.
- Khỏi nói, chúng ta dựa vào Mạc hộ pháp hỗ trợ mới vòng qua toà tế đài kia, thật vất vả tìm tới nơi này, kết quả là Càn Khôn Dung Lô đã sớm bị huỷ, chỉ còn xác không, chúng ta vừa đẩy cửa đi vào, gió vừa thổi, thì Càn Khôn Dung Lô kia đã trực tiếp nổ tung rồi.
Đoạn Cửu Đức lắc đầu nói.
Mạc Quân Thần cũng thở dài.
- Haiz, đúng là rất đáng tiếc, tuy rằng Càn Khôn Dung Lô bị phá huỷ, nhưng những hỏa diễm này cũng là bảo bối nha, cực kỳ quý giá, là bản mệnh Thần Hỏa của vị cửu phẩm Khí Đế kia đưa vào Càn Khôn Dung Lô, thai nghén nhiều năm như vậy, cứ như vậy để nó trôi qua, quá đáng tiếc rồi.
- Vật này không thu được sao?
Từ Khuyết hỏi.
Bản mệnh Thần Hỏa của một vị cửu phẩm Khí Đế, đúng là rất quý giá, uy lực so với dị hỏa còn cường hãn hơn, không chỉ có thể đốt chảy các loại vật liệu Thần cấp, dù cho Đại La Kim Tiên bị dính một chút, cũng sẽ bị đốt thành tro bụi.
Dù sao có thể đạt đến cửu phẩm Khí Đế, dĩ nhiên đã đạt tới gần cấp độ Tiên Đế thậm chí đã là Thần Linh, so với Đại La Kim Tiên còn cao hơn mấy đại cảnh giới.
Khí Đế như Mạc Quân Thần, cũng chỉ là nhất phẩm Khí Đế mà thôi, là gà còi trong những Khí Đế, nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện ra trung phẩm Tiên Khí, còn kém rất rất xa cửu phẩm Khí Đế, chênh lệch ở giữa đến tám cấp bậc.
- Thu không được.
Mạc Quân Thần lắc lắc đầu, cười khổ nói:
- Trừ phi chúng ta cũng có một kiện Thần Khí cao cấp, bằng không thì không thể lấy được Thần Hỏa này.
Nói đến đây, Mạc Quân Thần lại tỏ vẻ không nỡ nhìn về mảnh đại hỏa phía sau, thở dài nói:
- Đáng tiếc, nếu trên người ta có những tài liệu quý hiếm khác, cũng phải thừa dịp Thần Hỏa này chưa diệt, chạy tới luyện những tài liệu kia để tan chảy một phen.
- Hả? Ngươi nói gì? Ngươi có thể sử dụng Thần Hỏa này để luyện khí?
Từ Khuyết nghe thấy thế, con ngươi nhất thời sáng ngời.
Sau một khắc, hắn vung tay lên, bỗng nhiên từ dưới khố móc ra một cây gậy vừa thô vừa dài.
Đây chính là đoạn trường kích lúc trước hắn đoạt được từ tay Liễu Vấn Phong ở Thất Lạc Chi Địa, trường kích này chính là Tử Hư Canh Kim, bên trong lại ẩn chứa lượng lớn sát khí, chính là một chí bảo hiếm thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận